Phương Dật Thiên được như mong muốn khiến cho Chân Khả Nhân không cam lòng nhưng lại không thể tránh được, sau khi hôn xong thì trong lòng lại có điểm đắc ý, nhìn thấy ánh mắt thâm trầm đầy sát khí của Chân Khả Nhân đang phóng tới hắn, hắn lại càng đắc ý, càng cảm thấy lâng lâng khó tả!
Bất luận nói như thế nào đi nữa thì hắn đã làm cho lực chú ý của Chân Khả Nhân chuyển lên hắn, mặc dù ánh mắt của nàng rất băng lãnh, nhưng băng lãnh thì đã sao? Nụ hôn của nàng mình đã chiếm được thì trước sau gì thân thể nàng cũng thuộc về mình.
Vì vậy, Phương Dật Thiên rất nhàn nhã, vừa đi vừa hát, ngồi dựa vào hàng ghế nằm cạnh bể bơi, trên hàng ghế đó được che bởi một cái ô lớn, sau khi bơi xong mà nằm ở đây thì cực kỳ khoan khoái!
Mà Lâm Thiên Tuyết và Chân Khả Nhân các nàng lại hăng hái nướng đồ ăn, tuy không ngon như Phương Dật Thiên làm, nhưng sự hứng thú khi tự mình làm cho mình cũng đủ bù đắp điểm này. Ngoài ra, sau khi trải qua chuyện hôn hít đầy kịch tính khi nãy, Lâm Thiên Tuyết các nàng cũng thức thời nên không gọi Phương Dật Thiên giúp các nàng nướng đồ ăn nữa.
Phương Dật Thiên an nhàn, híp mắt nhìn trời xanh mây trắng, thầm nghĩ sinh hoạt kiểu này rất nhàn nhã, rời xa chiến trường tràn ngập thuốc súng, cứ nhàn nhã đi chơi, hưởng thụ thế này cũng không tồi.
Lúc này, một hồi hương thơm nhàn nhạt bay tới, Phương Dật Thiên trợn mắt nhìn, chứng kiến Tiêu di thướt tha đi tới, theo độ lớn của góc nhìn, Tiêu di mặc áo tắm da báo hai mảnh, toàn thân toát ra vẻ thành thục, gợi cảm, đặc biệt là tuyết phong không ngừng lắc lư của nàng, lại càng tràn ngập phong vận mê người.
- Ăn bắp nướng không, tôi nướng đó?
Tiêu di cười dịu dàng, đưa một cái bắp nướng cho Phương Dật Thiên rồi ngồi xuống một chiếc ghế dài khác bên cạnh hắn.
- Hử, cảm ơn, hiếm khi Tiêu di lại nướng bắp cho tôi à nha, thụ sủng nhược kinh, thụ sủng nhược kinh! (được sủng ái, yêu thương mà vừa mừng lại vừa lo).
Phương Dật Thiên cười, nhận lấy bắp ngô rồi há miệng mà gặm.
Tiêu di lấy tay thụi hắn một cái rồi nói:
- Cái gì mà thụ sủng nhược kinh hả, chẳng phải chỉ cho anh một trái bắp nướng thôi sao, nói không chừng sau này tôi lại làm phiền anh rất nhiều đó!
- Cô nhắc chuyện massage hả? Điều đó tôi phải làm mà, không cần thù lao đâu, tôi tình nguyện cống hiến sức lực.
Phương Dật Thiên vỗ ngực bày tỏ thái độ, đối với hắn, có thể massage cho Tiêu di đã là thù lao lớn nhất rồi, có thể nhân cơ hội mà sờ mó da thịt non mềm của Tiêu di thì đã tốt lắm rồi, hắc hắc! :88:
Tiêu di nhẹ nhàng cười, nói:
- Không nhất định là massage, sau này còn có chuyện khác nữa cũng không chừng !
- Ách, có việc gì Tiêu di cứ nói, cho dù lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng không từ !
Phương Dật Thiên hiên ngang lẫm liệt nói.
- Ai cho anh lên núi đao biển lửa, nhiều nhất chỉ cho anh … ách, sau này hãy nói đi !
Nàng vừa nói vừa dang tay nằm xuống, hai chân tròn trắng mịn trải dài trên ghế, áo tắm da báo hai mảnh giữa hai chân hơi lồi lên hình tam giác, phía trên là tiểu phúc bằng phẳng, lên cao chút nữa là nộ đĩnh (áo ngực) đang dựng lên, buộc xung quanh song phong ngạo nghễ, chỉ cần liếc mắt cũng đủ để huyết mạch sôi sục, không thể kiềm chế.
Phương Dật Thiên kìm lòng không được, trong đầu hiện lên cảnh hắn nhảy xuống bể bơi cùng Tiêu di ái muội, đầu tiên là bất ngờ hôn nàng một cái khi ở trong hồ nước, sau đó tay hắn lại chộp vào tuyết phong của Tiêu di, nghĩ đến đây hắn thiếu chút nữa là xịt máu mũi.
Bây giờ nhớ lại, bộ ngực của Tiêu di thật là trắng, lại vừa mềm mại, co dãn, có thể nói là cực phẩm vưu vật của nhân gian!
Tiêu di nằm bên cạnh hắn, khiến hắn phải mở rộng tầm mắt, nhưng hắn cũng không dám nhìn lâu, chỉ nhìn thoáng qua rồi quay mặt đi, rồi cũng nằm xuống ghế của mình.
Vấn đề là, bên cạnh có một nữ nhân thành thục, khiêu gợi, dễ dàng khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, hơn nữa khí trời nóng bức, chỉ chốc lát, Phương Dật Thiên cảm giác toàn thân khô nóng. (Nóng trong người uống trà Dr.Thanh :61:)
- Phương Dật Thiên, anh có biết hay không, anh vừa rồi hôn Khả Nhân, bây giờ đã kết oán với nàng, có cơ hội nàng nhất định sẽ trả thù anh. Sự trả thù của mĩ nữ thế nào cũng rất phiền phức nha !
Tiêu di nhẹ nhàng nói, mỉm cười quay đầu nhìn về phía Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên sắc mặt bình tĩnh như thường, nhún vai, lộ vẻ không quan tâm:
- Không có việc gì, cùng lắm thì toi hôn lại nàng, hai bên hoà nhau, không có ai chiếm tiện nghi của ai hết!
"A?" Tiêu di vô cùng kinh ngạc, sau đó cũng nhịn không được mà cười ra tiếng:
- Anh nói như vậy mà cũng được sao, anh hôn lại nàng thì cũng chỉ có anh chiếm tiện nghi mà thôi!
- Vậy nàng ấy hôn tôi chẳng lẽ không chiếm tiện nghi? Ha ha, nàng trước mặt tôi cũng không đưa ra được hoa chiêu gì.
Phương Dật Thiên cười nhạt nói.
Tiêu di u oán nhìn hắn một cái nói rằng:
- Vậy vừa rồi khi ở trong hồ nước thì đột nhiên anh đã làm gì tôi hả, nói như vậy cũng là tôi chiếm tiện nghi của anh hả?
Phương Dật Thiên sửng sốt, liền hiểu được Tiêu di muốn nhắc đến việc hai người hôn nhau tại bể bơi, hắn hơi khó xử, gãi gãi đầu:
- Ách... Đó là, đó là ngoài ý muốn! Tiêu di, thực ra không phải tôi cố ý đâu!
- Nếu như anh thực sự cố ý thì tôi đã không thèm để ý tới anh!
Tiêu di hừ một tiếng, bất quá trong giọng nói lại có sự mị hoặc không nên lời.
Phương Dật Thiên chỉ có thể cười cười, thầm nghĩ Tiêu di không có nhắc đến chuyện mình sờ ngực nàng, bằng không mình không có cách gì có thể nói nổi. :88:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...