Vân cảng Đại Bài Đương, một gian nhỏ ưu nhã, Phương Dật Thiên cùng Nghiêm Minh hai người không uống rượu nữa,khuôn mặt thoáng mang theo men say, trò chuyện về những năm tháng gần đây v...v....
Chia li đã bốn năm,huynh đệ lần nữa gặp lại nhau,nhất định là có rất nhiều lời muốn nói, Trần Tiểu Lệ cũng biết ý đi ra ngoài, huống chi Đại Bài Đương cũng cần nàng đi phục vụ.
Qua lời nói, Nghiêm Minh biết Phương Dật Thiên những năm gần đây vào Hoa Long Tổ, cùng hắn vào còn có Trần Cương, nhưng hiện tại Trần Cương đã vĩnh viễn rời xa bọn họ.
Nghiêm Minh trên mặt bi thống, mơ hồ, hai mắt khẽ ướt, hắn buông tiếng thở dài, nói: "Còn nhớ rõ trước kia trong săn báo thằng nhóc cứng đầu trong huynh đệ chúng ta nhỏ nhất, thiết huyết, trượng nghĩa, nhiệt tình, hơn nữa còn rất chịu khó, nhớ kỹ khi đó chúng ta ở túc xá cũng là thằng nhóc cứng đầu chủ động quét dọn sửa sang lại...... Đại ca, đệ hận a, bốn năm trước từ biệt, hôm nay cùng thằng nhóc cứng đầu trời đất xa cách, ngay cả cuối cùng gặp mặt hắn đệ cũng......"
Nói đến lại cảm động,ngay cả Nghiêm Minh là một hán tử nhiều năm qua chưa từng rơi lệ cũng đã nhịn không được lã chã rơi lệ.
Phương Dật Thiên trong mắt cũng toàn vẻ bi thống, rồi sau đó hắn trầm thấp chậm rãi nói: "Thằng nhóc cứng đầu tuy nói là ra đi, nhưng hắn vĩnh viễn sống trong lòng của chúng ta, thằng nhóc cứng đầu khi trước nói đúng, sống cũng phải sống cho tốt, coi như không vì mình cũng vì thân nhân, người yêu, huynh đệ bên cạch mình!"
"Đại ca cũng không nên quá tự trách, càng không thể vì vậy mà tinh thần sa sút mà trốn tránh, nếu không thằng nhóc cứng đầu sẽ không an lòng mà yên nghỉ, cũng phụ ước nguyện ban đầu của hắn!Đệ tin tưởng, thằng nhóc cứng đầu trên trời có linh cũng hy vọng chúng ta những huynh đệ này có thể đủ ăn được uống hảo, cùng trước kia uống rượu, không lo ân oán." Nghiêm Minh nhìn Phương Dật Thiên, chậm rãi nói, hắn hiểu rõ nhất bản tính Phương Dật Thiên, nhìn ra Phương Dật Thiên một năm qua bởi vì chuyện thằng nhóc cứng đầu mà canh cánh trong lòng,không cách nào tha thứ mình.
Phương Dật Thiên sắc mặt ngây ngốc, rồi cười khổ, gật đầu, nói: "Yên tâm đi, đại ca biết phải làm gì!"
Đang lúc này, điện thoại di động của Phương Dật Thiên rung lên, hắn cầm lên nhìn đoạn tin nhắn:
"Ta gọi tới năm người, đã tới thành phố Thiên Hải, ta phái người đón bọn họ đi vân cảng Đại Bài Đương, nếu như ngươi còn đang ở vân cảng Đại Bài Đương đi ra gặp bọn họ.-- Trương Lôi!"
Phương Dật Thiên xem xong biết là Trương lão bản nhắn tin tới, hắn không nghĩ Trương lão bản hành động nhanh như vậy, hơn hai giờ sau đó đã gọi được người, từ đó có thể thấy Trương lão bản là người mạnh cùng với uy tín cực cao.
Phương Dật Thiên cất điện thoại di động nhìn Nghiêm Minh, nói: "A Minh, tối nay uống cũng không ít rượu, đại ca còn có việc, ta đi trước. Hôm nào Tiểu Đao đến ta dẫn hắn đến tìm đệ uống rượu."
Nghiêm Minh nghe vậy cũng không muốn tiếp tục nữa,đứng lên, nói: "Đại ca, đệ đưa huynh ra ngoài."
"Không cần, đừng khách khí như vậy, Đại Bài Đương còn rất nhiều chuyện ngươi phải đi lo, chính mình ta đi thôi." Phương Dật Thiên cười nhạt, vỗ vỗ bả vai Nghiêm Minh liền đi ra ngoài.
Nghiêm Minh được nhìn lại thân ảnh cô đơn quen thuộc của Phương Dật Thiên,một cổ nhiệt huyết dâng lên trong lòng, nhiệt huyết mênh mông tình nghĩa huynh đệ lần nữa hiện trong đầu.
Vân cảng Đại Bài Đương phía ngoài nối thẳng đường đi, một chiếc xe đang dừng.Phương Dật Thiên đi về phía chiếc xe đó, rất nhanh,cửa xe mở ra, từ bên trong xe nhảy xuống một người tóc húi cua nhỏ bé nhanh nhẹn,mặt hắn ngăm đen, hai mắt cực kỳ thâm trầm, dưới bóng đêm nhìn lại, hắn làm cho người ta cảm thấy se lại giống như áp lực kinh khủng của dã thú ngủ đông!
Tuy nói người này nhìn qua nhỏ bé nhanh nhẹn,không giống loại cao lớn thô kệch nhưng làm cho người ta cảm thấy một loại áp lực từ thị giác tương tự như vậy, kinh nghiệm vô số lần chiến trường và ma luyện ra bản năng nhờ vậy Phương Dật Thiên có thể liếc mắt một cái nhìn ra trước mắt nam nhân nhỏ bé nhanh nhẹn không đơn giản.
Trên người của hắn mơ hồ tản ra một vị máu tanh, đây chắc chắn là máu tanh tàn ác khắc nghiệt trên chiến trường chém giết nhiều năm, cả ngày cả đêm trong vết đao cũng liếm máu khá nhiều!
Ở nơi này,trên thân người, Phương Dật Thiên nhìn thấy một tính chung, đó chính là tầm thường và yên tĩnh, chỉ khi nào bọn họ bạo phát lên sẽ lộ vẻ giống như hổ lang như hung ác và không lưu tình!
Phương Dật Thiên muốn người như vậy, xem ra Trương lão bản rất hiểu rõ hắn a! "Anh chính là Phương ca?" Nam tử nhỏ con hỏi.
Phương Dật Thiên gật đầu, nói: "Là ta Phương Dật Thiên, các ngươi là Trương lão bản kêu đến a?"
Nam tử nhỏ con cười nhạt, nói: "Đúng vậy, Trương lão đại gọi điện thoại,chúng tôi trực tiếp bay tới. Tôi gọi là Hầu Quân, nếu như Phương ca không để ý như vậy sau này trực tiếp gọi tôi A Quân!"
Hầu Quân nói xong vươn tay phải ra, Phương Dật Thiên thấy thế sảng khoái cười một tiếng, cũng vươn tay ra cùng Hầu Quân nắm chặt.
Khởi lường trước, lúc này Hầu Quân chợt phát lực, một cổ sức mạnh cực kỳ cường đại trong tay nháy mắt truyền tới, mặt Phương Dật Thiên vẫn bất vi sở động, trong mắt bình tĩnh như nước, bất quá âm thầm đã dùng đến sáu phần lực đạo!
Đồng thời trong lòng hắn âm thầm kinh ngạc, xấu xí Hầu Quân kia trên người lực bạo phát cũng rất mạnh.
Nhưng mà Hầu Quân thần sắc lại càng chấn kinh, hắn không nghĩ mình gần như toàn lực bạo phát chỉ đổi lấy Phương Dật Thiên đạm nhiên tự nhiên, bất vi sở động.
Hầu Quân buông lỏng tay ra, cười nói: "Quả không hổ là Phương ca, trước khi đến Trương lão đại đã nói Phương ca có thể nói là đương kim trên đời,đồ thủ đả đấu bên trong cao thủ đứng đầu, mới vừa rồi cử động của tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn biết một chút về thực lực Phương ca, quả nhiên làm cho tôi chấn kinh! Ngay cả nhân vật Trương lão đại kính nể, Hầu Quân tôi càng không nói đến! Phương ca, kế tiếp có cái gì nếu phân phó anh tựu lại cứ việc nói."
