Thiếp Thân Đặc Công

Phương Dật Thiên vừa khởi động máy xe lên, chuẩn bị rời đi, thì lại chứng kiến Chân Khả Nhân lộ ra khuôn mặt ngọc ngà lê hoa đái vũ, trong mắt chớp động một vẻ kiên định hướng tới xe hắn. (Lê hoa đái vũ: nước mắt tràn đầy)
Phương Dật Thiên trong lòng nhất thời trở nên kinh ngạc khó hiểu, thầm nghĩ xe cô nàng này là ở bên kia, vậy nàng tới làm gì nhỉ? Trong lòng không phục muốn mắng vài câu sao?
Nhìn sắc mặt của Chân Khả Nhân, tựa hồ như là có việc, hắn lắc đầu cười khổ, tắt máy xe, nhìn xem một chút coi cô nàng này đến tột cùng là có chuyện gì.
Chân Khả Nhân đi tới trước cửa xe chỗ bàn điều khiển, mở ra, hô hấp của nàng tựa hồ là có chút dồn dập, nguyên bổn khuôn mặt tái nhợt mơ hồ ửng hồng lên, bất quá ánh mắt rất kiên định, còn có chút oán giận.
"Sao vậy? Có chuyện gì nữa à?" Phương Dật Thiên nhíu mày hỏi.
Chân Khả Nhân không nói gì, nàng đột nhiên đẩy cửa xe ra, sau đó cắn răng, chui vào trong.
Chỗ ngồi điều khiển vốn đã hẹp rồi, một đại nam nhân như Phương Dật Thiên ngồi vào đã rất là chật chội, Chân Khả Nhân không ngờ còn muốn ngồi vô, hơn nữa lúc vào không nói hai lời liền ngồi trên chân trái của hắn.
Phương Dật Thiên sửng sốt, nhìn khuôn mặt tràn đầy nước mắt còn chưa khô của Chân Khả Nhân, không nhịn được nguy hoặc hỏi: "Em định làm gì?"
Chân Khả Nhân không nói chuyện, chỉ thấy nàng ấn nút cho ghế dựa trượt ra đằng sau một chút, không gian cũng rộng hơn. Lúc này, nàng nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt của Phương Dật Thiên, ngữ khí không chút sợ hãi nói: "Anh muốn, vậy em cho anh!"

Phương Dật Thiên ngẩn người ra, mới vừa rồi hắn nói câu đó bất quá chỉ đùa một chút, cô nàng này chẳng lẽ định làm thật?
Ngay lúc đang kinh ngạc, thì chỉ thấy Chân Khả Nhân đem chiếc quần đùi siêu ngắn của nàng cởi xuống, sau khi cởi xong, chiếc quần lót màu trái hạnh mỏng dính lắc lư xuất hiện trước mặt Phương Dật Thiên, mà cặp đùi siêu cấp thon dài tuyệt đẹp kia của Chân Khả Nhân lại càng triển lộ không bỏ sót gì cả.
Sau khi Chân Khả Nhân cởi chiếc quần đùi siêu ngắn ra rồi ngồi trở lại lên cái khúc thịt to lớn của hắn, mà Phương Dật Thiên nhất thời cũng cảm ứng được càng thêm rõ ràng cái mông thập phần co dãn và mềm mại của Chân Khả Nhân, mơ hồ, sự ấm áp mềm mại trong sơn cốc giữa hai chân của nàng hở ra lại càng làm cho trái tim của người ta trở nên chập chờn (Dịch giả: chập chờn thật rồi T_T)
Phương Dật Thiên nhất thời phục hồi tinh thần lại, vội nói: "Chân Khả Nhân, em định làm gì?"
"Em không phải nói rồi sao, anh muốn, vậy em cho anh! Anh muốn thân thể của em, thì em cho anh, đánh cuộc thì phải nhận thua, Chân Khả Nhân em cũng không phải loại người lật lọng!" Chân Khả Nhân vừa lạnh lùng vừa kiên định nói.
Phương Dật Thiên lắc đầu cười khổ, nói: "Mới vừa rồi chỉ bất quá là đùa với em một chút mà thôi."
"Thật ư, sao hả, anh còn bày đặt giả mù giả sương được ngồi trong lòng mà vẫn không loạn sao?" Chân Khả Nhân lạnh lùng hỏi.
"Ngồi trong lòng mà vẫn không loạn? Anh thừa nhận là anh còn chưa đạt tới cảnh giới đó, cho nên em vẫn nên đứng lên đi." Phương Dật Thiên vừa nói tay vừa dìu vòng eo của Chân Khả Nhân, đem nàng đẩy lên.
"Phương Dật Thiên, anh thật mềm yếu vậy sao? Em cũng đã dâng tới cửa cho anh rồi mà còn không dám làm ư?" Chân Khả Nhân trong giọng nói ẩn hàm tức giận.

"Anh chỉ không hy vọng em nhất thời tức giận mà tiếc nuối thống khổ cả đời thôi, đây là lần đầu tiên của em, hẳn là nên lưu lại cho người em yêu quý." Phương Dật Thiên khẽ thở dài, chậm rãi nói.
"Hừ, Phương Dật Thiên, anh quá coi thường em rồi, em cũng không biết đã đổi qua bao nhiêu bạn trai, anh còn nghĩ rằng em là lần đầu tiên sao?" Chân Khả Nhân đột nhiên dang tay ôm lấy cổ Phương Dật Thiên, mặt đối mặt, ngồi ở trên bắp đùi Phương Dật Thiên cọ xát.
Mặt đối mặt nhìn Phương Dật Thiên, khuôn mặt xinh xắn của Chân Khả Nhân nổi lên một tia thần sắc phức tạp, cũng không biết là đang giận hay là u oán. Đột nhiên, nàng bất không ngờ không nhịn được khẽ rên một tiếng, khuôn mặt lãnh ngạo xinh đẹp nhất thời giống hệt như rặng mây đỏ lúc về chiều vậy.
Nguyên lai, mới vừa rồi nàng rõ ràng cảm giác được cái bộ vị kia của Phương Dật Thiên phản ứng kịch liệt với giải đất mẫn cảm bên dưới của nàng, một loại cảm giác khác thường chưa từng có lan khắp toàn thân, chính bản thân nàng cũng không tự kìm hãm được mà khẽ rên một tiếng, thân thể mềm mại cũng trở nên run nhè nhẹ.
Phương Dật Thiên hít một hơi, thoáng khống chế hô hấp nặng nề của mình, trầm thấp nói: "Khả Nhân, em cần gì phải làm vậy, nếu như là bởi vì em nhất thời giận dỗi mà......"
Song, hắn còn chưa kịp dứt lời thì chứng kiến Chân Khả Nhân trực tiếp cúi đầu xuống, đôi môi hồng mềm mại của nàng khắc lên môi Phương Dật Thiên, ngăn trở câu nói kế tiếp của hắn.
Tiếp theo, Chân Khả Nhân giống như là vô sự tự thông, hai tay của nàng hệt như linh xà dò xét xuống chỗ quần lót của Phương Dật Thiên, trên gương mặt nổi lên một tầng thẹn thùng ửng đỏ, sau khi cởi quần lót ra, liền duỗi tay cầm lấy.
Lý trí cùng xúc động thông thường đều tồn tại một ý niệm, lúc sự yên bình của lý trí bị lệch, thì xúc động liền chiếm cứ chủ đạo, nó giống như ma quỷ trong chiếc hộp Pandora vậy, cho nên người ta mới nói, xúc động chính là ma quỷ!

