Ban đầu Quan Lâm cùng với bọn công an mang những thành viên Sơn Khẩu Tổ cùng với Phương Dật Thiên áp đi ra khỏi Đại Bài Đương,
Ba chiếc xe lao đến có rèm che giờ phút này dừng lại, tên gầy cùng với thành viên Sơn Khẩu Tổ trong mắt tựa hồ lộ ra một tia mừng rỡ cuồng nhiệt.
Phương Dật Thiên thân thể khẽ cứng đờ, bất quá rất nhanh hắn sau đó khôi phục thái độ bình thường, trên mặt là một vẻ lười nhác tầm thường, âm thầm, hắn đem tất cả khí sắc giấu đi lộ ra vẻ đứng đắn, nhìn qua cực kỳ tầm thường.
Vừa mới ngay tại đây, Phương Dật Thiên có thể rõ ràng cảm giác được chiếc xe màu đen trước mặt trong ghế xe tản mát ra một cổ nồng đậm sát khí, cuồng nhiệt, máu tanh, sát khí tàn bạo, hắn lập tức đoán được bên trong xe ngồi không ít cao thủ, tuyệt không phải giống như Tiểu Dã Quân vai trò nhỏ như vậy.
Rất nhanh, cửa ba chiếc xe có rèm che mở ra, từ bên trong chui ra bảy tám người nét mặt lạnh lùng và thân thể cường hãn, theo sau, một gã mặc áo tây trang màu trắng, trên mặt mang mắt kính gọng vàng,một nam trung niên cử chỉ văn nhã chậm rãi đi đến bên Quan Lâm.
"Trung Đảo tiên sinh, ngài, ngài đã tới!" Tên gầy vẻ mặt lúc này hiện lên nụ cười nịnh nọt, hướng về phía tên áo tây trang màu trắng tư văn nam tử nói.
Trung Đảo Chính Hùng cũng không nhìn tên gầy, mà lại đưa tay chỉnh mắt kính, nói tiếng Hán cực kì lưu loát với Quan Lâm: "Cảnh quan, chào, đây đều là người của tôi, tôi nghĩ có phải đã xảy ra chuyện gì hiểu lầm hay không?"
"Trung Đảo tiên sinh, chính là chỗ này tên tiểu tử ra tay đả thương người, hơn nữa còn......" Tên gầy đang nói, Trung Đảo Chính Hùng ánh mắt run lên, nhẹ nhàng nhìn tên gầy liếc mắt một cái, tên gầy lập tức ngậm miệng lại, không dám thở mạnh.
Quan Lâm đã nhìn ra những người này cũng là người Nhật Bản, hơn nữa còn có khả năng là người Sơn Khẩu Tổ, nàng cũng rất khách khí mang chuyện đã trải qua nói lại một lần.
Trung Đảo Chính Hùng nghe xong cả quá trình, khuôn mặt tái nhợt một số gần như vô sắc không có chút biểu tình dư thừa, hắn cười nhạt, nói: "Xin lỗi, cấp dưới của tôi đã phạm sai lầm trước, ở chỗ này tôi nguyện thay thế bọn họ thành khẩn nói xin lỗi với cô!"
Nói xong, Trung Đảo Chính Hùng hướng về phía Tiểu Lệ khẽ cúi người chào, thành khẩn nói xin lỗi,thần sắc trên mặt cực kỳ thành khẩn, không có chút nào khó khăn hoặc là cậy mạnh, tư văn và ưu nhã, giống như một thân sĩ.
Nhưng mà, một bên Phương Dật Thiên âm thầm sinh lòng cảnh giác, tròng mắt ở chỗ sâu hiện lên một tia sắc bén.
Những năm gần đây sống trên chiến trường cùng giải quyết vô số khó khăn, nhân vật này trong lòng hắn biết, giống như Trung Đảo Chính Hùng nhân vật như thế khó đối phó nhất, ngoài mặt không ngang ngược kiêu ngạo cũng không hung ác, bọn họ bề ngoài nhún nhường cũng là một bộ tư tư văn văn ôn nhu bộ dạng yếu ớt, phảng phất rất hòa thuận, không có chút nào địch ý.
Nhưng, thường thường trong thời khắc mấu chốt,chúng đột nhiên lộ ra trước mắt vẻ dữ tợn đáng sợ, rồi sau đó bất tri bất giác bắn lén hoặc âm thầm rút chủy thủ đưa ngươi vào chỗ chết!
Nhưng mà, Phương Dật Thiên đề phòng cũng không phải là Trung Đảo Chính Hùng, mà là người vẫn ngồi ở trong xe chưa lộ diện!
Tuy nói phía trước xe có rèm che có cửa sổ, hắn căn bản nhìn không thấy tình huống bên trong xe,nhưng hắn có thể cảm giác được một người trong xe, cũng là người cực kỳ đáng sợ mới vừa rồi sát khí cực kỳ nồng đậm chính là từ trên người đó phát ra.Nhưng bây giờ sát khí đó đã tiêu tán, đem khí tức điều khiển thu phát tự nhiên cũng là người hiếm thấy, có thể nói là nhất lưu cao thủ!
Phương Dật Thiên đề phòng người ở trong xe xem mục đích thật là gì, nếu như lần này Sơn Khẩu Tổ đột nhiên đến thành phố Thiên Hải mục đích là đối phó hắn, như vậy người ngồi trong xe cũng là đối thủ có sức lực tối cường.
"Cảnh quan, xảy ra chuyện như vậy tôi sâu sắc xin lỗi, là chúng tôi phạm sai lầm trước, đầy tớ của tôi vô lý tôi lần nữa nói xin lỗi, cũng không biết tôi có thể đem bọn họ mang về hay không, sau này tôi dám cam đoan chuyện như vậy sẽ không xảy ra lần nữa." Trung Đảo Chính Hùng ưu nhã và lễ phép nói.
"Ngươi muốn đem bọn họ mang về? Chuyện này ngươi không có ý định truy cứu?" Quan Lâm hơi ngẩn ra, hỏi.
"Đúng vậy, chuyện này ban đầu cấp dưới của tôi là người phạm sai lầm trước, chúng tôi không có bất cứ lý do nào truy cứu. Kính xin cảnh quan có thể mở cho một mắt lưới!" Trung Đảo Chính Hùng chậm rãi nói.
Quan Lâm ngơ ngẩn, nói về chuyện này đích thật là mấy người Sơn Khẩu Tổ không đúng,nhưng Phương Dật Thiên ra tay đả thương người, nếu như đối phương truy cứu tới chỉ sợ chuyện này cũng không dễ dàng kết thúc, nói không chừng còn có thể liên lụy lớn đến sứ quán Nhật Bản.
Nhưng bây giờ đối phương không cần truy cứu, chuyện nhỏ hóa không, như vậy Quan Lâm cùng công an cũng không thể nói gì hơn, trong tiềm thức Quan Lâm cũng không hy vọng chuyện này Phương Dật Thiên dính dáng quá sâu.
Cho nên Quan Lâm chậm rãi nói: "Ngươi đã nói như vậy ta cũng không có dị nghị, như vậy ngươi mang bọn họ đi, còn nữa, ta có cần thiết xin khuyên ngươi một câu, nếu như các ngươi tới thành phố Thiên Hải du lịch ngắm cảnh vậy chúng ta hoan nghênh, nếu như là có mục đích khác công an chúng ta quyết không để yên."
"Thật không dám đấu diếm, chúng tôi đi quý quốc là du lịch giải sầu, cuối cùng đa tạ cảnh quan lưới mở một mặt, tôi đem bọn họ đi!" Trung Đảo Chính Hùng nói phất phất tay mấy cái,đại hán sắc mặt lạnh lùng liền tiến lên đem Tiểu Dã Quân cùng mấy người Sơn Khẩu Tổ và tên gầy áp lên xe.
"Như vậy chúng tôi không quấy rầy nữa, cáo từ!" Trung Đảo Chính Hùng nói, trong lúc xoay người ánh mắt hữu ý hay vô ý nhìn Phương Dật Thiên liếc mắt một cái, thần sắc trong mắt bình thản như cũ.
Rất nhanh, ba chiếc xe màu đen có rèm che đi xa, tới cũng nhanh đi cũng nhanh, phảng phất chuyện vừa rồi như chưa từng xảy ra.
Những người Nhật Bản kia đi rồi,Quan Lâm âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, thích thú vừa chuyển hướng Phương Dật Thiên, mặt bình tĩnh, tức giận nói: "Phương Dật Thiên, ngươi có thể yên tĩnh được một lúc hay không? Mỗi lần có chuyện gì cũng có ngươi liên quan, ngươi có phải hay thích gây chuyện không?"
"Cô bé hung hãn, đừng nói như vậy, tình huống ngay lúc đó nếu như đổi lại là cô cô cũng sẽ nhịn không được mà ra tay! Mấy cái đảo quốc chó quỷ quả thực là không đem người nhìn vào mắt, rõ ràng là mang nơi này trở thành đảo quốc của bọn chúng, nhục mạ đánh dân chúng vô tội, đổi lại là cô cô lại ngồi nhìn?" Phương Dật Thiên hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng nói.
"Đáng đánh, ta xem những người Nhật Bản kia cũng không thuận mắt, đến quốc gia của chúng ta không ở lại đây được, thực sự nghĩ rằng người nước Hoa chúng ta dễ khi dễ phải không?" một nam công an bên cạnh Quan Lâm tràn đầy đồng cảm nói.
Nhưng thật ra trong lòng Quan Lâm rõ ràng nếu như ngay lúc đó tình huống nàng ở đây nàng cũng sẽ không để ý thân phận mình là công an hung hăng dạy dỗ bọn Sơn Khẩu Tổ, nói không chừng xuống tay nặng chẳng khác Dật Thiên, người nước Hoa tôn nghiêm há lại cho cái đảo quốc chó quỷ tới chà đạp?
Suy nghĩ một chút, nàng lắc đầu cười khổ tiếng, lời nói thấm thía chống lại Phương Dật Thiên nói: "Phương Dật Thiên, bọn họ đều là người Sơn Khẩu Tổ, rõ ràng là lai giả bất thiện, ngươi vừa trêu chọc bọn họ...... Còn nữa Cửu gia bên kia là ai, ngươi có biết hay không ngươi bây giờ có phiền toái rất lớn, hơn nữa còn không đơn thuần là một mà thôi!"
"Quan tâm tới tôi? Là không nỡ tôi gặp chuyện không may? Không quen không biết như vậy quan tâm tôi không được gây khó khăn là coi trọng tôi?" Phương Dật Thiên cười nhạt nói.
"Ngươi......" Quan Lâm nhất thời giận dữ, rồi sau đó nhịn không được ửng đỏ, nếu như không có phải bốn phía đều có người nàng nhất định không khách khí một cước đá Phương Dật Thiên.
"Ai có thời gian rỗi quan tâm ngươi? Ngươi chết tốt nhất!" Quan Lâm nhịn không được hung hăng nói, sau đó, điện thoại di động của nàng vang lên, nàng vừa nhìn là Triệu cục trưởng gọi tới, nàng vội vàng tiếp điện thoại.
Nhận xong điện thoại nàng đi trở về phía những cảnh sát kia nói: "Hội đồng có việc, bí thư gọi điện thoại tới gọi chúng ta lập tức trở về."
Trước khi đi Quan Lâm cuối cùng nhịn không được quay đầu hướng Phương Dật Thiên nghiêm túc và ân cần mà nói: "Phương Dật Thiên, ngươi...... Một mình ngươi ngàn vạn lần cẩn thận một chút, không nên một bộ dạng cà lơ phất phơ, ngươi nếu xảy ra chuyện...... Cũng không có người cùng Bá Vương Long cụng rượu!"
Phương Dật Thiên nghe vậy ngẩn ra, nhìn bóng lưng Quan Lâm lên xe đi xa, nhưng trong lòng nhịn cười không được cười, cô bé hung hãn có đôi khi rất khả ái, ách, cũng có mặt ôn nhu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...