Thiếp Thân Đặc Công

- Tôi sẽ dạy anh khiêu vũ!
Chỉ một câu nói rất bình thường nhưng mà, ngay lúc này, trong hoàn cảnh đặc biệt như vậy, lại do chính miệng Tiêu Di thốt ra, lại khiến tất cả trở nên không bình thường chút nào.
Nếu Phương Dật Thiên nhớ không lầm thì vừa nãy Trần Thiên Minh vừa nhiệt tình lại vừa ưu nhã mời Tiêu Di nhảy một bài, Tiêu Di lại lấy cớ thân thể không thoải mái mà từ chối Trần Thiên Minh, lúc đó Phương Dật Thiên còn cho rằng Tiêu Di vì cái... kia khiến cho thân thể có chút không thoải mái.
Lại càng không nghĩ tới, chỉ trong chớp mắt, Tiêu Di lại chủ động muốn dạy hắn khiêu vũ, nhất thời, làm hắn có chút khó xử.
Vừa liếc nhìn, lại thấy ánh mắt lạnh như băng của Trần Thiên Minh, sắc mặt tái xanh tuyệt không còn vẻ ưu nhã trước đó, mà nụ cười nhẹ đầy mị lực mê người ở trên môi lúc này cũng đanh hẳn lại.
Phan Mộng Liên không thể dấu nổi vẻ mặt kinh hãi của mình, vừa rồi nàng đứng ở đằng xa thì chứng kiến Tiêu Di từ chối khiêu vũ với Trần Thiên Minh, mà bây giờ Tiêu Di lại chủ động muốn dạy Phương Dật Thiên khiêu vũ, ngay cả nàng cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Tiêu Di hình như cũng cảm thấy tình hình có chút khác thường, nàng lạnh nhạt cười, cất tiếng : "Anh là bạn trai của tôi, dù cho thân thể tôi bây giờ không được tốt lắm nhưng cũng phải ráng dạy cho anh ấy học được cách khiêu vũ, để tránh cho lần sau gặp lại tình huống này không bị thất lễ."
"Haha" Trần Thiên Minh khôi phục lại vẻ mặt như bình thường, cười nhẹ, nói, "Tiêu Di nói cũng phải".

Tiêu Di nở nụ cười, lôi Phương Dật Thiên đi về hướng sàn nhảy, Phương Dật Thiên thoáng chần chừ, nhẹ giọng : "Tiêu Di, nếu thân thể còn có chút không được khỏe..."
Tiêu Di im lặng không nói, mạnh mẽ kéo hắn đi về phía trước, Phương Dật Thiên không thể làm gì khác hơn là cười khổ một tiếng, đi theo nàng đến sàn nhảy, hắn không cần quay đầu lại cũng có thể cảm thấy được một ánh mắt sắc lạnh như dao đang săm soi sau lưng hắn.
Ở trên sàn nhảy.
Tay trái Tiêu Di nắm tay phải của Phương Dật Thiên, tay phải của nàng nhẹ nhàng khoác lên vai trái Phương Dật Thiên, nhìn tay trái Phương Dật Thiên lóng nga lóng ngóng, nàng nhịn không được nhẹ nhàng cười, chỉ điểm : "Anh thật là ngốc, sao còn không mau đặt tay vào eo tôi."
Phương Dật Thiên chợt giật mình tỉnh lại, xấu hổ cười trừ, tay trái đỡ lấy eo Tiêu Di, mà tay phải của Tiêu Di lúc này ưu nhã khoác lên vai trái hắn, hai người nương theo tiếng nhạc dập dìu bắt đầu khiêu vũ.
Thành thật mà nói thì lúc này Phương Dật Thiên không có khiêu vũ, kiểu khiêu vũ xã giao chậm 3 bước, nhanh 4 bước này hắn chỉ miễn cưỡng biết chút ít, nhưng không có học qua, nên trên sàn nhảy hầu như là chỉ có mình Tiêu Di là thực sự khiêu vũ, còn hắn chỉ việc nhịp theo bước của Tiêu Di mà thôi.
"Ba bước chậm này anh học xong chưa ? Chân trái của anh bước ra, chân phải bước theo, chân trái dịch nhẹ sang bên trái, đùi phải rút trở về, sau đó đến phiên tôi" Tiêu Di vừa nhảy vừa nói.
Phương Dật Thiên nghe lõm bõm tiếng được tiếng không, thực ra, tâm của hắn không để trên sàn nhảy, mà lo ngắm Tiêu Di xinh đẹp động lòng người, hoa dung tươi thắm làm cho tâm thần hắn ầm ầm rung động,gần sát như thế này...hắn có thể ngửi thấy rõ ràng mùi thơm thành thục mê người từ trên người Tiêu Di.
Cố ý làm như tự nhiên, Phương Dật Thiên dán sát người về trước, cho nên, theo mỗi điệu nhảy, địa phương trước ngực Tiêu Di cứ nhấp nha nhấp nhổm "nhấn" vào ngực hắn, cái vật mềm mại, co dãn kia đã đánh sâu vào nội tâm hắn, cực kỳ thoải mái và dễ chịu !
Tâm tư của Phương Dật Thiên sao Tiêu Di lại không biết chứ, liếc Phương Dật Thiên một cái, hờn dỗi nói : "Ai mà như anh vậy, tôi rõ ràng dạy anh khiêu vũ, anh lại nghĩ muốn chiếm tiện nghi của tôi !"
"Cái này ..." Phương Dật Thiên mặt dày đỏ lên, sự tình này bị Tiêu Di một lời nói thẳng ra quả thật khiến hắn có chút xấu hổ, hắn vội vàng nói, "Tôi…tôi là không cố ý, chỉ là gần gũi một chút để tăng lên chút cảm giác thân thiết a".
"Anh…ai muốn thân thiết với anh chứ ?" Tiêu Di mặt có chút nóng lên, cao giọng nói.
Phương Dật Thiên giọng như nghẹn lại, nghĩ thầm như thế nào lại có thể trước mặt Tiêu Di nói năng thiếu suy nghĩ như vậy chứ, cho dù thật tâm nghĩ vậy cũng không thể nói thẳng như vậy a!
Hắn cười khan hai tiếng, vội vàng đổi đề tài, hỏi: "Tiêu Di, cô dạy tôi khiêu vũ không phải là cố ý đấy chứ ?"

