Phương Dật Thiên sau khi đi ra toilet từ cửa hông đi vào phòng yến hội.
Lúc này khách khứa đã đến đông đủ, hơn nữa giữa phòng lại lộ ra một cái sàn khiêu vũ, một ban nhạc đã được mời tới đang ngồi ở trên sàn mà hòa tấu một nhạc khúc.
Trên sàn đã có người tiến ra, mà còn có không ít nam nhân không có bạn nhảy đang âm thầm tính toán tiến về phía nữ nhân mà mình chọn trúng, trổ hết một thân bản lãnh, cố gắng tán tỉnh nữ thần trong lòng.
Cũng cùng loại đến với buổi dạ tiệc sang trọng này, nói trắng ra thì chính là một thanh lâu cao cấp, nam nữ đến đây cũng để tìm người cùng mình lên giường tối nay, tìm cho mình đối tác cùng hưởng thụ kích tình.
Những nam nhân khách mời cư nhiên là đến tìm những nữ khách xinh đẹp mẫn tuệ, mà nữ khách tìm kiếm chính là nam nhân có tiền có thế để mai sau còn có chỗ nương nhờ, nếu như song phương đều mang tâm ý như vậy tức thì liền thành một cặp, nhảy một điệu, uống vài ly, sau khi dạ tiệc chấm dứt lập tức đi khách sạn thuê phòng, mọi chuyện hiển nhiên như nước chảy thành sông vậy.
Bởi vậy, nếu có nói dạ tiệc là một trường liệp diễm (nơi tán gái) cũng không quá đáng, bất quá, cấp bậc cao hơn một chút.
Phương Dật Thiên hướng bàn số 5 đi tới, nhìn thấy, ở phía trước, Hoàng Minh cùng Vân Mộng đang nói chuyện với Lý bộ trưởng, sắc mặt Hoàng Minh đầy vẻ cực kỳ cung kính lấy lòng, xem ra Lý bộ trưởng đối với hắn mà nói thật là có ý nghĩa phi phàm.
Hoàng Minh cũng nhìn thấy Phương Dật Thiên, nếu bình thường hắn cũng sẽ chủ động cùng Phương Dật Thiên bắt chuyện, bất quá giờ phút này hắn đang cùng Lý bộ trưởng nói chuyện nên làm như bộ không nhìn thấy Phương Dật Thiên.
Lý bộ trưởng thần thanh khí sảng, chuyện trò vui vẻ, xem ra sau khi trải qua chuyện ở WC thì cả thần thể (tinh thần và thể xác) đều sảng khoái, chính là như vậy, Phương Dật Thiên chú ý ánh mắt hắn thỉnh thoảng lại liếc hướng Vân Mộng, tựa hồ là một bộ dáng rất có ý tứ.
Khó trách, thân mình Vân Mộng xinh đẹp tuyệt đối không thua nữ minh tinh tên tuổi kia, ngoài ra, Vân Mộng so với nữ minh tinh kia thì gợi cảm hơn rất nhiều, hơn nữa khí tức thành thục trên người Vân Mộng cứ như muốn chảy nước mà nữ minh tinh kia lại càng không thể sánh bằng.
Bởi vậy, nữ nhân như Vân Mộng đối với nam nhâm đã quá tứ tuần như Lý bộ trưởng phải nói là một dụ hoặc lớn đến cỡ nào.
Vân Mộng tuy nói chuyện cùng Lý bộ trưởng, nhưng trên mặt nở một nụ cười nghề nghiệp, có chút miễn cưỡng, lại ngại thất lễ nên nàng chỉ có thể tiếp tục chịu đựng ánh mắt săm soi của Lý bộ trưởng, mỉm cười mà đáp lại.
Khi Vân Mộng nhìn thấy Phương Dật Thiên ánh mắt lóe lên một tia sáng khác thường, nàng cũng không kiêng kỵ mà hướng phía Phương Dật Thiên mỉm cười, Phương Dật Thiên cũng không thể làm gì khác hơn là gật đầu mỉm cười đáp lễ, thuận miệng chào hỏi rồi liền đi về phía bàn số 5.
Vừa tới nơi, lại chứng kiến có ba mỹ nhân sắc đẹp hương trời đang cùng nói chuyện, trong đó một người chính là nữ minh tinh mới nổi đã lén lút trộm tình cùng lý bộ trưởng trong WC, sắc mặt vẫn còn một mảng ửng hồng, lộ vẻ thoải mái không thể lầm được.
Lúc này cử chỉ tao nhã, thong dong như thể, có chút tinh mỹ, so với bộ dáng phóng đãng cực kỳ của nàng ở nhà vệ sinh nữ thực là một trời một vực , nghĩ tới dưới váy nữ minh tinh cái gì cũng không mặc, Phương Dật Thiên không khỏi có chút hứng thú nhìn vào mắt nàng, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười kỳ quái.
Nữ minh tinh cũng chú ý tới ánh mắt của Phương Dật Thiên, nàng thoáng quay đầu liếc nhìn Phương Dật Thiên một cái, trên mặt vẫn giữ thần sắc cao cao tại thượng, cảm giác lai lịch Phương Dật Thiên cũng tầm thường nên lộ ra thần sắc khinh thường, Phương Dật Thiên thấy vậy trong lòng thản nhiên không động, nhưng lại nghĩ thầm: Mẹ nó, giả vờ thật là giống, cũng chỉ là hàng cao cấp mà thôi, coi như là cô cởi sạch quần áo lão tử còn không thèm liếc mắt!
Về tới bàn số 5, nhìn thấy ngồi một mình cạnh bàn chính là cực phẩm mỹ nữ Tiêu Di, nàng mặc dù chỉ lạng lẽ ngồi ở đó, nhưng trên người lại tỏa ra luồng khí tức cao quý mà lại lãnh đạm ưu nhã không khỏi khiến người khác nảy sinh kính ý (ý nghĩ tôn kính).
Tại trong phòng cũng có rất nhiều nam tử khách nhân đối với Tiêu Di rung động cùng hứng thú, bất quá bọn họ chỉ là xa xa mà nhìn, cũng không có ý muốn đến gần, trong lòng biết Tiêu Di chính là đối tượng mà Trần Thiên Minh âm thầm theo đuổi.
Bọn họ ít nhiều cũng phải nể mặt Trần Thiên Minh.
Bất quá Phương Dật Thiên như là cây ngay không sợ chết đứng đi tới ngồi xuống bên cạnh Tiêu Di, thản nhiên cười nói:"Tiêu Di, như thế nào lại không khiêu vũ?"
Tiêu Di đảo mắt nhìn Phương Dật Thiên, từ đôi mắt toát ra thần sắc lạnh nhạt, nàng nói:"Bạn trai ta biến mất cả nữa tiếng, không một tin tức,anh nói, tôi tìm ai khiêu vũ đây?"
"Ách, " Phương Dật Thiên sắc mặt lộ rõ vẻ xấu hổ, hắn cười khổ một tiếng, nói, " Tiêu Di, lúc dạ tiệc bắt đầu tôi cảm thấy có chút nặng nề, cảm thấy không hợp, tôi đi ra ngoài tìm chỗ châm điếu thuốc. Cô cũng biết, tôi là lần đầu tiên tham gia dạ tiệc như thế này, cảm giác có chút không thoải mái."
Tiêu Di sóng mắt vừa chuyển, nhìn Phương Dật Thiên liếc mắt một cái, tựa hồ là muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn lại là không có nói ra, bất quá xem ra thái độ Tiêu Di đối với hắn đã nảy sinh biến hóa vi diệu.
Lúc này, Trần Thiên Minh phong độ lẫm lẫm bước tới, trên môi là nụ cười ưu nhã mê người trước sau không đổi , khẽ mỉm cười, ánh mắt hữu thần mà lại chân thành nhìn Tiêu Di.
Phương Dật Thiên nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ người này nếu quay mặt đi thì nụ cười đó có lập tức cứng lại hiện lên vẻ mặt âm trầm hay không?
Mặc kệ nói như thế nào, người này thật là một đối thủ rất lợi hại.
"Tiêu Di, nhảy với tôi một bản, thế nào?" Trần Thiên Minh đi tới trước mặt Tiêu Di, cực kỳ ưu nhã vươn tay phải ra, bày ra một tư thế mời đúng tiêu chuẩn.
Hầu như bất cứ người phụ nữ nào ở đây đối với lời mời phong độ hữu lễ của Trần Thiên Minh cũng sẽ không hề cự tuyệt.
