Thiên Hải, đại lộ Tân Hải.
Một chiếc Porsche màu đỏ chậm rãi tiến đến, nhưng giao lộ phía trước tựa hồ đang xảy ra chuyện gì, một đàn xe đang bị chặn lại xếp thành một hàng dài. Nữ tử xinh đẹp ngồi trên Porsche nhíu mày, nàng ở Thiên Hải nhiều năm nhưng rất ít khi nhìn thấy đại lộ Tân Hải bị ùn tắc.
Bởi vì không rõ nguyên nhân, nàng đành phải dừng xe, sốt ruột nhìn đồng hồ Cartier trên tay trái. Đột nhiên hai bên trái phải nàng xuất hiện hai chiến Benz màu đen. Trong lúc nàng còn đang kinh ngạc thì hai thanh niên mang kính râm từ hai xe đã bước xuống hướng đến chiếc Porsche, trên tay còn cầm chìa khóa điện tử vạn năng! Một người tra chìa khóa vào, sau đó vặn tay mở cửa xe trực tiếp bước vào xe!
-Ngươi, ngươi là ai? Tại sao lại vào xe của ta, mau bước ra ngoài nếu không ta báo cảnh sát!
Khuôn mặt cô gái hiện lên vẻ hốt hoảng, vội vàng lên tiếng.
-Lâm tiểu thư, chúng tôi không có ác ý, chỉ cần cô nghe theo sự sắp xếp của chúng tôi, tôi cam đoan cô không tổn hao một cọng tóc! Còn nếu cô muốn báo cảnh sát, tôi khuyên cô nên suy nghĩ lại!
Tên thanh niên vừa mở khóa lên tiếng, sau đó trên tay xuất hiện một thanh chủy thủ kề vào cổ nàng! Cùng lúc đó ba gã thanh niên khác cũng đã vào ghế sau xe, vẻ mặt lạnh lùng.
-Các ngươi là ai? Các ngươi muốn gì?
Đôi mắt cô gái lộ vẻ hoảng sợ, lúc này trong lòng nàng lại vô thức hiện lên khuôn mặt Lâm Dật Thiên, lúc này nếu hắn có mặt bên cạnh thì tốt rồi!
-Cô tên là Lâm Thiên Tuyết?
Tên thanh niên ngồi ghế phụ lái nhàn nhạt hỏi, cũng không đợi nàng trả lời:
-Chúng ta quả thật không có ác ý, tất nhiên là trong điều kiện Lâm Tiểu Thư nghe lời chúng ta… nếu không thì… ta sẽ dùng đao trang điểm cho khuôn mặt cô!
-Cái gì? Các ngươi là ai? Các ngươi không biết đây chính là bắt cóc sao? Là phạm pháp đó!
Cô gái này chính là Lâm Thiên Tuyết!
-Phạm pháp hay không ta cũng không quan tâm, Lâm tiểu thư lúc này chỉ cần nghe lời ta! Lập tức lái xe đến cao ốc Trung Hoàn!
Tên thanh niên lạnh lùng ra lệnh. Lâm Thiên Tuyết còn muốn tiếp tục kéo dài thời gian nhưng con đường phía trước chợt sáng hẳn lên, đám đông ùn tắc đột nhiên biến mất.
Lập tức nàng hiểu ra, đây cũng không phải là ngẫu nhiên mà là một âm mưu đã được dàn dựng từ trước, ý đồ muốn nàng phải dừng xe. Nói cách khác, đây chính là một vụ bắt cóc được dàn dựng tinh vi!
Dưới sự uy hiếp của tên thanh niên bên cạnh, nàng đành phải lái xe như bay đến cao ốc Trung Hoàn, lúc này nàng mới cảm nhận được, nếu có Phương Dật Thiên bên cạnh, những tình huống này sẽ không thể phát sinh! Khi Phương Dật Thiên lái ô tô đến sân bay Thiên Hải đón Tiểu Đao thì đã quá thời điểm Lâm Thiên Tuyết bị bắt cóc nửa giờ.
Phương Dật Thiên vốn muốn đưa hắn đến gặp Nghiêm Minh uống một trận đến tối rồi quay về. Trong lúc Phương Dật Thiên vừa lái xe vừa tán gẫu với Tiểu Đao thì điện thoại vang lên, hắn thì thào:
-Kì quái thật, tại sao hôm nay lại lại nhận nhiều cuộc gọi thế này!