Phương Dật Thiên khó có thể nào trụ được hấp dẫn trước mắt, hắn buồn bực trầm thấp rống một tiếng, hai tay cũng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh trong suốt của Chân Khả Nhân đẩy cái búp hoa đang bọc lấy nụ hoa bé nhỏ kia lên.
Nếu như nói lần trước là Phương Dật Thiên âm thầm chơi xỏ, gạt chân Chân Khả Nhân, sau đó hai tay nắm lấy cặp búp hoa non trước ngực Chân Khả Nhân, thì lúc này đây, hắn hoàn toàn không chút che giấu bạo lộ ra dã tâm lang sói của mình, trực tiếp bóp lấy cặp thánh nữ phong của Chân Khả Nhân.
Cặp tuyết phong của Chân Khả Nhân không lớn, trắng tuyết trong suốt. Bất quá, khi bóp trong lòng bàn tay cảm giác tràn ngập sự co dãn cùng mềm mại, khiến cho người sờ cũng phải run sợ, bởi lẽ bóp lấy búp hoa cực kỳ mềm mại đó sẽ khiến cho con người ta sinh ra một loại dục niệm hoàn toàn phải chiếm lấy, khiến con người ta muốn ngừng cũng không thể được!
Dưới sự vuốt ve của hắn, miệng Chân Khả Nhân vọng lại từng đợt thở gấp rên rỉ càng ngày càng mê ly, hô hấp cũng càng lúc càng trầm trọng, thậm chí còn không tự giác nhẹ nhàng lắc cái mông, cảm thụ khoái cảm do cọ xát lẫn nhau.
Đôi môi mềm mại của Chân Khả Nhân quả thực là mang theo một hương thơm ngọt liệm, lần trước đánh cuộc, sau khi thua nàng đúng hẹn hiến hôn, đáng tiếc là chính là lần trước Phương Dật Thiên cũng chưa kịp nhấm nháp đôi môi anh đào mềm mại của nàng cho đã.
Bất quá lần này đã có cơ hội, mới đầu Chân Khả Nhân hôn còn có vẻ trúc trắc, có điều phụ nữ ở phương diện này có năng lực thích ứng rất kinh người, rất nhanh, nàng hôn cũng thành thục hẳn lên.
Thấy Phương Dật Thiên không có chủ động làm bước tiếp theo, Chân Khả Nhân trong lòng kiên định, nàng đột nhiên thoáng đứng dậy, sau đó đem chiếc quần lót còn sót lại kia cởi ra, tiếp theo, nàng vẻ mặt đỏ bừng ngồi xuống!
Chặt!
Rất chặt!
Đây là cảm giác đầu tiên Phương Dật Thiên cảm thấy sau khi Chân Khả Nhân ngồi xuống.

Cũng tại giờ khắc này, cái khe suối sâu thẳm nhỏ nhắn như con đường mòn kia giống như miệng sò thoáng mở rộng ra, đó cũng là lần đầu tiên nó tiếp nhận xâm lấn của vật khác.
Thân thể Phương Dật Thiên căng thẳng, cái loại cảm giác co rút thắt chặt này khiến cho hắn không giữ được mình nữa, cùng với tiếng rên rỉ thống khổ không kìm được trong miệng Chân Khả Nhân phát ra càng khiến cho hắn trong lòng vừa động, tựa hồ như ý thức được một vấn đề nghiêm trọng ------- Chân Khả Nhân vẫn còn là một xử nữ? "Nàng không phải nói......" Phương Dật Thiên ngẩn ra, rốt cuộc cũng rõ ràng, mới vừa rồi Chân Khả Nhân chỉ bất quá là nói dối mà thôi.
Đối với con gái mà nói, lần đầu tiên được nhiên rất đau, bởi vậy động tác hẳn là phải nhẹ nhàng chậm chạp ôn nhu một chút, hơn nữa còn phải là con trai chủ đạo.
Song, Chân Khả Nhân ngồi ở trên người Phương Dật Thiên tựa hồ như là đang giận dỗi, hất mông lên, ngồi xuống, rồi lại hất lên tiếp, rồi ngồi xuống...... Mỗi một lần đều rất dùng sức, nguyên nhân chính là như thế, nên sắc mặt của nàng lộ vẻ ửng hồng, lông mày gắt gao co lại đại biểu rằng vận động của nàng không khiến nàng cảm thấy khoái cảm, mà là thống khổ!
Ánh mắt của nàng sâu kín, hơi lạnh nhạt nhìn Phương Dật Thiên, phảng phất như, nàng đang ngồi làm cũng không phải là lần đầu tiên trọng yếu nhất trong đời, mà là một nhiệm vụ bất đắc dĩ vô cùng đơn giản.
Nếu là nhiệm vụ, vậy đương nhiên là không có chút cảm tình.
Bởi vậy ánh mắt của nàng hờ hững như thế.
Phương Dật Thiên có một loại ý niệm không dám nhìn vào mắt Chân Khả Nhân trong đầu, cứ mặc cho nàng giận dỗi dùng kỹ thuật còn non kém vận động lên xuống liên tục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui