Thiếp Thân Đặc Công

Tiếng đập cửa bất ngờ vang lên giống như một viên tạc đạn nổ tung lên trong lòng của Tô Uyển Nhi.
Nàng trong lòng cả kinh, nhớ tới bản thân còn đang mặt dày mày dạn ôm Phương ca ca của nàng, nếu như bị người khác thấy được thì sẽ rất xấu hổ a, nàng tuy thật tâm thích Phương ca ca nhưng trước mặt người ngoài làm ra động tác yêu đương thế này thì cũng có chút thẹn thùng.
Nàng vội vàng buông lỏng hai tay đang ôm Phương Dật Thiên ra, cúi đầu đứng qua một bên, trái tim thiếu nữ nhảy lên thình thịch. Trên mặt nàng sớm đã đỏ bừng, trông thật kiều diễm, thân thể có chút phập phồng, những nét phong tình trên người thiếu nữ đều được nàng phóng thích ra một cách tinh tế.
Phương Dật Thiên liếc nhìn Tô Uyển Nhi một cái, cũng không biết là ai đang gõ cửa ở bên ngoài, hắn sau khi cất tiếng hỏi liền đi tới mở cửa.
Vừa mở ra đã thấy Thi Thi cực kỳ đáng yêu đang đứng ngoài cửa.
"Thi Thi, em, sao em thức dậy sớm vậy?" Phương Dật Thiên ngẩn ra, cười hỏi.
"Phương ca ca, anh ở nhà àh, em thấy xe của Phương ca ca ở trước cửa là biết Phương ca ca có ở nhà." Thi Thi Thi trên khuôn mặt đáng yêu hé ra nụ cười vui sướng nói.
"Thi Thi…Đến đây, để chị Uyển Nhi ôm một cái nào!" Tô Uyển Nhi thấy Thi Thi đứng ngoài cửa thì trong lòng cũng vui vẻ lên, liền đi qua ôm lấy cô bé.
"A, Uyển Nhi tỷ tỷ, sao chị đã ở trong nhà của Phương ca ca vậy? Chị cũng là đến tìm Phương ca ca sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Thi có chút ngơ ngác, kỳ quái hỏi.
"Ách, đúng vậy, Uyển Nhi tỳ tỳ so với em còn nhanh hơn, Phương ca ca mới vừa ngủ dậy, cô ấy đã tới làm phiền rồi." Phương Dật Thiên vội vàng nói.

"A, Uyển Nhi tỷ tỷ đã được nghỉ học chưa, chúng em đã nghỉ rồi." Thi Thi nói.
"Tỷ cũng đã được nghỉ rồi, vài hôm nữa sẽ dẫn Thi Thi đi chơi, có được không?" Tô Uyển Nhi hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Thi, cười nói.
"Tốt quá, tốt quá, " Thi Thi cao hứng vỗ đôi tay nhỏ bé, còn nói thêm, "Còn có Phương ca ca, em còn muốn đi chơi cùng với Phương ca ca, lần trước Phương ca ca mang em đi cưỡi ngựa còn chơi xe điện đụng nữa. Được không Uyển Nhi tỷ tỷ?."
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Uyển Nhi liếc nhìn Phương Dật Thiên, hừ một tiếng, nói: "Phương ca ca là một tên đại phôi đản, tốt nhất không cho hắn đi theo."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Thi ngẩn ra, rồi sau đó khó hiểu hỏi: "Phương ca ca khi nào biến thành đại phôi đản? Phương ca ca rất tốt mà…"
Phương Dật Thiên nghe vậy thầm cười, liếc một cái nhìn đầy thâm ý về phía Tô Uyển Nhi, cười nói: "Thi Thi, mẹ em có đi làm không? Em ở nhà một mình àh?"
"Hôm nay mẹ không có đi làm. Hôm nay là cuối tuần mà, Phương ca ca hỏi gì ngốc thế." Thi Thi chu cái miệng nhỏ nhắn, rồi sau đó cô bé tựa hồ nhớ tới cái gì, nói, "Đúng rồi, em có chuyện muốn nói cho anh nghe."
"Ân, là chuyện gì?" Phương Dật Thiên thuận miệng hỏi.
"Em… em chỉ nói cho một mình Phương ca ca thôi." Thi Thi nhìn Tô Uyển Nhi, rụt rè nói.

Tô Uyển Nhi ngẩn ra, nhìn Thi Thi một chút, nói: "Thi Thi, em muốn nói khẽ với Phương ca ca hả? Vậy để Phương ca ca ôm em, em nói với hắn đi nha."
Nói xong, nàng đưa Thi Thi xinh xắn cho Phương Dật Thiên. Phương Dật Thiên ôm lấy Thi Thi, liếc nhìn Tô Uyển Nhi, cười nói: "Thi Thi, có chuyện gì nói cho anh biết àh?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Thi khẽ mỉm cười, sau đó cô bé dùng hai tay nhỏ nhắn ôm lấy đầu của Phương Dật Thiên, cái miệng nhỏ kề vào tai Phương Dật Thiên, nhẹ nhàng nói: "Phương ca ca, mẹ em nhớ anh!"
Cái gì? Một khắc kia, Phương Dật Thiên suýt nữa té ngã, hắn vội vàng hít sâu một cái, trong miệng lẩm nhẩm một câu: trẻ con không biết gì, trẻ con không biết gì…
"Phương ca ca, Thi Thi nói đều là sự thật, hai ngày nay em nghe được chính miệng của mẹ có nhắc đến tên của anh mà…" Thi Thi lại bổ sung một câu.
Phương Dật Thiên cảm thấy một trận nhiệt huyết dâng lên, hắn xem chừng Thi Thi còn nhỏ nên không biết chuyên nam nữ, phỏng chừng cô bé nghe được mẹ nó Liễu Ngọc trong lúc mơ màng gọi tên của hắn nên cô bé nghĩ mẹ cô bé nhớ hắn, tiểu la lị này thật đúng là…
Phương Dật Thiên chú ý tới cặp mắt nghi hoặc của Tô Uyển Nhi đứng cách đó không xa đang nhìn hắn, trên mặt nổi lên một trận xấu hổ, rồi sau đó để che dấu cái gì, hắn cười cười, nói: "Ha hả, Thi Thi, anh đã biết rồi! Ách, em yên tâm, Phương ca ca khi nào rảnh nhất định sẽ dẫn em đi chơi, còn dẫn em đi ăn nữa, ha ha…"
Nghe được Phương Dật Thiên nói như vậy, trong lòng Tô Uyển Nhi nghĩ rằng Thi Thi nói khẽ với Phương Dật Thiên chỉ là muốn Phương Dật Thiên mang cô bé đi chơi mà thôi, ánh mắt nghi hoặc của nàng đang nhìn Phương Dật Thiên cũng biến mất.
Sau lưng Phương Dật Thiên cũng đổ một hồi mồ hôi lạnh, may là Thi Thi nói ra lời này chỉ là nói khẽ, nếu mà trước mặt của Tô Uyển Nhi nói ra như vậy chỉ sợ hiểu lầm là khó tránh khỏi.

"Phương ca ca, em vừa rồi nói là sự thật, mẹ em thật sự nhớ anh!" Sau khi Thi Thi nghe Phương Dật Thiên nói như vậy, trong lòng quýnh lên, vội vàng lớn tiếng nói, cô bé sợ Phương Dật Thiên không tin lời mình nói.
Một khắc kia, đầu của Phương Dật Thiên rung đọng dữ dội, phảng phất như bị sét đánh trúng cái ầm. Thật đúng là con mẹ nó "trẻ con không biết gì" ah!
Rất nhanh, hai mắt Tô Uyển Nhi lập tức trừng trừng nhìn hắn , trong mắt lộ vẻ kinh ngạc xen lẫn khó hiểu.
Phương Dật Thiên một trận nhức đầu, còn tưởng rằng sau khi Thi Thi đến đây có thể thoát khỏi Tô Uyển Nhi đang quấn lấy, không ngờ lại mang đến một vấn đề càng thêm nghiêm trọng, hắn thật muốn tìm một khối đậu hũ mà đập đầu chết quách đi!
"Ách… Chuyện này à, mẹ em chắc muốn anh nhanh chóng sửa giúp nàng cái cánh cửa hỏng đấy mà, phải không? Phương ca ca gần đây có việc bận, có thời gian anh sẽ qua sửa." Phương Dật Thiên vội vàng nói.
Mặc dù trong miệng Phương Dật Thiên nói như thế, nhưng trong lòng Tô Uyển Nhi vẫn còn nghi hoặc, đang muốn hỏi cái gì thì đúng lúc đó Liễu Ngọc ở bên trong căn nhà đối diện đi ra, một thân trang phục thanh nhã, nhưng cũng không thể che giấu được phong vận thành thục của thiếu phụ toát ra trên người nàng.
Liễu Ngọc nhìn thấy Phương Dật Thiên đang ôm Thi Thi ở bên kia, Tô Uyển Nhi cũng ở phía sau thì có chút sững sờ, rồi sau đó mỉm cười, thản nhiên đi tới, hàng ngàn hàng vạn phong tình lay động lòng người cứ thế tỏa ra, thành thục mê người.
"Ngọc tỷ, sớm nhỉ, ha hả, Thi Thi sáng sớm tỉnh dậy thì tới tìm em nói chị nghĩ đến em đấy, em nghĩ Thi Thi là muốn nói chị muốn em đi sửa giúp cái cánh cửa kia sao? Lần trước chị gọi điện cho em, em có chút việc bận…" Phương Dật Thiên cười cười, vẻ mặt thản nhiên nói.
Liễu Ngọc hơi ngẩn ra, bất quá nàng có trí tuệ hơn người, rất nhanh hiểu được tại sao lại như thế này, chắc chắn Thi Thi con bé này đúng là "trẻ nhỏ không cố kỵ" lại đi lớn tiếng nói nàng nghĩ đến Phương Dật Thiên. Mặt ngọc xinh tươi của nàng có chút đỏ lên, nhớ tới buổi tối hôm đó cùng triền miên ái ân với Phương Dật Thiên…
Rất nhanh, sắc mặt của Liễu Ngọc liền trấn định lại, nhàn nhạt cười nói: "Ha hả, cái con bé Thi Thi này… Sáng nay khi nhìn thấy cánh cửa hỏng, chị có nhắc đến em, vậy mà Thi Thi lại chạy tới đây mà nói em, thật ngại quá!" Nói xong, ánh mắt nàng nhìn về phía Tô Uyển Nhi, cười nói, "Tiểu Uyển, em đã về rồi àh,được nghỉ rồi sao?"
"Ngọc tỷ, chào buổi sáng. Em cũng vừa mới được nghỉ." Trên mặt Tô Uyển Nhi nhộn nhạo, mỉm cười ngọt ngào, vốn là khi mới nghe Thi Thi nói như vậy, nàng còn tưởng rằng Phương Dật Thiên cùng với Liễu Ngọc có cái gì bí mật ám muội gì chứ, sau khi nghe hai người nói như vậy mới biết rõ sự tình.

Phương Dật Thiện thấy một hồi hiểu lầm lại được giải quyết êm thấm mới âm thầm khẽ hít hơi, trong lòng bàn tay cũng toát mồ hôi lạnh, nếu như không phải Liễu Ngọc xuất hiện kịp lúc, chỉ sợ cô bé Uyển Nhi này lại muốn dây dưa không rời.
"Ngọc tỷ, sớm như vậy tỷ muốn đi đâu thế?" Phương Dật Thiên cười cười, nhẹ nhàng hỏi.
"Tỷ…tỷ chuẩn bị chuẩn bị đi mua chút đồ ăn, thuận tiện gọi thợ sửa cánh cửa kia." Liễu Ngọc nói, một khi đã phối hợp với Phương Dật Thiên thì phải tiếp tục diễn cho đạt.
"Gọi thợ sao? Không cần đâu, cần gì phải phí tiền như vậy. Chỉ cần đi mua thêm vài con ốc là em có thể làm được mà." Phương Dật Thiên nói xong, còn nói thêm, "Nếu không thì như vậy đi, hôm nay em cũng rảnh, em lấy xe đưa tỷ đi mua đồ ăn, sau đó ghé mua phụ tùng rồi giúp chị sửa một lát xong thôi."
"Thế…thế chỉ sợ làm phiền em, chút việc nhỏ cũng phải phiền em thật ngại quá" Liễu Ngọc vội vàng nói.
"Không có gì, tất cả mọi người đều là hàng xóm mà, việc nhỏ đó em có thể giúp được." Phương Dật Thiên nói xong hướng Tô Uyển Nhi, nói, "Uyển Nhi, nếu không, trước hết em dẫn Thi Thi đi chơi đi, anh cùn Ngọc tỷ đi chợ mua vài thứ rồi về."
Tô Uyển Nhi nhìn Phương Dật Thiên gật đầu, nhu thuận nói: "Ân, được rồi, hôm nay em sẽ dẫn Thi Thi ra ngoài chơi."
Thi Thi vừa nghe liền cảm thấy cao hứng, chạy tới chỗ Tô Uyển Nhi kéo tay của nàng đi ra ngoài.
Ở phía sau Phương Dật Thiên thấy thế, cùng Liễu Ngọc liếc mắt, cả hai khẽ cười, hàm ý trong đó chỉ có hai người mới hiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận