Thiếp Thân Đặc Công

Phương Dật Thiên mang chiếc máy theo dõi từ dưới gầm xe hạ xuống, trở lại trong xe của mình, liếc mắt nhìn tay súng bắn tỉa bị trói chặt, toàn thân không thể nhúc nhích, hơn nữa bên dưới phía cằm trái, chịu một quyền của Phương Dật Thiên tập kích, đang sưng húp lên, Phương Dật Thiên thản nhiên cười lạnh: "Dựa vào ngươi cũng vọng tưởng muốn theo dõi ta? Buồn cười!"
Phương Dật Thiên tùy ý đem cái máy theo dõi quăng một bên, rồi khởi động ô tô nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ xe ngầm này, mà chiếc xe bị đâm văn vẹo của tay súng bắn tỉa vẫn ở nguyên chỗ cũ.
Bên ngoài vẫn là mưa rền gió dữ, mây đen cuồn cuộn trên tầng trời thấp vẫn đem theo áp lực to lớn mà áp xuống đầu người ta, hơn nữa đang mưa to mịt mờ, bên ngoài đường phố tầm nhìn bị hạn chế lớn.
Phương Dật Thiên lái xe chậm rì rì, tuy nói chiếc xe này đầu xe đã bị hắn hủy hoại, nhìn qua có vẻ rách nát không chịu nổi, bất quá hắn cũng không để ý, vẫn là vẻ mặt thản nhiên ở trên đường phố đung đưa, phong cách trông có vẻ tùy ý tiêu sái, đúng với bản tính của hắn.
Hắn rút ra một điếu thuốc, đốt rồi hít thật sâu một hơi, trong lòng cảm thấy cự kỳ thích ý, nỗi buồn bực ứ đọng trong lòng mấy ngày qua cứ vậy theo việc tay súng bắn tỉa rơi vào trong tay hắn mà tiêu tán.
Hắn vốn đã tính muốn đi tìm tay súng bắn tỉa này, dùng tay súng bắn tỉa làm cánh cửa để đột phá, do đó mới thất bại trên tay Dương Tuấn cùng với Trần Khải, bất quá hắn không ngờ được là tay súng bắn tỉa này lại chủ động tìm tới hắn, tự chui đầu vào lưới.
Tay súng bắn tỉa gắn máy theo dõi vào xe của hắn, hắn sớm đã đoán được, vốn hắn là tính buổi tối mới hành động, nhưng một hồi bão táp lại bất thình lình xảy ra làm cho hắn phải thay đổi kế hoạch, lúc hắn bắt đầu đã quyết định tận dụng lợi thế mưa bão che dấu tung tích để tiện áp dụng hành động.
Tay súng bắn tỉa gắn máy theo dõi vào xe của hắn, hắn sớm đã đoán được, vốn hắn là tính buổi tối mới hành động, nhưng một hồi bão táp lại bất thình lình xảy ra làm cho hắn phải thay đổi kế hoạch, lúc hắn bắt đầu đã quyết định tận dụng lợi thế mưa bão che dấu tung tích để tiện áp dụng hành động.
Hắn lái xe chạy nhanh ra khỏi bãi đỗ xe, phục ở gần lối vào bãi đỗ xe, yên lặng chờ con mồi đến.

Quả nhiên, ngay sau đó, thấy tay súng bắn tỉa lái xe chạy tới dừng lại ở lỗi vào bãi đỗ xe, ngay tại thời điểm tay súng bắn tỉa do dự xem có nên hay không lái xe vào trong bãi đỗ xe ngầm, Phương Dật Thiên đã đoán được chiếc xe hơi này chính là chiếc xe âm thầm theo dõi hắn, vì thế, Phương Dật Thiên đột nhiên điều khiển xe lao lên, cứ như vậy hướng chiếc xe phía trước đâm tới. Hắn đã thuận lợi bắt được tay súng bắn tỉa. Toàn bộ quá trình nhìn qua đơn giản, kì thực hành động cũng không phải là đơn giản như vậy, không có tự tin tuyệt đối cùng với năng lực cá nhân siêu cường, ít người dám lái xe đâm vào xe người khác.Cứ như vậy hành văn liền mạch lưu loát từ bên trong xe lao tới, một quyền đánh nát cửa kính xe đối phương, trực tiếp đánh cho đối phương té nhào.
Toàn bộ hành động nếu chậm đi nửa nhịp, vậy tay súng bắn tỉa sẽ có cơ hội rút cây súng ở bên hông ra bắn trả, một khi đối phương đã cầm súng trong tay, như vậy không dễ dàng chút nào.
"Hành động của ngươi đều do Dương Tuấn sai khiến đúng không? Đầu tiên là giết bọn Đao Ba Hán, cuối cùng còn muốn diệt trừ luôn cả ta, đúng không? Chỉ tiếc, Dương Tuấn cùng Trần Khải bao gồm cả ngươi đều lựa chọn sai đối thủ!" Phương Dật Thiên phì ra khói thuốc, thản nhiên nói.
"Hừ, lần này rơi vào tay ngươi ta thực sự là gặp hạn, bất quá ngươi cũng không kiêu ngạo được lâu đâu, cùng lắm là ta chết, nhưng ngươi cuối cùng cũng trốn không thoát khỏi vận mệnh cái chết đâu." Tay súng bắn tỉa lạnh lùng nói.
"Vậy sao? Chỉ bằng cái tên trứng chym Dương Tuấn con trai thị trưởng cùng với cái gì mà Hoàng Đế ngầm Cửu Gia của thành phố Thiên Hải đã nghĩ muốn đưa ta vào chỗ chết? Có lẽ ta có một ngày sẽ chết, bất quá trước đó, Dương Tuấn cùng Cửu Gia nên chuẩn bị từng bước một tiến vào cõi chết nếu bọn hắn còn muốn tiếp tục nhằm vào ta." Phương Dật Thiên cười lạnh nói.
"Ngươi cũng quá tự đại đi, thế lực của Cửu Gia ngươi căn bản là không thể tưởng tượng được, thân thủ của ngươi rất lợi hại, nhưng ngươi thực sự nghĩ rằng một mình ngươi có thể cùng Dương ca, Cửu Gia hai thế lực đối kháng sao?" Tay súng bắn tỉa lạnh lùng nói.
"Sinh tử do số mệnh, nếu bọn họ thật có đủ khả năng giết chết ta chứng minh bọn họ có thực lực, ta sẽ không oán giận gì cả, bất quá tiếp theo ngươi hẳn là nên lo lắng cho chính mình đi." Phương Dật Thiên cười cười nói.
"Cùng lắm là ta chết thôi, từ khi bước vào giới sát thủ, ta mỗi ngày đều sẵn sàng đón nhận cái chết, không có gì có thể làm ta e ngại." Tay súng bắn tỉa nói.
"Nếu có thể thống khoái mà chết đương nhiên không có gì e ngại, chỉ cần nhắm mắt lại mà thôi, nhưng vấn đề lại là, ta không muốn cho ngươi thống chết một cách thống khoái a. Đã từng có một đối thủ lọt vào tay ta đã phải trúng một ngàn một trăm mười một đao mới có thể chết đi, loại cảm giác này, sao ngươi không thử nghĩ qua đi?" Phương Dật Thiên giọng nói phát lạnh.

Lăng... Lăng trì? Tay súng bắn tỉa nghe vậy toàn thân không tự chủ được rùng mình một cái, lông tơ toàn thân dựng thẳng lên, lúc này nếu Phương Dật Thiên dùng một đao giết hắn như vậy trong lòng hắn không sợ hãi gì cả, nhưng nếu Phương Dật Thiên áp dụng đủ loại cực hình tra tấn, như vậy....
Hắn không dám nghĩ tiếp, ngữ khí run nhè nhẹ, nói: "Ngươi có ý gì?"
"Không có ý gì cả, nếu ngươi ngoan ngoãn hợp tác cùng ta, nói cho ta biết vài việc, như vậy đương nhiên sẽ không làm khó ngươi, cũng sẽ không giết ngươi, vậy thôi." Phương Dật Thiên thản nhiên nói.
"Ngươi muốn biết cái gì?" Tay súng bắn tỉa hỏi.
"Tất cả sự tình về Dương Tuấn, bao gồm hắn sai ngươi đi giết hại bọn Đao Ba Hán như thế nào, vân vân." Phương Dật Thiên nói.
