Liễu Ngọc bưng món đồ ăn cuối cũng cũng là lúc ăn cơm, đêm nay nhân vật chính Liễu Thi Thi phi thường cao hứng ngồi trên ghế, bàn tay nhỏ vỗ liên hồi, cười nói:
-Oa, đồ ăn hôm nay thật nhiều nha, Phương ca ca, anh ăn thử món cá mụ mụ làm đi, ngon lắm.
-Ha ha, được được được, lát nữa Phương ca ca sẽ nếm, hôm nay sinh nhật Thi Thi, vậy bánh ngọt đâu?
Phương Dật Thiên cười cười, hỏi.
-Mụ mụ nói ăn cơm xong mới ăn bánh ngọt, tiếp đó cầu nguyện.
Liễu Thi Thi hất khuôn mặt nhỏ nhắn, nói.
- Được rồi, ăn thôi, Thi Thi, nhớ gắp món ngon cho Phương ca ca nga.
Liễu Ngọc cười khanh khách trong tay cầm chai rượu đế Kim Lục Phúc.
Phương Dật Thiên thấy Liễu Ngọc cầm Kim Lục Phúc thì ngẩn ra, thầm nghĩ chẳng lẽ nàng uống? Kim Lục Phúc là rượu đế nặng a!
-Phương Dật Thiên, trong nhà không có rượu, chị mua bên ngoài chai rượu đế, cũng không biết đủ cho em uống hay không.
Liễu Ngọc cười, nói.
Phương Dật Thiên lúc này mới hiểu Liễu Ngọc cầm rượu đưa cho hắn uống, một chai như vậy chỉ sợ hắn cũng phải say, Liễu Ngọc còn hỏi uống đủ không, hắn vội vàng nói:
-Đủ, đủ, đủ rồi, đây là rượu đế a!
Liễu Ngọc tay nghề nấu nướng quá cao, không nói cái khác, chỉ cần một món đậu sốt cũng rất tươi mới, ngon miệng cực kì, bởi vậy Phương Dật Thiên cứ gắp món gì lại không nhịn được khen ngợi một lần, quả thực khen không dứt miệng, khiến Liễu Ngọc thẹn thùng không thôi, khuôn mặt xinh đẹp hơi nhiễm một tầng ửng đỏ.
- Ngọc tỷ, thật sự không nghĩ chị nấu ăn giỏi như vậy, so với chị mấy tay đầu bếp khách sạn vài sao chỉ là bỏ đi.
Phương Dật Thiên nhấp một ngụm rượu, cười nói.
- Khách sạn vài sao? Chị chưa đi qua, càng chưa ăn cơm ở đó.
Liễu Ngọc cười, nghe thấy Phương Dật Thiên khen ngợi ý cười trong mắt càng đậm, nói tiếp:
- Nghe em nói vậy, chắc đã từng ăn cơm ở khách sạn vài sao?
Phương Dật Thiên nao nao, kỉ niệm khi xưa lại nảy lên trong lòng, nữ hài ôn nhu như nước khuynh quốc khuynh thành dùng bữa tối với hắn trong khách sạn năm sao, nhẹ giọng kể chuyện cười, như mới thoáng hôm qua.
- Phương..... Dật Thiên.
Liễu Ngọc thấy Phương Dật Thiên có chút thất thần, nhịn không được hỏi:
- Nhớ chuyện cũ sao?
Phương Dật Thiên hồi phục tinh thần, đối diện với ánh mắt ôn nhu như nước của Liễu Ngọc, hắn cười, trong lòng thầm than nữ nhân thật mẫn cảm, hắn nói:
- Không, không có gì, đồ ăn trong khách sạn cao cấp cũng chỉ là tưởng tượng ra, chưa từng nếm qua, ha ha, bất quá khẳng định không bằng đồ ăn chị làm.
- Đương nhiên, mụ mụ em là người xinh đẹp dịu dàng nhất thiên hạ, đồng thời cũng là đệ nhất đầu bếp!
Liễu Thi Thi vẻ mặt tự hào nói.
Cái này gọi là đồng ngôn vô kỵ ( Lời trẻ con không cố kỵ), nghe được lời khen trần trụi như vậy, mặt Liễu Ngọc cũng đỏ ửng lên, nhỏ giọng mắng yêu:
- Đúng là trẻ con, không ăn cơm đi, người lớn đang nói chen miệng vào làm gì?
- Ha ha, em lại cảm thấy Thi Thi nói đúng đấy, nào, Thi thi, Phương ca ca dùng rượu em uống cô-ca, chúc em sinh nhật vui vẻ, càng ngày càng xinh đẹp, được không?
Phương Dật Thiên cười nói.
-Hảo, hắc hắc, Phương ca ca là tốt nhất!
Liễu Thi Thi nói xong cầm ly cocacola bộ dáng như người lớn chạm cốc với Phương Dật Thiên.
-Thi Thi không nói sớm sinh nhật em cho anh biết, mai bù quà cho em được không?
Phương Dật Thiên cười, nói.
- Tốt, cảm ơn Phương ca ca.
Liễu Thi Thi vui vẻ nói.
Liễu Ngọc ở một bên nhìn nữ nhi mình cùng Phương Dật Thiên vui vẻ hòa hợp, trong lòng ấm áp, khóe miệng bất tri bất giác hiện ra một tia cười ấm áp, nhìn về phía Phương Dật Thiên ánh mắt cũng thân thiết hơn vài phần.
Không lâu trước kia, cũng một nhà ba người cùng ăn cơm một chỗ, khi đó Thi Thi còn rất nhỏ, mới bốn tuổi, lúc đó cũng cùng nam nhân kia ăn cơm, nhưng là, cảnh còn người mất, nam nhân kia vì người con gái khác mà bỏ rơi mẹ con nàng.
Nghĩ đến đây, Liễu Ngọc trong lòng buồn bã, không phải vì nam nhân kia phụ tình, mà vì nàng không thể cho Thi Thi đầy đủ tình thương của cả cha lẫn mẹ, chỉ có thể để cho cô bé lớn trong cảnh thiếu tình thương của cha, đây là nỗi đau dai dẳng trong lòng nàng.
- Dật Thiên, một mình em uống rượu không thú vị, nào, chị cùng uống với em.
Liễu Ngọc nói xong tay với chai rượu, sau đó trực tiếp rót cho mình hơn nửa chén rượu đế.
Nàng làm vậy khiến Phương Dật Thiên một trận kinh ngạc, đây là rượu đế nồng độ không thấp, vạn nhất Liễu Ngọc mời rượu lại say thì làm sao bây giờ?
- Ngọc tỷ, rượu này không nhẹ đâu, nếu không chị uống bia đi.
Phương Dật Thiên nói.
- Không sao cả, uống rượu đi, nhân dịp đêm nay cao hứng, nào, uống.
Liễu Ngọc thúc dục, Phương Dật Thiên cũng không nói nữa, chạm chén cùng Liễu Ngọc, hớp một ngụm nhỏ.
- Mụ mụ, mụ mụ con ăn no rồi.
Liễu Thi Thi đột nhiên nói.
- Ăn no rồi? Vậy vào phòng xem TV trước được không? Chờ Phương ca ca ăn no chúng ta cùng cắt bánh?
Liễu Ngọc ôn nhu nói.
- Vâng
Liễu Thi Thi gật đầu một cái, nói:
- Mụ mụ, Phương ca ca hai người cứ từ từ ăn, không cần vội, con đến phòng khách chơi.
Tiểu nha đầu nói xong nhảy chân sáo ra phòng khách.
Phương Dật Thiên nhìn dáng người nhỏ nhắn đáng yêu của nàng, cười nói:
- Thi Thi thật ngoan a.
- Đúng vậy, Thi Thi rất ngoan, nhưng chị lại không cho nó đủ một mái ấm gia đình, đây cũng là điều tiếc nuối nhất trong lòng chị.
Liễu Ngọc khẽ thở dài, nói.
Phương Dật Thiên nao nao, nhất thời hiểu được ý của Liễu Ngọc, nhưng không biết an ủi cái gì.
- Nào, chúng ta chạm cốc, uống tiếp....
Liễu Ngọc lại bưng chén rượu lên, nói.
Phương Dật Thiên liếc mắt, rõ ràng thấy hai gò má Liễu Ngọc ửng đỏ, nhìn qua giống như quả đào chín mọng, cặp mắt trong suốt kia toát ra bảy phần chua xót hai phần bất đắc dĩ cùng như tình! ( DG: sao có 9 phần nhỉ?)
Mà nhu tình hơn nước, rung động lòng người, cảnh này thật lôi cuốn!
Một chút men say Liễu Ngọc đã hoàn toàn toát ra ý mị cùng hơi thở thành thục của thiếu phụ, bộ đồ mặc ở nhà kia không che hết được thân thể thành thục mềm mại của nàng, giờ phút này nhất cử nhất động đều toát ra vẻ quyến rũ mê người!
Phương Dật Thiên hít một hơi thật sâu, đột nhiên thấy được, Liễu Ngọc lúc này mới chân chính thể hiện ý nghĩa của hai chữ nữ nhân!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...