"Cố ý? Ý anh là gì?" Tiêu Di hỏi
"À…ừ...cái này… Trần Thiên Minh hiển nhiên là thích Tiêu Di, Tiêu Di lại làm như không cố ý làm hắn mất hết mặt mũi. "Tôi thậm chí có thể cảm giác được Trần Thiên Minh đã đem tôi trở thành tình địch của hắn rồi." Phương Dật Thiên nhẹ giọng nói.
Tiêu Di cười cười, trên mặt biểu lộ vẻ giảo hoạt, nàng nói : "Sao nào? Anh sợ à ?"
"Sợ ? Không, sẽ không và chắc chắn không, tôi sợ hắn cái quái gì, tôi không có quen biết gì với hắn, chỉ là ..." Phương Dật Thiên cũng không biết như làm sao biểu lộ ra suy nghĩ trong đầu.
"Vậy chắc là anh muốn khiêu vũ với Phan Mộng Liên? Anh trách tôi lôi kéo anh ra đây khiêu vũ với tôi ?" Tiêu Di đã hơi giận, hừ giọng.
"Ấy! Tiêu Di cô nghĩ tới đâu đấy, tôi nếu muốn khiêu vũ với cô ta thì khi nãy đã đáp ứng từ sớm kia." Phương Dật Thiên vội vàng bào chữa.
"Ai biết được chứ, nếu không có tôi ở đây nói không chừng anh đã đi theo người ta rồi" Tiêu Di khẽ thốt lên, giọng điệu đã bắt đầu có mùi dấm chua.
Phương Dật Thiên thầm giật mình, nghĩ có khi Tiêu Di chủ động dạy hắn khiêu vũ không phải là để chọc tức Phan Mộng Liên đó chứ ? Nói như vậy rõ ràng là Tiêu Di cố ý, nói trắng ra là có tính toán, là một kế sách, mĩ nhân tâm kế a!
Thực tế, Tiêu Di ít nhiều cũng bị ảnh hưởng bởi Phan Mộng Liên, thấy Phan Mộng Liên mời Phương Dật Thiên khiêu vũ, tim nàng không hiểu vì sao có cảm giác căng thẳng, mơ hồ có chút không thoải mái, tận sâu trong lòng nàng, nàng không muốn Phương Dật Thiên khiêu vũ với Phan Mộng Liên.
Kết quả, Phương Dật Thiên không có làm cho nàng thất vọng, hắn từ chối Phan Mộng Liên.

Nàng trong lòng mừng thầm, liền tỏ ý muốn dạy khiêu vũ cho Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên trong đầu cứ suy nghĩ linh tinh, nên bước nhảy có chút trì hoãn, luôn chậm nửa nhịp, vài lần suýt bước nhầm lên váy của Tiêu Di.
Tiếp theo, hai người có một pha xoay đảo người, chân trái Tiêu Di bước lên trước một bước, vốn Phương Dật Thiên cũng nên lùi chân phải một bước, nhưng không biết thần xui quỷ khiến thế nào... Phương Dật Thiên lại hướng chân phải bước lên phía trước một bước, mắt thấy váy của mình sắp bị đạp lên…
Tiêu Di trong lòng kinh hãi, vội vàng nói: "Này, chân anh…"
Đáng tiếc, đã quá trễ, chân phải Phương Dật Thiên không chút lưu tình mà đạp lên làn váy, tiếp theo chính là một tiếng "Roẹt !" của vải bị xé rách ra.
Hình như có một chỗ nào đó trên chiếc váy Tiêu Di đang mặc vì bị một bước quá sức của Phương Dật Thiên mà bị xé rách ra rồi !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui