Sau khi Monica đăng xuất, Phương Dật Thiên cũng tắt laptop rồi đem bỏ lại vào trong ba lô như cũ giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cùng kích tình với Monica qua camera xong, thể xác và tinh thần của Phương Dịch Thiên đột nhiên có cảm giác mệt mỏi, nhớ lại dáng người của Monica ngày càng gợi cảm mê hồn, dục hỏa trong người vẫn hắn lại muốn bùng lên, mị lực của nữ nhân này khiến nam nhân muốn "ngừng" mà không được.
Hắn thầm nghĩ nếu như Monica chụp một tấm ảnh chân dung sau đó in thành lịch, nhất định có thể tiêu thụ khắp thế giới, hơn nữa đây tuyệt đối sẽ là một món lợi rất lớn.
Bất kể nói như thế nào thì một người đàn ông có được một nữ nhân như vậy tuyệt đối là một chuyện đáng để tự hào.
Cả người có chút mệt mỏi, Phương Dật Thiên nằm trên sô pha dần dần cảm thấy buồn ngủ, hắn không kể gì nữa mà nằm hẳn xuống, chỉ chốc lát đã chìm vào giấc ngủ.
Phải nói thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ trong nháy mắt trời đã sáng tỏ.
"A…"
Phương Dật Thiên cũng không biết ngủ bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng đột nhiên bị một tiếng kêu chói tai làm hắn giật hết cả người, lập tức vươn mình ngồi dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy Tô Uyển Nhi đang che cái miệng nhỏ xinh xắn đứng trước mặt hắn.
Nhìn gương mặt xinh đẹp thuần khiết của Tô Uyển Nhi còn đang kinh ngạc, hắn nhíu nhíu mày, khẽ thở dài nói: "Uyển Nhi, em đã dậy rồi àh? Dù có dậy thì cũng không nên hét to như vậy chứ, thật bất lịch sự quá."
Tô Uyển Nhi ngơ ngác nhìn Phương Dật Thiên, ánh mắt linh động đảo khắp bốn phía xác định đúng là Phương Dật Thiên đang ở trong phòng, nàng không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Phương ca ca, anh, anh sao lại ở chỗ này?"
Phương Dật Thiên không chút tức giận cười cười, nói: "Đây là chỗ ở của anh, anh không ở nơi này thì ở đâu?"
Tô Uyển Nhi vừa nhìn chính mình, lại nhìn Phương Dật Thiên, trên khuôn mặt xinh đẹp không khỏi ửng hồng, cái này cũng khó trách, lúc này Phương Dật Thiên nằm trên sô pha thân thể gần như trần truồng, bởi vì khí trời nóng bức, hắn đã cởi cái quần dài ra, bởi vậy khi Tô Uyển Nhi nhì thấy hình dạng này của Phương Dật Thiên mới nhịn không được la hoảng lên.
"A… Em, em tối hôm qua là ngủ ở phòng của anh?" Tô Uyển Nhi lấy làm lạ hỏi.
Phương Dật Thiên ngẩn ra, nghĩ thầm cô gái nhỏ này sẽ không sau khi ngủ một đêm lại bị chứng mau quên, cái gì cũng không nhớ rõ chứ? Tối hôm qua rõ ràng là nàng kêu gào đòi ngủ ở giường của hắn, sáng nay tỉnh dậy lại kinh ngạc hỏi như vậy, hắn thật hoài nghi đầu cô nàng này có xảy ra vấn đề gì hay không nữa.
"Tối hôm qua em uống rượu say, là anh đưa em về, em không phải là muốn sống chết đòi ngủ trên giường của anh sao, anh chỉ đành để em ngủ trên đó. Thế nào, em không phải là cái gì cũng không nhớ đó chứ?" Phương Dật Thiên hỏi.
Nghe Phương Dật Thiên nói xong, Tô Uyển Nhi quả thật cũng có chút ấn tượng, mơ hồ nhớ tới thời điểm tối hôm qua, dưới sự kích thích của men rượu, nàng lớn mật phóng túng đưa ra yêu cầu này.
Sau khi chuyện xảy ra tối qua dần dần hiện lên trong đầu Tô Uyển Nhi thì nàng thấy tim đập thình thịch, mặt ngọc đỏ bừng. Tối hôm qua nàng mượn rượu can đảm mới nói như vậy, hiện tại cả người tỉnh táo lại cảm thấy thẹn thùng cực kỳ, cả người cũng trở nên thật ngượng ngùng, chính mình lại giống như một nữ hài tử không biết cảm thấy thẹn mà lại kêu gào đòi ngủ trên giường của một nam nhân sao?
Tô Uyển Nhi tim đập như hươu chạy, thầm nghĩ Phương ca ca sẽ có hay không cho mình là loại con gái phóng túng này nhỉ? Nhưng ngoại trừ hắn ra, mình sẽ không đối với nam nhân khác nói ra lời như thế a!
Phương Dật Thiên nhìn thần sắc trên mặt Tô Uyển Nhi, cười nhạt, nói: "Nghĩ ra rồi sao? Ài, tối hôm qua đúng là bị em hành hạ chết mà. Anh hỏi em, một cô gái nhỏ uống rượu nhiều như vậy để làm gì? Em lần sau lại dám uống như vậy xem anh có kéo quần em xuống mà đánh vào mông không!"
Tô Uyển Nhi sắc mặt đỏ như ráng chiều, đôi môi hồng nhuận khẽ cong lên: "Người ta là lần đầu tiên uống nhiều như vậy chứ bộ, hơn nữa. . .Không phải có Phương ca ca bảo vệ em sao, em mới không sợ đấy"
"Em. . .Em quả thực là hồ đồ, Phương ca ca có thể bảo vệ em cả đời sao? Chính em phải biết tự bảo vệ mình, không thể cứ lệ thuộc vào người khác được" Phương Dật Thiên nhíu mày nói.
Tô Uyển Nhi len lén liếc Phương Dật Thiên một cái, nhưng trong lòng ngầm lẩm bẩm: "Em chính là muốn ỷ lại Phương ca ca cả đời!"
Phương Dật Thiên nhìn bộ dạng biết lỗi của Tô Uyển Nhi liền dịu giọng: "Được rồi, cũng không sao, lần này coi như xong!"
Nói xong, Phương Dật Thiên vội vàng mặc lại quần áo, nói như thế nào cũng không thể ở trước mặt một thiếu nữ mà cởi trần như vậy, dù da mặt hắn có dày đến cỡ nào thì cũng cảm thấy có chụt ngượng ngùng!
"Phương ca ca, em nhớ rõ tối hôm qua tại trên giường của anh, em nói rất nhiều chuyện với anh, anh có nhớ hay không?" Tô Uyển Nhi đôi mắt chớp động lóe sáng, chờ đợi hỏi.
"Hả?" Phương Dật Thiên ngẩn ra, nhớ tới Tô Uyển Nhi tối hôm qua nói phải ôm hắn ngủ, nói thích hắn, thoáng cái lại cảm thấy đau đầu "Em tối hôm qua say đến bất tỉnh, nói không ít lời linh tinh hàm hồ, anh sao có thể nhớ rõ."
"Không phải vậy chứ " Tô Uyển Nhi tựa hồ gấp gáp lên, nói, "Tối hôm qua, tối hôm qua em nói Phương ca ca đừng rời xa em, sau đó Phương ca ca cũng đã đáp ứng, em nhớ kỹ mà."
Phương Dật Thiên ngẩn ra, cũng không có tức giận cười nói: "Ừ, đúng là nói như vậy, không phải Phương ca ca tối hôm qua cũng không bỏ mặc em sao? Được rồi, em cũng nên về nhà đi. Đây là ba lô và laptop của em."
"Phương ca ca, anh muốn đuổi em đi sao? Anh đã đáp ứng sau này sẽ không rời khỏi em,anh không được nuốt lời!" Tô Uyển Nhi nổi lên dũng khí, ngữ khí thẹn thùng nói.
"Được được, Phương ca ca đáp ứng em, trước khi em lấy chồng sẽ không rời xa em, được chưa? Thật là một đứa bé ngốc!"
"Em, em mới không cần lập gia đình, không lấy, không lấy chồng. . ." Tô Uyển Nhi lắc đầu quầy quậy..
". . .Ách, không phải là Uyển Nhi em còn nhỏ tuổi mà đã ngộ ra chân lý, nhìn thấu cuộc đời, muốn xuất gia làm ni cô chứ?" Phương Dật Thiên ngẩn ra, hỏi.
"Anh. . .Phương ca ca anh thật là xấu. Người ta cũng đã như vậy với anh, anh con muốn em gả đi thế nào?" Tô Uyển Nhi thanh âm trách cứ, khuôn mặt xinh đẹp đỏ như gấc chín.
Một khắc kia, Phương Dật Thiên thiếu chút nữa ngừng hô hấp, hắn dở khóc dở cười nói: "Uyển Nhi, cái gì bảo anh với em như vậy? Em tối hôm qua ngủ trên giường của anh, anh ngủ trên ghế sô pha, bất kể cái gì cũng chưa phát sinh, mặc dù em mãnh liệt yêu cầu anh ôm em ngủ, nhưng anh đối với em cũng không. . ."
"Hừ, anh nhìn anh xem. . ." Tô Uyển Nhi thanh âm tức giận ngắt lời hắn, rồi sau đó trên khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp lộ ra một nụ cười giảo hoạt, ôn nhu nói, "Phương ca ca, người ta cũng đã ngủ trên giường của anh, cả đời này anh cần phải chịu trách nhiệm với em!"
Phanh!
Phương Dật Thiên một trận trời đất quay cuồng, thân thể đang đứng liền ngã ầm xuống ghế salon!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...