Hắn nhìn dãy số gọi đến:
-Là Tiêu Di sao? Hôm nay cô tham gia triển lãm trang phục mà?
-Ừm, ta vừa trở về. Thiên Tuyết có ở đó không?
-Tiểu Tuyết? Cô ta không ở nhà sao? Nếu vậy chắc đang ở nhà Khả Nhân rồi, lúc nãy cô ta nói sẽ sang đó chơi mà, để ta gọi sang hỏi.
Phương Dật Thiên trả lời.
-Tiểu Tuyết cũng không có ở đó đâu, ta vừa hỏi rồi. Hơn nữa di động Tiểu Tuyết cũng tắt nguồn, xe cũng không có ở nhà, thật không biết nó đi đâu!
Tiêu Di bối rối nói. Phương Dật Thiên lập tức rùng mình:
-Tắt di động? Lúc này vẫn chưa đến chỗ Chân Khả Nhân sao?
-Đúng thế, vì vậy ta mới gọi hỏi nó có ở chỗ ngươi không, giờ phải tính sao đây?
Tiêu Di đã bắt đầu lo lắng. Phương Dật Thiên hít sâu, khuôn mặt trầm xuống, chậm rãi nói:
-Không có việc gì đâu, trước tiên để ta trở về đã!
Tiểu Đao cũng nhìn thấy biến hóa trên khuôn mặt Phương Dật Thiên, ánh mắt hắn lóe lên hàn quang, trầm giọng:
-Đại ca, có phải đã xảy ra chuyện?
-Hình như Lâm Thiên Tuyết mất tích!
Phương Dật Thiên đáp nhanh, hai tay đảo tay lái bắt đầu tăng tốc.
-Lâm Thiên Tuyết?
Tiểu Đao hỏi lại lần nữa.
-Nàng chính là cô gái mà ta nhận trách nhiệm bảo vệ, trước tiên chúng ta cứ về biệt thự Lâm gia đã, xem xem chuyện gì đã xảy ra.
Ánh mắt vốn bình thường của Phương Dật Thiên lúc này đã hiện lên vẻ sắc bén lạnh lẽo.
Biệt thự Lâm gia.
Phương Dật Thiên vừa bước xuống xe Tiêu Di đã lập tức chạy đến, bối rối nắm chặt tay hắn, sốt ruột nói:
-Tiểu Tuyết ra sao rồi? Ta gọi điện nãy giờ nhưng vẫn không được, nó đi đâu mà phải khóa máy chứ!
-Tiêu Di, trước tiên ngươi cứ bình tĩnh, sự tình không quá nghiêm trọng đâu!
Phương Dật Thiên nhẹ nhàng vỗ vai Tiêu Di, sau đó nhìn sang Ngô mụ cũng đang vô cùng sốt ruột:
-Ngô mụ, Tiểu Tuyết rời đi khi nào?
-Năm giờ bốn mươi lăm phút, ta nhớ rất chính xác vì lúc tiểu thư rời đi ta còn liếc nhìn đồng hồ một lần!
Ngô mụ thấp giọng trả lời. Phương Dật Thiên gật đầu, hắn nhìn đồng hồ, lúc này đã hơn bảy giờ hai mươi phút, đã hơn một giờ trôi qua. Hắn biết biệt thự Chân Khả Nhân cũng không cách Lâm gia quá xa, cho dù có việc gì chậm trễ cũng không thể kéo dài đến mức này!
-Để ta thử gọi lần nữa xem Tiểu Tuyết đã đến chưa!
Phương Dật Thiên cầm điện thoại gọi đi nhưng vẫn nhận thong báo tắt máy.
-A lô, là Khả Nhân phải không, Tiêu Di đây, Tiểu Tuyết đã đến nơi chưa?
-Vẫn chưa, ta cũng không liên lạc được với Tiểu Tuyết! Bạn ấy không ở nhà sao?
-Ta cũng không biết nó đang ở đâu, đứa nhỏ này thật sự có thể đi đâu vào lúc này chứ!
-Tiêu Di đừng quá lo lắng, có thể Tiểu Tuyết ra ngoài mua chút đồ dùng, chúng ta chờ thêm một lát đi.
Phương Dật Thiên bắt đâu liên kết lại những sự việc xảy ra gần đây mong tìm được một chút manh mối. Lúc này khuôn mặt hắn vô cùng thâm trầm, cả người lạnh lẽo như hầm băng.
Đột nhiên di động Phương Dật Thiên vang lên, số lạ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...