Đêm đã khuya, cảnh vật vô cùng yên tĩnh, không hề có một tiếng động.
Ngay thời điểm Phươngng Dật Thiên vội vàng đi theo Lâm Hiếu Tình ở Điên loan đảo, thì lúc đó tại một khu hồ, một tòa biệt thự đơn độc leo lét ánh đèn dầu, chợt có bóng người chớp động.
Tòa biệt thự này thuộc về con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn Khải địa, lại nói... Trần gia biệt thự thực ra có đến vài tòa, mà toà biệt thự này ngoài Trần Khải ra thì rất ít khi có người lui tới. Bình thường Trần Khải cũng ít khi đến tòa biệt thự này, phần nhiều là hắn theo cha mẹ ở tại tòa biệt thự khác.
Chỉ có khi nào hắn mang theo nữ nhân về đó ngủ, hoặc là đi cùng bằng hữu đến đây du lịch, ngoài ra tòa biệt thự này còn một tác dụng quan trọng, đó là khi hắn muốn cùng Dương Tuấn mật đàm.
Trong lúc này, ở đại sảnh trong biệt thự Trần Khải và Dương Tuấn đang ngồi, sắc mặt cả hai vô cùng căng thẳng, bọn họ vừa nhận được điện thoại nói rằng kế hoạch lần này đã thất bại mà thất bại chủ yếu là vì có Phương Dật Thiên tham gia.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho Dương Tuấn lo lắng, vốn trước đây hắn muốn thông qua việc này bắt cóc Lâm Thiên Tuyết, thông qua đó tiến hành kế hoạch đối phó với Phương Dật Thiên, nhưng là, lại không nghĩ đến lại thất bại, hơn nữa, người do hắn phái đi thiếu chút nữa bị Phương Dật Thiến bắt được, điều này cũng làm cho hắn không thể không lo lắng về thực lực của Phương Dật Thiên.
Dương Tuấn muốn bắt cóc Lâm Thiên Tuyết đương nhiên không phải là muốn đả thương nàng, mà là muốn tự mình đạo diễn một vở kịch. Dựa theo kế hoạch của hắn, trước tiên đem Phương Dật Thiên dụ ra, Phương Dật Thiên là bảo tiêu của Lâm Thiên Tuyết, vì thế nếu Lâm Thiên Tuyết bị bắt cóc thì hiển nhiên Phương Dật Thiên sẽ phải cứu nàng ra.
Đem Phương Dật Thiên dụ dỗ ra rồi, hắn sẽ phái người của mình ra chèn ép Phương Dật Thiên, mục đích chính là giáo huấn hắn một chút… Sau đó hắn giả mù sa mưa, ra mặt cứu thoát Lâm Thiên Tuyết … Tất nhiên đám người Đao Ba Hán bắt cóc Lâm Thiên Tuyết sẽ được hắn tận tình chăm sóc, kết quả sẽ không tránh khỏi cái chết.
Mặt khác, thông qua việc Dương Tuấn ra mặt cứu Lâm Thiên Tuyết, trong khi đó Phương Dật Thiên đang bị động vì lọt vào sự công kích chèn ép của hắn, thế nên khi Lâm Thiên Tuyết xuất hiện trước mặt Phương Dật Thiên sẽ làm cho hắn cảm thấy mình vô dụng, đồng thời Dương Tuấn vì hành động nghĩa hiệp này mà thu được không ít cảm tình của Lâm Thiên Tuyết.
Về phần đám người Đao Ba Hán thì… vai trò của bọn chúng chỉ như một tấm bia đỡ đạn, vô luận kết quả cuối cùng như thế nào thì đám người đó cũng chỉ có đường chết, dù sao thì bọn chúng cũng là nhân vật thuộc hắc đạo, dù có chết đi thì cảnh sát cũng sẽ nhận định là bị cừu nhân sát hại mà thôi.
Hơn nữa, đối với bọn Đao Ba Hán này sớm đã có tiền án, cảnh sát cũng sẽ không phí sức để truy tìm nguyên nhân, mà dù cho cảnh sát có điều tra đi chăng nữa thì tuyết đối sẽ không tra được ra hắn, phải biết rằng cục trưởng cục công an chính là người của phụ thân hắn.
Nhưng hắn cũng không nghĩ đến rằng mình mất công bày ra âm mưu tỉ mỉ như vậy…nhưng khi thực hiện còn chưa tới phần quan trọng nhất thì đã vẫy tay "chào tạm biệt" nó rồi, mà hết thảy đều là do sự xuất hiện của Phương Dật Thiên đã làm xoay chuyển Càn Khôn.
- Dương ca, lần này dù sao cũng chỉ là một chút ngàoi ý muốn, làm cho tiểu tử này đào thoát, nhưng lần sau vận khí của hắn sẽ không có tốt như vậy đâu!
Trần Khải nhìn Dương Tuấn một chút, mở miệng nói.
Dương Tuấn trong mắt hàn quang chớp động, lạnh lùng nói:
- Ngoài ý muốn? Dựa theo kế hoạch thì vốn định từ nay sẽ phế đi tiểu tử Phương Dật Thiên này nhưng cuối cùng thì sao? Phái người đi thì thiếu chút nữa bị hắn bắt, nếu Tiểu Vương không kịp thời chạy tới thì hậu quả thật không thể tưởng nổi!
- Cái này hừ… Tim được sát thủ Độc Nha, còn tưởng rằng hắn vô cùng lợi hại, không ngờ thiếu chút nữa thì bị thua trong tay của Phương Dật Thiên, như vậy thực lực của Phương Dật Thiên thật không thể coi thường. - Trần Khải trầm ngâm nói.
- Độc Nha tinh thông chính là ám sát, cận chiến đối với hắn không phải là sở trường, mà Phương Dật Thiên lại dùng mọi cách cận chiến, vì thế hai người giao thủ Độc Nha tất nhiên là ở hạ phong, bất quá hắn đã hạ sát đám người Đao Ba Hán, vì thế cũng yên tâm được một chút. – Dương Tuấn thản nhiên nói.
- Như vậy, Dương ca! Chúng ta kế tiếp nên làm gì? - Trần Khải hỏi.
- Tạm thời chờ bọn Tiểu Vương trở về đã. - Dương Tuấn thuận miệng nói.
Một lúc sau, bên ngoài biệt thự xuất hiện một chiếc xe màu đen, từ từ tiến vào rồi dừng lại trước sân của biệt thự, từ trong xe bước xuống hai người trẻ tuổi, một người đầu trọc với cơ thể rắn chắc, trên cổ có thể nhìn thấy cơ bắp gồ lên, hắn đúng là người đã phụ trách liên hệ cùng Đao Ba Hán trong kế hoạch của Dương Tuấn, đồng thời hắn cũng là tài xế kiêm bảo tiêu của Dương Tuấn, tên là Vương Bằng.
Một người khác, trên người khoác chiếc áo màu xám, khuôn mặt thon gầy, tái nhợt vô sắc, nhưng đôi mắt lại hiện lên vẻ âm trầm độc ác, vô cùng lạnh lẽo, nghề nghiệp của hắn là sát thủ, tên là Độc Nha.
Vương Bằng cùng Độc Nha đi vào đại sảnh, Dương Tuấn giương mắt thản nhiên liếc nhìn bọn họ một cái, nói:
- Đã trở về rồi sao, dọc đường đi không có gì lạ chứ?
- Dương ca yên tâm, dọc đường đi cũng không có gì lạ thường, chỉ là nghĩ đến hành động nhanh chóng của tên tiểu tử kia, làm cho kế hoạch lần này bị đổ bể. - Vương Bằng nói.
- Ta đã sớm nhắc nhở các ngươi, người này không hề đơn giản, nhưng các ngươi lại không thèm để ý. - Dương Tuấn lạng lùng nói.
- Dương ca, hãy cho ta thêm một cơ hội nữa, ta chắc chắn sẽ giết được hắn! - Âm thanh lạnh lùng của Độc Nha bất chợt vang lên.
Dương Tuấn thản nhiên nhìn vào mắt Độc Nha, nói:
- Ngươi vừa rồi mới giao thủ cùng hắn, cảm giác thế nào? Có … hay không từ đó nhìn ra được chút gì?
- Người này thân thủ nhanh nhẹn, lực lượng cũng rất mạnh, đích thị là cao thủ, bất quá ta cũng không thể nhận ra lai lịch của hắn, dựa vào tác phong dứt khoát, kiên quyết của hắn, có khả năng là xuất thân từ bộ đội. - Độc Nha trầm ngâm nói.
Dương Tuấn nghe xong, gật đầu cười lạnh, nói:
- Xem ra ta cũng đoán không sai, tên này đích thị là đã ở bộ đội, từ thân thủ và phản ứng của hắn, chắc là tới từ bộ đội đặc chủng.
- Từ bộ đội đặc chủng thì sao chứ, Dương ca, ngươi hãy cho ta một cơ hội, ta nhất định sẽ giết được hắn. - Độc Nha nghiến răng nói.
- Thân phận của ngươi đă bại lộ, tạm thời không thể xuất hiện, ta sẽ cho ngươi một ít kinh phí, ngươi hãy đi nơi khác lánh tạm, sau này hãy quay về. Huống chi bây giờ ta đã thay đổi chủ ý, không muốn giết hắn nữa! - Dương Tuấn trầm ngâm nói.
- Hả, như thế nào lại vậy? Dương ca, anh nói như vậy là có ý gì? - Trần Khải không nhịn được hỏi.
- Đối phó đối thủ của mình.....Cách thống khoái nhất là nên chậm rãi hành hạ hắn, vũ nhục hắn, làm cho hắn sống không bằng chết, chứ không phải chỉ cần giết hắn là xong mọi chuyện, hơn nữa trước mắt hắn cũng chưa có xung đột với chúng ta... Trước mắt giữ lại mạng của hắn, sau này chậm rãi tra tấn, hành hạ, làm cho hắn thống khổ chẳng phải là rất tốt sao? - Dương Tuấn lạnh lùng cười, âm trầm nói.
Trần Khải nghe thế liền phá lên cười ha hả, nói:
- Hay, hay, được nhìn bộ dạng của hắn phải chịu tra tấn, lăng nhục, nhất định là rất thống khoái, ha ha…
Dương Tuấn tinh quang trong mắt chớp động, đối với hắn mà nói, mục tiêu chính thức không phải là Phương Dật Thiên mà chính là Lâm Thiên Tuyết
Mà Phương Dật Thiến đối với hắn lại như một hòn đá cản đường ngăn hắn theo đuổi Lâm Thiên Tuyết, làm cho hắn vô cùng khó chịu, hắn hiện tại muốn đem cục đá này đá văng ra sau đó hung hăng dẫm nát, mục đích cuối cùng là muốn đem Lâm Thiên Tuyết...người đẹp số một số hai tại Thiên Hải này tới tay.
Đối với hắn mà nói, khi muốn một người phụ nữ nào thì không ai thoát khỏi tay hắn, mà lúc này đây, hắn tự nhận là cũng không có ngoại lệ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...