Song, Tiêu Di lại khẽ cười, khẽ nói:"Thiên Minh, xin lỗi, tôi thân thể không thoải mái, không muốn nhảy."
Trần Thiên Mình sắc mặt lộ rõ vẻ xấu hổ, bất quá rất nhanh sắc mặt liền khôi phục bình thường, cười nói:"Hóa ra là vậy, nếu đã như vậy, tôi cùng cô nói chuyện nhé."
Còn đang nói, ả hồ ly tinh ngàn năm Phan Mộng Liên đã tới, bộ dáng thướt tha, mỗi một bước toát ra hàng nghìn hàng vạn phong tình, quả là một cực phẩm vưu vật!
"A, hai người nói chuyện phiếm cũng không thèm kêu đồng học là tôi đây một tiếng." Phan Mộng Liên yêu kiều cười, nói.
"Ha ha,cô không phải đang vội sao, tôi cùng Tiêu Di đã lâu không có cơ hội nói chuyện rồi." Trần Thiên Minh cười cười, nói.
Phan Mộng Liên nghe vậy sau khi cũng cười, nói: "Cũng không biết Trần tổng cùng Tiêu Di nói cái gì đây, tôi không nên có mặt a?"
"Cô nhìn lại mình xem, còn luôn miệng lão đồng học, nếu đã là lão đồng học sao còn gọi ta là Trần tổng, gọi tên thân mật một tí." Trần Tiên Minh vừa cười vừa nói.
"Tôi đây không dám, tên gọi thên mật của Trần tổng tôi đây không dám gọi." Phan Mộng Liên vừa nói vừa liếc đôi nhãn châu yêu mị hướng Tiêu Di, nói.
Tiêu Di sắc mặt như cũ thản nhiên không thay đổi, nàng cười nhạt, nói:"Mộng Liên, nếu mọi người đều là đồng học, cũng không cần tức giận như vậy, nghe cô nói như vậy, sau này tôi gọi hắn là Trần tổng cũng được."
"Đừng, đừng, đừng, gọi Trần tổng như vậy không được tự nhiên, gọi tên đi, tên có vẻ thân thiết hơn nhiều, phảng phất gợi nhớ lại khoảng thời gian tuyệt vời lúc còn ở trường đại học, " Trần Thiên Minh vừa nói vừa khẽ thở dài: " Thế gian có bao nhiêu chuyện vui chứ, chúng ta tốt nghiệp cũng đã mười năm rồi, chỉ mới chớp mắt, đã mười năm trôi qua rồi.
"Đúng vậy, rất nhanh đã mười năm trôi qua, bất quá trong số học sinh thì anh cũng là người có thành tựu lớn nhất, trở thành tổng giám đốc tập đoàn địa ốc Trần thị, tiền đồ vô lượng." Tiêu Di nhợt nhạt cười nói.
Phan Mộng Liên ở một bên nhìn, đôi mắt đẹp đột nhiên xoay chuyển, nhìn về phía Phương Dật Thiên, nói: "Phương tiên sinh, tôi có thể cùng anh nhảy một bản không?"
Phương Dật Thiên nghe vậy thì ngẩn ra, không biết là trong hồ lô nàng bán thuốc gì, hắn áy náy cười, nói:"Phan tiểu thư xinh đẹp, tôi cũng rất muốn cùng cô nhảy một bản, chỉ tiếc tôi không biết khiêu vũ, thật sự xin lỗi!"
"Không biết nhảy?" Phan Mộng Liên sắc mặt ngẩn ra, có chút không tin nhìn hắn, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Không khiêu vũ lại đến dự dạ tiệc? Ngay cả Trần Thiên Minh cũng ngồi ở một bên đưa ánh mắt kì quái nhìn Phương Dật Thiên, trong lòng âm thầm cười lạnh.
Phương Dật Thiên sắc mặt bình tĩnh như thường, thản nhiên nói:"Tôi thật sự không biết khiêu vũ, cũng không có gì kỳ lạ cả."
Tiêu Di nhìn về phía Phương Dật Thiên, sóng mắt ôn nhu, nàng đột nhiên ôm tay Phương Dật Thiên, nói một câu làm cho ai nấy cũng đều phải kinh hãi:
"Đi, tôi dạy anh nhảy !"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...