Lâm Thiển Tuyết trong lòng đang rất buồn bực, với tư cách là nữ nhi duy nhất của chủ tịch tập đoàn Chính Dương có thể nói rằng nàng muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, bất quá mấy ngày gần đây nàng cảm thấy trong lòng rất là phiền não.
Nàng thật không ngờ mình chỉ mời bạn đi ăn và ngắm cảnh đêm thôi mà papa cũng phái người theo dõi giám thị nàng, đối với chuyện này nàng không thể dễ dàng bỏ qua được, dù sao nàng cũng đã trưởng thành cũng phải có không gian của riêng mình chứ.
Sau khi tốt nghiệp đại học, lúc về nước nàng không thực hiện theo ý nguyện của papa về làm việc ở công ty, bởi vì cơ bản là nàng không thích xử lý mấy việc đó, nàng thầm nghĩ phải làm những chuyện mà mình muốn mới được.
Cũng vì chuyện này mà nàng và papa đã vài lần lớn tiếng với nhau, hơn nữa, papa còn lo lắng cho sự an toàn của nàng, ngay cả khi nàng đi ra ngoài chơi cũng phải phái người đi theo giám thị không cho toàn quyền làm chủ (DG: ***, đi WC cũng theo dõi cũng nên_hức).
Cuối tuần này, vài người bạn của nàng muốn cùng nhau đi ngắm cảnh đêm ngoài ngoại ô, lúc đó nàng cũng muốn đi cùng, nhưng sau khi papa nàng biết được chuyện thì nghiêm cấm không cho nàng đi, chuyện này quả thực làm cho nàng phát cáu không còn một chút niềm vui nào nữa cả.
Ngày hôm nay nàng định chuẩn bị trực tiếp đến công ty tìm papa nàng giải thích chuyện này, vì sao cứ xen vào cuộc sống riêng của nàng, nàng cũng không phải một đứa con nít 17-18 tuổi, nàng đã bước qua tuổi 20, đã có tư tưởng riêng, ý nghĩ riêng cho mình và cả.....tự do thân thể (DG: tự do thân thể? J) nàng hiện giờ không thích bị papa quản lý nữa.
Chủ tịch Lâm Chính Dương là chủ tịch tập đoàn Hoa Thiên chỉ có duy nhất một cô con gái thiên kim tiểu thư Lâm Tiểu Tuyết, tại tòa nhà Hoa Thiên này không ai không biết, bất quá ngày hôm nay xui xẻo lại có người không nhận ra vị thiên kim tiểu thư này…(DG: Chít mày chưa con…)
Lâm Tiểu Tuyết đang muốn bước lên bậc thang đi vào công ty thì bỗng thấy có một người mặc đồng phục bảo an đang đi về phía nàng, tên bảo an này tuổi còn rất trẻ, nhìn qua thân thể cũng rất cưòng tráng, khỏe mạnh và khí thế rất mạnh mẽ, nhưng hắn có một đôi mắt thâm thúy và có điểm không thành thật đang nhìn về phía nàng, điều này làm cho Lâm Thiên Tuyết cảm thấy không vui.
"Dám nhìn bản tiểu thư như vậy, tên này hẳn không phải người tốt đẹp gì mà chính là một sắc quỷ !" Lâm Thiên Tuyết thầm nghĩ, có nên hay không tìm trực tiếp người quản lý nhân sự cấp cho hắn một lá đơn đuổi việc, tính ra nàng với tổng giám đốc Hạ Băng quan hệ cũng không tệ, chính là tỷ muội mà.
Nhưng mà, chuyện diễn ra tiếp theo lại làm cho nàng nghẹn họng, giật mình, trố mắt nhìn không ngớt, chỉ thấy tên sắc quỷ đi đến trước mặt nàng rồi duỗi thẳng tay ngăn cản nàng đi về phía trước, đồng thời rất lịch sự nói : "Vị tiểu thư này, rất xin lỗi, công ty không cho phép đỗ xe trước cổng công ty, mời cô chạy xe đến bãi đỗ xe mà công ty quy định được không?"
Lâm Thiên Tuyết hơi sửng sốt, sau đó cười nhạt một tiếng, mày liễu nhướng lên, mặt ngọc trắng noãn như tuyết hiện lên vẽ đầy khinh thường và băng lãnh, giương đôi mắt như làn thu thủy đánh giá trên người Phương Dật Thiên một lúc rồi tức giận hỏi: "Ngươi là ai?"
"Tại hạ là bảo an của tòa nhà Hoa Thiên, mong tiểu thư phối hợp với công việc của ta, ta cũng không muốn một thiên tài như ta ngày đầu tiên đi làm đã bị thượng cấp đem đi chiên xào đâu." Phương Dật Thiên nặn ra một gương mặt sáng lạng tươi cười, thông thường hắn cho rằng với khuôn mặt sáng lạng và cái loại nụ cười trước mắt này của hắn có thể đả động tâm hồn của các nàng thiếu nữ, kỳ quái chính là mỹ nữ trước mắt hắn vẫn bảo trì khuôn mặt lạnh như băng nhìn hắn giống như là thấy một con mèo hay một con cẩu mà thôi, căn bản là thờ ơ triệt để....
Điều này làm cho lòng tự tin của Phương Dật Thiên phải chịu một sự đả kích rất lớn, hắn thầm nghĩ lẽ nào mị lực của mình bị tụt xuống trầm trọng rồi sao?"
"Thì ra tên này là người mới, thảo nào...." Lâm Thiên Tuyết thầm nghĩ, trước đây khi nàng đến công ty đều không cần mang xe trực tiếp đến bãi đỗ xe mà có người an bài, dù sao nàng cũng lười mang xe chạy đến phía dưới công ty của tòa nhà Hoa Thiên."
Biết được Phương Dật Thiên là người mới tới làm việc ở đây, một lúc sau nàng với vẻ mặt nhàn nhạt nói : "Ngươi tránh ra cho ta, đừng ngăn cản bản tiểu thư, xét thấy ngươi là nhân viên mới nên ta không chấp nhất chuyện ngươi mạo phạm ta!"
Lâm Thiên Tuyết phất phất tay, vốn tưởng rằng những lời nàng nói sẽ làm đối phương thức thời mà lui ra, nàng định đi đến gặp quản lý tòa nhà Hoa Thiên, nhưng tên bảo an chết tiệt này lại không thèm lui ra nữa bước, trái lại, hắn còn lẵng lặng nhìn nàng bằng con mắt thâm thúy và bình tĩnh lạ thường.
Khi tiếp xúc ánh mắt bình tĩnh của Phương Dật Thiên nàng chợt thấy ánh mắt đó như có ma lực kì lạ làm tâm hồn thiếu nữ của Lâm Thiên Tuyết chấn động, nàng đột nhiên phát giác ánh mắt Phương Dật Thiên bỗng thay đổi, trở nên sắc bén hẳn lên làm nàng nhất thời không phản ứng kịp.
"Theo lời cô nói thì hình như thân phận của cô thật không nhỏ a, nhưng ta mặc kệ thân phận của cô là gì, đi đến đây phải tuân theo luật lệ ở nơi này, còn nữa, vừa rồi cô có ý gì? Ta mới đến làm nên không hiểu chưyện cho nên cô không tính toán, nói như vậy là cô bỏ qua cho ta? Vậy...cô có cần ta nói tiếng cảm tạ cô hay không ?" Phương Dật Thiên cười lạnh một tiếng, nói : "Đúng vậy, ta là bảo an, hôm nay là ngày đầu tiên ta đi làm, nhưng bảo an cũng có công việc của bảo an. Bây giờ, cô đỗ xe không đúng nơi quy định, ta bắt cô buộc phải lái xe đến bãi đỗ xe theo đúng quy định, đây là chức trách của ta!"
Phương Dật Thiên nói cứ như quát vào mặt Lâm Thiên Tuyết. Từ nhỏ đến lớn, nàng được papa hết mực cưng chiều, đến nay cả papa cũng chưa từng quát mắng nàng một câu. Vậy mà giờ nàng bị một tay bảo an nho nhỏ quát lớn, trong lòng nàng xông lên một cỗ bực tức!
Trong lòng nàng chợt nghẹn lại một dòng hỏa khí, vì nhịn không được mà thở ra từng ngụm phẫn uất, chiếc váy màu lam bảo thạch như muốn bóp nghẹt bộ ngực đang trong thời kỳ phát dục đang không ngừng phập phồng của nàng. Chỉ liếc mắt qua cũng thấy được đường cong nơi đào nhũ, còn khuôn mặt tuyệt sắc thì vì tức giận mà đỏ lên tự lúc nào, quả thật nhìn rất câu hồn loạn tâm!
Tức giận rồi mà còn...đẹp như thế, nếu mà cười một cái chẳng phải là đem toàn bộ nam nhân trên thế giới đạp dưới chân sao? Phương Dật Thiên trong lòng thầm nghĩ, đối với mỹ nữ đang tức giận trước mắt hắn cực kì thảnh thơi, không một điểm nóng lòng.
"Ngươi…ngươi có biết ta là ai hay không?" Lâm Thiên Tuyết vùa thở phì phì vừa hỏi.
"Ách, sorry, thật đúng là không biết, khi nãy ta cũng định hỏi tên cô." Phương Thiên Dật cười cười nói, trên mặt lại khôi phục điệu bộ lười nhác.
"Ngươi..." Lâm Thiên Tuyết tức giận nhìn Phương Dật Thiên triêu chọc nàng với giọng điệu lưu manh, nàng vươn ngón tay ngọc dài và nhỏ chỉ vào hắn, cũng không quên hung hăn tức giận nói: "Ngươi có biết Lâm Chính Dương là papa của ta không?"
"Không cần nói cho ta biết tên papa của cô, ta không có hứng thú, ta chỉ muốn biết tên của cô" Phương Dật Thiên cười nói, tiếp theo thần sắc trở nên nghiêm trang nói: "Mỹ nữ, cô có thời gian đứng đây trêu chọc ta chi bằng cô chạy xe lại bãi đỗ xe có tốt hơn không? Nếu không ta còn nghĩ cô dụ dỗ, khiêu khích ta nói chuyện với cô ah! Ai, kỳ thực nói chuyện cùng mỹ nữ, thay cô giải quyết nỗi buồn...nhưng mà ta còn phải làm việc, giờ này ta phải lên trên kia! Như vậy đi, chờ ta tan ca cô đến đây tìm ta, ta với cô tám tiếp, cô xem thế nào?hắc hắc."
"Ngươi, cái tên hỗn đản này, ngươi chỉ là một tên bảo an nho nhỏ mà cũng dám nói chuyện với ta như vậy sao, ngươi, ngươi...Ta muốn gọi cho papa ta, ta muốn gọi cho papa ngay lập tức, ta muốn đuổi việc ngươi, đem ngươi khai trừ ngay lập tức..." Lâm Thiên Tuyết trên mặt nổi lên từng trận mây hồng nổi giận đùng đùng nói, một bên lục bóp muốn tìm ra điện thoại của mình.
Mà lúc này, cửa sổ của một phòng trên tầng lầu mười tám của tòa nhà Hoa Thiên nhất thời sáng lên, bóng người của một trung niên nam tử khoảng hơn bốn mươi tuổi đang đứng thẳng nhìn xuống đất với đôi mắt sắc bén và đầy trí tuệ, vừa lúc thấy được màn tranh chấp của Lâm Thiên Tuyết cùng Phương Dật Thiên, hắn hơi cau mày lại nhìn xung quanh một lượt.
Trung niên nam tử này chính là papa của Lâm Thiên Tuyết, chủ tịch tập đoàn Hoa Thiên_Lâm Chính Phong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...