Người hay nói hay, trực tiếp hào sảng.
Phương Dật Thiên thích cùng Hầu Quân giao thiệp như vậy, hắn trầm ngâm nói: " Vân cảng Đại Bài Đương là một huynh đệ của ta mở, tối nay ở chỗ này xảy ra một số chuyện, ta dạy dỗ nhất bang cuồng vọng tự đại Sơn Khẩu Tổ chó quỷ. Ta lo lắng người Sơn Khẩu Tổ sẻ không từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ tùy thời đến đây gây chuyện, vì vậy ta hy vọng ngươi cùng huynh đệ có thể giúp ta âm thầm quan sát bốn phía Đại Bài Đương, nếu như phát hiện nhân vật khả nghi, nói thí dụ như người Nhật Bản, kịp thời liên hệ ta. Nếu như Sơn Khẩu Tổ chó quỷ dám can đảm ở chỗ này trắng trợn gây chuyện, trong lúc ta tới ngươi cứ thoải mái mà hoạt động tay chân."
Hầu Quân nghe vậy hai mắt tỏa sáng, ma quyền sát chưởng lên, nói: "Người Nhật bổn? Ha ha, tôi hảo một ngụm! Phương ca ngươi yên tâm đi, tôi cùng huynh đệ một ngày 24 giờ thay phiên trách nhiệm quan sát, tuyệt không sẽ phát sinh bất kỳ việc gì bên ngoài, nếu cái gì ngoài ý muốn tôi Hầu Quân tự đoạn hai cánh tay trước mặt Phương ca còn hướng Trương lão đại tạ tội!"
Phương Dật Thiên gật đầu, vỗ vỗ bả vai Hầu Quân, hào sảng cười một tiếng, nói: "Rất tốt, ta tin tưởng ngươi! V...V... để chuyện qua một đoạn thời gian, ta nhất định phải cùng với các ngươi uống say không nghỉ!"
"Ha ha, OK, đến lúc đó tôi cũng muốn biết Phương ca tửu lượng có hay không giống như đánh nhau kịch liệt lợi hại như vậy!" Hầu Quân cũng cười nói.
"A Quân, người Sơn Khẩu Tổ từng người tất cả đều là giết người cướp của, ta cũng không phải là không yên lòng ngươi, chỉ là muốn cho các ngươi xong chuyện cẩn thận một chút, dù sao ta cũng không muốn gặp lại ngươi có chuyện xảy ra ngoài ý muốn." Phương Dật Thiên trầm thấp nói.
Hầu Quân gật đầu, bật cười lớn, chỉ vào bên cạnh bốn người đồng dạng đã đi ra bình tĩnh vừa nhìn đã biết là cường hãn có bản lãnh, nói: "Phương ca yên tâm đi, ta theo những huynh đệ này cũng không biết kinh nghiệm nhiều sinh sinh tử tử, lại nói Trương ca đã cho chúng ta cung cấp những gia hỏa, không có chuyện gì. Em lo lắng đảo quốc Vương Bát Cao Tử không dám tới!"
Phương Dật Thiên nghe vậy sau khi cười to tiếng, dặn dò vài câu sau đó đã nói nói: "Ngươi ghi nhớ số di động của ta, có việc gì trước tiên cho ta biết. Được, vấn đề ăn ở thế nào? Nếu không theo ta vào bên trong Đại Bài Đương nói một tiếng với huynh đệ, ngươi cũng vào Đại Bài Đương ăn cơm đi."
"Phương ca, vấn đề ăn ở anh cũng không cần lo lắng. Vì tránh cho đả thảo kinh xà, chúng tôi cũng không nên xuất hiện nhiều bên trong Đại Bài Đương, tóm lại,chuyện Phương ca dặn dò tôi nhất định sẽ toàn lực làm tốt." Hầu Quân nói.
Phương Dật Thiên gật đầu, nhìn đồng hồ nói: "Tốt, như vậy anh đây đi trước, có việc gọi điện thoại!""Đi, Phương ca đi thong thả, không tiễn!" Hầu Quân nói.
Phương Dật Thiên xoay người hướng phía xe của mình đi tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...