"Ngươi muốn ta bán đứng Dương ca?" Tay súng bắn tỉa hừ lạnh một tiếng, nói: "Hừ, không có cửa đâu!"
"Có khí phách, nhưng là, sự tình chỉ sợ không phải do ngươi quyết định" Phương Dật Thiên nói xong liền đột nhiên dừng xe lại.
Lúc này, Phương Dật trời đã lái xe tới một rừng cây ở ngoại ô thành phố, bốn phía bão táp cuồng phong lay động những nhánh cây vang lên tiếng sa sa, cùng với mưa to tầm tã tí tách ở bên ngoài, bốn phía cũng không có âm thanh hay hình dáng một người nào.

Phương Dật Thiên sau khi dừng xe liền từ vị trí tay lái khom người bước xuống chỗ ngồi phía sau, ngồi ở bên cạnh tay súng bắn tỉa, thản nhiên nói: "Hiện tại, ta bắt đầu hỏi, còn ngươi nói, tốt nhất là ta hỏi một câu ngươi nên trả lời một câu, bởi vì ta không nghĩ là cho cả hai đều không thoải mái."
"Thứ nhất, vụ án nổ ô tô ở cầu vượt, người đứng sau có phải là Dương Tuấn hay không? Thứ hai, ở trong quán rượu đêm hôm đó, những tên tìm đến giết ta có phải do Dương Tuấn sai khiến hay không? Thứ ba, Dương Tuấn cùng cấu kết với giới hắc đạo ở thành phố Thiên Hải có hay không? Thứ tư, ngươi thân là sát thủ, Dương Tuấn có phải hay không thuê ngươi tới giết người? Nói ví dụ muốn giết ta." Phương Dật Thiên vừa mở miệng liền hỏi luôn bốn vấn đề, bốn vấn đề này đối với Dương Tuấn mà nói đều là những mấu chốt trí mạng, chỉ cần có chứng cớ xác thực, như vậy không phải đã chứng minh được Dương Tuấn phạm pháp hay sao, sợ rằng còn có thể liên quan đến cha của hắn Dương Hùng.
Tay súng bắn tỉa cười lành lạnh, nói: "Ta nói ta cái gì cũng không biết, cho dù là biết ta cũng sẽ không mở miệng."
Phương Dật thiên gật gật đầu, nói: "Tốt lắm, thật là có khí phách a, con mẹ nó, độ trung thành của sát thủ và gái điếm đều giống nhau, ngươi ra vẻ hảo hán gì chứ! Một khi đã như vậy, ta xem ngươi có thể mạnh miệng tới khi nào!"
Pằng!
Phương Dật Thiên nói xong liền đốt một điếu thuốc, hít một hơi, nói: "Ngươi có biết trên cơ thể con người thần kinh chỗ nào là đau nhất không? Một trong số đó chính là đôi mắt. Ngươi không tin? Như vậy chúng ta thử một chút đi!"
Phương Dật Thiên nói xong liền nhân lúc tay súng bắn tỉa ngạc nhiên bất ngờ tập kích, đem tàn thuốc lá trên tay phải thổi lên mí mắt hắn, tàn thuốc lá chậm rãi hướng tới mắt phải của tay súng bắn tỉa bay tới.
Tay súng bắn tỉa trong mắt hiện ra vẻ kinh hãi, hắn không ngờ đối phương cực kỳ hung ác, trong miệng không khỏi khàn giọng mắng, nhưng vẫn không ảnh hưởng chút nào đến hành động của Phương Dật Thiên. Phương Dật Thiên động tác thong thả và nhàn nhã đánh sâu vào phòng tuyến tâm lí của tay súng bắn tỉa, làm cho thân thể hắn run rẩy kịch liệt.
Tàn thuốc cực nóng đốt cháy lông mày của tay súng bắn tỉa, bị tàn thuốc cực nóng hun khói, nước mắt không tự chủ được chảy xuống, nhưng mà Phương Dật Thiên không có lấy nửa điểm thương hại, tay phải của hắn đột nhiên vượt mức đâm tới, nhất thời "Xuy!" từng tiếng vang, tiếp theo một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế vang lên, tiếng kêu thảm thiết đó, nếu là có người ở bên ngoài nghe thấy, cũng phải sởn tóc gáy, lông tơ dựng đứng lên!
Tàn thuốc kia đã mãnh liệt xuyên vào mắt phải tay súng bắn tỉa, Phương Dật Thiên buông tay ra, một chút tàn thuốc lá vẫn đang ở bên trong con mắt phải bị Phương Dật Thiên đánh lén thành công, nhìn qua làm cho người ta sợ hãi cực kỳ. Tiếng hét tê tâm liệt phế của tay súng bắn tỉa hồi lâu vẫn quanh quẩn ở trong xe, xuyên thấu ra ngoài cùng thanh âm bão táp mưa xa ngoài kia dung hợp lại với nhau, vang vọng toàn vùng ngoại ô.

Khuôn mặt tay súng bắn tỉa vặn vẹo méo mó, nét mặt thống khổ cực kỳ, chậm rãi bên trong mắt phải của hắn chảy ra một dòng nước mắt, trong dòng nước mắt kia rõ ràng xen lẫn một màu đỏ của máu tươi, nhìn qua dữ tợn khủng bố dị thường.
"A, thật sự thật có lỗi, nhìn qua mắt phải của ngươi hẳn là sẽ mù, nhưng đừng lo, quan trọng hơn là mắt phải của ngươi rất dễ bị nhiễm trùng a, điều này là sự thật. Bởi vậy, vì suy nghĩ cho thân thể của ngươi, ta cảm thấy có nên đem mắt phải của ngươi đào lên. Nghe nói trong mắt phải liên hệ với bộ não bằng hàng nghìn dây thần kinh a, mà cắt đứt chừng đó dây thần kinh có lẽ sẽ rất đau, mà lúc này ta lại không có mang theo thuốc mê, nếu đau đến muốn chết ngươi cũng chỉ đành nhịn một chút vậy a." Phương Dật Thiên vẻ mặt vô tội nói, sau đó tay phải của hắn từ sau thắt lưng, rút ra một con dao nhỏ tinh xảo.
Tiếp theo, con dao nhỏ sắc bén trong tay Phương Dật Thiên nhẹ nhàng mà cắt vào mí mắt phải tay súng bắn tỉa, một dao hạ xuống, thân thể tay súng bắn tỉa chợt rung lên hạ xuống, đau đớn kịch liệt truyền khắp toàn thân, sớm đã vượt qua tuyến phòng thủ trong nội tâm hắn, trong lòng của hắn sớm đã trăm ngàn lần mắng, mắng Phương Dật Thiên chính là ma quỷ, một tên ác ma không có nhân tính.
"Hảo hảo hưởng thụ đi, ta đây nhất bộ động tác muốn nặng phục hai lần đâu, ai kêu ngươi có hai con mắt? Đương nhiên, trừ bỏ cặp mắt của ngươi ở ngoài ngươi thân thể còn có rất nhiều mấu chốt bộ vị, xem ra ta lần này có phải hảo hảo chơi." Phương Dật Thiên Nhất cười, thản nhiên nói xong, trong tay mã tấu chậm rãi hoa hướng về phía tay súng bắn tỉa mắt phải mí mắt.
"A..."
Cả người tay súng bắn tỉa run rẩy, trên mặt đã đầm đìa máu tươi, hắn nhịn không được đau đớn hét vang một tiếng, hắn thở phì phò vội vàng nói: "Ta nói, ta nói, ngươi hỏi cái gì ta cũng nói!"
Phương Dật Thiên nao nao, hắn vốn tưởng rằng tên này còn có thể kiên trì một thời gian ngắn, không nghĩ tới mới chọc mù một mắt hắn một cái, hắn liền không chịu được, nếu đối phương đã khuất phục hắn cũng chỉ đành lưu luyến thu con dao trong tay lại, thản nhiên nói: "Tốt lắm, nếu ngươi biết điều một chút, như vậy mắt phải cũng sẽ không bị hủy đi!"
"Được rồi, ngoan ngoãn mà trả lời vấn đề của ta đi, đừng để cho ta biết ngươi đang nói láo gạt ta, bằng không, mắt trái của ngươi cũng sẽ khó giữ được!"
Phương Dật Thiên lạnh lùng nói rõ, lấy điện thoại di động ra, bật máy ghi âm, sau đó bắt đầu hỏi tay súng bắn tỉa một vài vấn đề. Ngoài xe, bão táp mãnh liệt vẫn đang gào thét như cũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui