Trên đường người xe đi lại, náo nhiệt ồn ào náo. Nhưng mà đối với Phương Dật Thiên và Lam Tuyết mà nói, bốn phía hết thảy đã không tồn tại, trừ hai người tồn tại.
Chói mắt nắng vàng sáng rỡ rơi vào khuôn mặt trứng trên chim sa cá lặn khuynh quốc khuynh thành của Lam Tuyết, nắng vàng rực rỡ chiếu vào mặt nàng hăt ra tia sáng trong, nàng vẫn cười nhạt, không đậm và rực rỡ, giống như mẫu đơn nở rộ cũng không tự lê hoa như nhu yên lặng nở rộ, mà là sâu thẳm, nếu như một đóa u lan, gần ngay trước mắt nhưng vừa lơ đãng giống như một giấc mơ.
"Trong hang ngàn vạn người ta chỉ biết hôm nay đứng đây sẽ nhất định gặp ngươi lân này ngươi đừng mong trốn!" Lam Tuyết trong mắt hiện lên một tia đắc ý, nhẹ nhàng nói.
Trốn? Phương Dật Thiên cười khổ một tiếng, tính ra đến nay PDT đã trốn thoát khỏi Lam Tuyết 3 lần, mà lần này, hắn còn có thể trốn lần nữa không?
"Ta thấy kỳ quái hôm nay sáng sớm sắc trơi ảm đạm nguyên la ngươi tới,nàng có khỏe ko?" Phương Dật Thiên hỏi, kỳ thật hắn làm sao không biết hắn mỗi lần thoát đi đều đã gây cho nữ nhân này một lần thương tổn,qua ông và mẹ của LT hắn biết môi lân hắn rời đi là môt lân nàng thương tâm rơi lệ nhưng khi gặp hăn nàng luôn phô bày môt nụ cười trong sáng mà chưa hề truy vấn việc hắn bỏ di.
Có lẽ lúc này phương thức tốt nhất là đi lên trước cho Lam Tuyết một cái ôm ấm áp, nhưng không biết thế nào, hắn cảm giác mình hữu tâm vô lực, lại e sợ mình thô tục khinh nhờn nàng thánh khiết.
Có khỏe không? Lam Tuyết cười, hai tròng mắt chớp chớp, đôi mắt lơ đãng chớp động, nàng nhẹ nhàng nói: "Ta tốt lắm, chỉ thiếu ngươi! Nam nhi chí tại bốn phương, ta biết một chỗ yên ổn căn bản giữ không được trái tim ngươi, nhưng từ đây, vô luận ngươi đi đâu đều phải mang ta mang theo, được không? Ta chỉ muốn với ngươi cùng nhau trải qua mưa nắng, trải qua vui buồn, trải qua cuộc sống, bởi vì, ta là thê tử của ngươi!"
Thê tử! Phương Dật Thiên thân thể có chút chấn động, hai tròng mắt ở chỗ sâu hiện lên một tia phức tạp, có thể rất nhanh, trên mặt của hắn liền hiện ra ý cười uể oải, hắn lời nói xoay chuyển, nhẹ nhàng nói: "Thế nào đột nhiên đến thành phố Thiên Hải? Ngươi vốn nên là ở tại kinh thành a, tới cũng không sớm nói một tiếng."
"Ta ko phải sớm muốn gặp lai ngươi sao? Dựa theo ngươi trước sau như một tác phong ngươi khẳng định vừa biết tin không biết chạy trốn tới nơi nào! Bất quá......" Lam Tuyết đôi mắt dần hiện ra một tia xinh đẹp ý cười,"Cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển ta cũng sẽ tìm được, ta và ngươi trong đó có một sư rằng buộc buộc nhau, ngươi đừng mơ bỏ lại ta."
Phương Dật Thiên nghẹn lời, cười cười, nói: " lần này Lam gia gia hắn sẻ không trực tiếp xuất động thành phố Thiên Hải quân khu bộ đội đem ta áp tải đó chứ?"
Lam Tuyết gia gia, đó là người mà Phương Dật Thiên vừa kính vừa sợ, lão đầu tử này trên người có một cỗ khí thế thiết huyết quân nhân để cho hắn kính sợ, bất quá sợ chính là lão đầu tử này vì cháu gái xinh xinh chuyện gì cũng có thể làm ra, mấy lần trước hành tung hắn bai lộ đều do lam gia gia xuất đông lưc lương quân khu truy lủng và áp tải hắn về kinh thành Lam Tuyết cười làm mặt quỷ, nói: "Lần này ta đi một mình, cũng chỉ có lí mụ cùng ta đến đây, ta muốn tới thành phố Thiên Hải, cùng sống với ngươi!"
Phương Dật Thiên nghe vậy da đầu có chút tê dại, có lẽ là vừa thấy được Lam Tuyết lại sinh tâm lý trốn tránh quấy phá, hắn gãi gãi đầu, nói: "...... Ách, ngươi, ngươi có chỗ ở chưa? Ngươi vừa đến, nếu không ta đi trước tìm cho ngươi cái khách sạn, thành phố Thiên Hải có không ít địa điểm du lịch ngươi cũng có thể đi chơi."
Nói Phương Dật Thiên sau đó quay người lại, đồng thời ánh mắt nhìn quanh, ko biết Lam Tuyết gia gia có hay ko cử xe của quân khu chăn đương bắt hắn.
Nhưng mà sau đó, hắn đột nhiên cảm giác được tay của mình có chút mát lạnh, rồi sau đó một loại cảm giác mềm mại không xương bóng loáng nhẵn nhụi, bên người đánh tới một cỗ u hương, hắn nhìn lại, cuối cùng thấy Lam Tuyết trực tiếp đi lên trước dắt tay hắn, hắn không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Lam Tuyết.
Lam Tuyết tuyết trắng mặt ngọc nhiễm trên một chút ửng đỏ, nàng mỉm cười, nói: "Anh đi đâu đều phải mang theo em, bây giờ, em không buông tay anh nữa đâu!"
Phương Dật Thiên thân thể không tự chủ được cứng đờ, mỗi lần bị Lam Tuyết nắm tay hắn đêu có chút chột dạ, có lẽ hắn đối mặt những nữ nhân khác có thể phong lưu phóng khoáng, nhưng đối mặt Lam Tuyết hắn vô pháp giữ bình tĩnh, luôn có chút khẩn trương.
"Lam Tuyết, em xem trên đường đông như vậy,có phải hay ko… có chút ko hay?" Phương Dật Thiên nuốt một ngụm nước bọt, gian nan nói.
Lam Tuyết không nhịn được tức giận cười, nói: "Mặc kệ mọi người bạn gái có thể câm tay bạn trai chẳng lẽ vợ chồng lại ko cầm tay nhau được sao?"
Phương Dật Thiên trên người đổ mồ hôi một trận, không thể làm gì khác hơn nói: "anh, chúng ta cũng không phải vợ chồng, Lam Tuyết, em cũng biết, đó chỉ là trên danh nghĩa."
Lam Tuyết bên trong cặp mắt hiện lên một tia buồn bã, bất quá rất nhanh, tinh quang trong mắt nàng tảo sáng, nàng nói: "Cứ cho là trên danh nghĩa anh cũng la chông em em tin tưởng sẽ có môt ngay anh tinh nguện cùng em đi đăng ký hay bât giờ chúng ta đi luôn?"
Phương Dật Thiên cười khổ, nói: "Lam Tuyết, anh cũng ko tốt như em tưởng tượng, trên thực tế, anh là một hỗn đản, anh không xứng với em vì vậy......"
Dừng một chút, Phương Dật Thiên đảo mắt nhìn về phía Lam Tuyết, trong tiềm thức, hắn thật đúng là cảm giác mình không xứng với Lam Tuyết, hắn dựa vào cái gì xứng đôi với kinh thành đệ nhất mỹ nữ, dựa vào cái gì xứng đôi với một thánh khiết cao quý đẹp như u lan nữ nhân?
"Anh cũng biết mình là một hỗn đản a?" Lam Tuyết nhẹ nhàng cười, kéo Phương Dật Thiên theo lối đi bộ đi tới, một tay kia cầm một cái nón cỏ rông vành, váy trắng bay nhẹ nhàng, cũng có vài phần ý thơ, thoáng như bức tranh tiên tử khó nhịn tịch mịch mà hạ phàm trần.
Phương Dật Thiên sờ sờ cái mũi, cười khổ, mình cho tới nay chẳng lẽ không phải cũng là tên hỗn đản?
"Anh nghĩ lại đi, anh là tên hỗn đản, em cũng coi là một người mỹ nữ, thật vất vả có một người đẹp làm vợ anh, anh cũng không biết quý trọng?" Lam Tuyết nháy mắt, hỏi.
Phương Dật Thiên cổ họng một trận khô khốc, bất quá thần kỳ chính là tâm cảnh của hấn lại chậm rãi bình tĩnh xuống, ở sâu trong nội tâm cũng đã nổi lên một tia ấm áp, thực sự, Lam Tuyết nhỏ và dài ngọc thủ thật đúng là mềm mại cực kỳ, có thể nói cực phẩm,cầm đúng là như vậy ôn nhuận bóng loáng, hắn không khỏi âm thầm hối hận mình trước kia thế nào sẽ không có chú ý đi cảm thụ?
"anh có biết hay không, lần này em thật vất vả thuyết phục gia gia phải một người tới tìm anh, là bởi vì em muốn với anh cùng một chỗ, với anh cùng lăn lộn, cho dù anh đi khắp chân trời góc biển, trải qua thương hải tang điền em cũng muốn đi theo anh, từ giơ ko cho phép anh trôn khỏi em lân nưa!" Lam Tuyết nói.
Phương Dật Thiên cười cười, lúc này hắn có muốn chạy trốn cũng không có sức, dù sao trong thành phố Thiên Hải hắn còn có rất nhiều vấn đề muốn đi giải quyết, tỷ như trách nhiệm với Lâm Thiển Tuyết, tỷ như vấn đề Cửu gia v...v....
Cùng lúc này Lam Tuyết cư nhiên xuất hiện, hắn thật không hy vọng chứng kiến Lam Tuyết xuất hiện, nếu như đối phó Cửu gia như vậy bước đầu tiên là phải mọi người bên cạnh mình an toàn, và Lam Tuyêt vị hôn thê của hăn ko nghi ngờ la người trọng yếu nhất
"Anh tạm thời sẻ không rời đi nơi này, được rồi, em đang ở chỗ nào?" Phương Dật Thiên hỏi.
"Ân......" Lam Tuyết suy nghĩ một chút, rồi sau đó phong tình vạn chúng cười, nói, "anh hẳn là có cái chỗ ở?Cũng ko phải ko phải em ko thể ở nổi đúng ko? Cho nên a, em với anh ở chung!"
"Cái gì?ở với anh?" Phương Dật Thiên hoảng hồn, vội hỏi. "Làm sao vậy a? Chẳng lẽ anh lại nhẫn tâm nhìn vợ mình bơ vơ tại cái thành thị xa lạ này?"
Lam Tuyết một đôi mắt vô tội sâu kín nhìn Phương Dật Thiên, trong mắt lam thủy lưu chuyển, mơ hồ, đúng là có một tia thẹn thùng quyến rũ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...