Sáng sớm hôm sau.
Phương Dật Thiên chậm rãi mở hai mắt ra liền bị một luồng quang mang vàng óng chiếu vào, tia sáng mặt trời đúng là không biết từ khi nào đã xuyên qua cửa sổ chiếu vào thân thể hắn đang nằm trên giường. Lam Tuyết đã không còn bên cạnh, chẳng biết đã ròi giường từ khi nào, hắn xoa nhẹ huyệt thái dương, đầu có chút choáng váng đau. Tại đêm qua hắn uống nhiều rượu quá mà lại nghỉ ngơi không đủ.
Phương Dật Thiên duỗi người, ngồi dậy, hắn cảm giác được trên thân thể mình có một bộ phận nào đó cứng nhắc, hắn cúi đầu xuống, vừa thấy nét mặt vốn dày như tường sắt của hắn cũng phải đỏ lên xấu hổ, chỗ đũng quần nhô cao lên, nhìn như lều trại.
Hắn trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng, mơ hồ nhớ tới lúc tối hôm qua, lão đệ của mình hình như dựng trại cả đêm, không biết là bị thứ gì kích thích. Hắn cố gắng nghĩ nghĩ, trong lòng tức khắc giật mình, cái đè nặng bên trên hình như là đùi ngọc của Lam Tuyết, khó trách nó cả một đêm như thế cũng không an phận.
Hắn cười khổ một tiếng, bởi vì chiếc quần trên thân thực là bó sát quá mức, nhất thời lão đẹ cũng khó yên tĩnh, bất đắc dĩ hắn đành phải cởi bỏ dây lưng trên quần, đi xuống giường, cởi quần, chuẩn bị cởi trói cho nó.
Két…
Một thanh âm rất nhỏ vang lên, đúng thời khắc mấu chốt, cửa phòng đột ngột mở ra, Phương Dật Thiên xoay người nhìn lại, liền thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của Lam Tuyết mang theo nụ cười như hoa xuân.
Hắn lập tức giật mình, tay đang cởi một nửa quần cũng dừng lại.
Lam Tuyết cũng đứng tại chỗ, nụ cười trên mặt cũng tức khắc cứng lại, ngơ ngác nhìn vào hắn, tiếp theo ánh mắt của nàng thấp xuống, liền thấy được trên thân Phương Dật Thiên đang mặc một cái quần lót màu đỏ tươi (ta chết mất ), giờ phút này cái quần lót kia xưng là lều trại có lẽ càng chuẩn xác một chút.
Khuôn mặt Phương Dật Thiên đỏ lên? Cái lều trại kia vừa vốn đang nhô cao, khi hắn nhìn thấy Lam Tuyết giống như là tìm được mục tiêu càng thêm thẳng đứng lên.
Phương Dật Thiên Phục hồi lại tinh thần, vội vàng kéo quần lên, con bà nó, nếu không kéo quần lên chỉ sợ tiểu gia hỏa kia không an phận muốn giống như nấm trực tiếp thò đầu ra, như vậy lúc đó không phải là xấu hổ, mà là xấu hổ đến chết đi được.
Phương Dật Thiên nhìn về phía khuôn mặt hồng hào ướt át đang ngại ngùng của Lam Tuyết ngập ngừng nói:
- …Ấy! Em đừng hiểu lầm, cái em đang nhìn thấy này không phải là một phản ứng sinh lý mà là một loại hiện tượng, em hiểu không.?
Lam Tuyết trên mặt càng đỏ, tay chân lóng ngóng không biết làm sao, cuối cùng đành cười gượng:
- Em… em muốn gọi anh xuống ăn sáng thôi!
-À à, Tiểu Đao dậy rồi à?
Phương Dật Thiên thật muốn tát cho mình hai cái, một màn xấu hổ như thế, sao lại để cho Lam Tuyết thấy được, hình tượng của mình….mịe nó chỉ sợ hình tượng của mình toàn bộ bị hủy.
-Tiểu Đao dậy rồi, đang ở dưới lầu, anh đi rửa mặt đánh răng đi đã rồi hãy xuống.
Lam Tuyết nói xong liền chạy nhanh ra ngoài dường như là muốn trốn đi vậy. Sau khi đi ra ngoài nàng không nhịn được mà duỗi tay nhẹ nhàng vỗ ngực mình, trong lòng hoảng hốt cả lên, chẳng biết như thế nào mà cái lều trại cao cao kia lại hiện lên trong đầu nàng, sắc mặt của nàng lại đỏ ửng lên, vội vàng thở sâu, phải cố gắng áp chế hình ảnh trong đầu.
Phương Dật Thiên đi xuống lầu thì nhìn thấy Tiểu Đao đang ngồi trên ghế sô pha, hắn không nhịn được cười nói:
-Tiểu tử ngươi lại dậy sớm như vậy? Mặt trời có phải là mọc từ đằng tây không.
-Đại ca, trước mặt chị dâu ta sao lại đá xoáy em như thế, chẳng lẽ là ngươi muốn thông qua ta mà tự đề cao mình?
Tiểu Đao cười cười nói.
Vừa nói đến hình tượng Phương Dật Thiên không khỏi nhớ đến một màn trong phòng bị Lam Tuyết bắt gặp, nét mặt già nua của hắn lại bị một trận xấu hổ, ho khan vài tiếng:
-Lão tử cần phải làm thế sao? Hình tượng của lão tử từ trước đến nay đều là đường đường chính chính…
Nghe đến đây Lam Tuyết suy nghĩ có chút giật mình, Phương Dật Thiên trông thấy liền cười nói:
-Được rồi đừng nói nữa, ăn đi ăn sáng đi đã..
Lúc này Lý mụ cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng bưng lên trên bàn cơm, Phương Dật Thiên liền mời Tiểu Đao ngồi xuống.
- Dật Thiên, anh ăn nhiều một chút!
Lam Tuyết nói xong không cần biết Phương Dật Thiên có đồng ý hay không, đem gắp đầy trứng muối và thịt vào bát của hắn. Phương Dật Thiên mặt lộ vẻ khó xử, sờ sờ bụng:
-Lam Tuyết à, bốn bát rồi đấy, anh mà ăn hết chắc phải no đến tối.
Lam Tuyết giật mình kinh ngạc, sau đó tỏ vẻ vô tội:
-Em thấy anh mới ăn vài bát thôi mà, nếu anh no thì cứ nói sao cứ im lặng mà ăn?
-Anh còn chưa ăn xong em đã đưa bát khác cho anh, anh làm sao nói?
Phương Dật Thiên ủy khuất than.
-Em mặc kệ, dù sao anh cũng phải ăn hết.
Lam Tuyết nói xong có chút đắc ý cười.
-Đại ca, chị dâu cũng là quan tâm đến ngươi thôi mà, ngươi cũng ăn nhiều hơn một chút đi, không thể phụ tâm ý cảu chị dâu được.
Tiểu Đao ở một bên phụ họa nói. Phương Dật Thiên sau khi nghe vậy thì trừng mắt nhìn Tiểu Đao, Tiểu Đao nhún vai, hắn ăn xong hai chén cháo liền đứng lên:
-Ta ăn no rồi thật sự là ăn ngon quá, tất cả đều do chị dâu làm sao?
- Món này là do tiểu thư thức dậy từ sớm để chuẩn bị, Phương thiếu gia ăn nhiều một chút đi.
Lý mụ ở bên cười cười nói. Phương Dật Thiên khẽ thở dài, sau đó đành phải cầm một chén cháo thịt trứng muối, đưa lên miệng ăn, ăn xong hắn thề mình không bao giờ ăn cháo thịt trứng muối nữa, muốn ói hết cả ra.
-Đúng rồi Dật Thiên, hôm nay em muốn đi ra ngoài một chút, lát nữa Mạc Dung sẽ đến đón em, bọn em cùng đi xem xe, em muốn mua một chiếc.
Lam Tuyết nói.
-Hả? Em đi cùng với Mạc Dung?
Phương Dật Thiên hỏi.
Lam Tuyết gật gật đầu:
-Anh cũng muốn đi theo giúp em sao?
-Ha ha anh đối với xe dốt đặc cán mai, không biết một chút gì, hai ngươi đi đi.
Phương Dật Thiên cười cười, nói xong chuyển hướng Tiểu Đao:
- Tiểu Đao không phải ngươi muốn đi ra ngoài sao, đi thôi.
- Ừm, xin phép chị dâu, em ra ngoài cùng với đại ca.
Tiểu Đao chào Lam Tuyết.
Lam Tuyết mỉm cười gật gật đầu nói với Phương Dật Thiên:
-Hôm nay cũng không được về muộn, em chuẩn bị cơm chiều chờ anh đó!
Phương Dật Thiên cười cười đáp ứng rồi dẫn Tiểu Đao ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...