- Tiêu di, dáng người của cô thật " đẹp"!
Khi nghe được những lời này của Phương Dật Thiên, thân thể mềm mại của Tiêu di không nhịn được mà thoáng chút run rẩy, ngọn lửa trong bụng kia bất ngờ cháy càng mãnh liệt, khuôn mặt ửng đỏ, trong mắt hiện lên vẻ thẹn thùng nhè nhẹ, càng nhìn càng yêu, càng trông càng nhìn càng động lòng!
Lập tức, Phương Dật Thiên xấu hổ cười, nói:
- Tiêu di, cô đừng hiểu lầm, tôi, tôi chỉ tức cảnh mà sinh tình mà thôi, lời nói cũng không thật tâm, không hề có ý gì khác cả đâu!
Tiêu di lấy lại tinh thần, cười nhẹ tựa như một đóa hoa bách hoa nở rộ, đời này nào có người phụ nữ nào không muốn được nghe người khác tán thưởng chứ?
Đối với một người phụ nữ có thể nói là cực phẩm như Tiêu di thì những lời ca ngợi cô từ miệng đàn ông, phải nói là cô đã được nghe hàng vô số lần, nhưng chẳng biết sao mà giờ khi nghe một câu khen lẫn chút ngả ngớn của Phương Dật Thiên thì trong lòng cô không tự chủ được mà rất vui vẻ. Đối với cô, việc này thật có chút gì đó không thể tưởng tượng nổi!
- Tôi hiểu lầm hay không thì anh vội vàng gì chứ.
Tiêu di cười rồi lại cố ý khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Anh không cần cố ý khen tôi. Tiêu di già rồi, thời thanh xuân đã qua thì còn nói tới chuyện đẹp hay không đẹp làm gì nữa.
Phương Dật Thiên quan sát thần sắc trên khuôn mặt Tiêu di thì biết cô không vì câu nói của mình mà tức giận nên ngược lại trong lòng còn âm thầm cao hứng.
Hắn cười, nói:
- Tiêu di, thằng nào nói cô già, cô không đẹp thì chắc chắn thằng đó đang nói trái lương tâm của mình. Từ nhỏ, cha mẹ tôi đã dạy phải luôn luôn nói thật nên câu vừa rồi là xuất phát từ đáy lòng tôi. Mỗi một giai đoạn trong đời của một người phụ nữ đều có những vẻ đẹp khác nhay. Khi thiếu nữ, cái đẹp của họ là vẻ thanh xuân, khi đã trung niên, vẻ đẹp dó lại là sự chín chắn thành thục, và khi về già, vẻ đẹp đó chính là sự cơ trí. Huống chi Tiêu di cô nhìn qua tuyệt không già chút nào mà ngược lại còn rất trẻ, rất đẹp.
- Xì!
Tiêu di không nén nổi mà bất cười, tiếp đó cô lại vội lấy tay nhẹ nhàng che miệng lại, tự mình kiềm chế đôi môi anh đào kia, trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên, nói: Anh nha, không ngờ anh còn có cái lưỡi trơn như vậy đó!
Phương Dật Thiên nhún vai, vẻ mặt vô tội, nói:
- Nếu Tiêu di cho rằng tôi miệng lưỡi trơn tru thì vậy tôi cũng không tranh với cô nữa. Tóm lại, tôi tin tưởng rằng, lời của tôi là chính xác.
Tiêu di nao nao, sau đó một đôi mắt ướt át, phong phú đầy thâm ý nhìn Phương Dật Thiên, trong lòng cũng tràn ngập cảm giác ngọt ngào vui sướng. Cô đột nhiên cảm thấy Phương Dật Thiên cũng những người đàn ông cô gặp trước kia hoàn toàn khác biết.
Lại nói, những lời ca ngợi này của Phương Dật Thiên nói thật sự cũng rất chuẩn và hoàn toàn có thể đả động tới trái tim Tiêu di thì mới có thể khiến cô có cảm giác vui sướng như thế này.
Kỳ thật, khen ngợi một người phụ nữ cũng cần phải có kỹ xảo. Khen quá sẽ thành tục, mà yếu mà lại không đủ đô, bởi vậy việc đắn đo về mức độ sử dụng ca từ, lời lẽ để khen vẫn rất kỹ xảo.
Lời khen chuẩn sẽ giống như những làn gió nhẹ nhàng, như những hạt mua phùn có thể thấm đẫm, ve vuốt vạn vật, khiến một người con gái cảm thấy vui vẻ, mừng rỡ tận đáy lòng mà không một dấu vết gì. Giống như Tiêu di bây giờ vậy, trong lòng của cô vì lời nói mới rồi của Phương Dật Thiên mà có vẻ cực kỳ vui sướng, và trên mặt cũng không nén nổi để hiện ra một nụ cười đầy hứng thú, dù nó có mòng như tơ.
Phương Dật Thiên vẫn còn đang nhẹ nhàng mát xa trên tấm lưng mềm mại, trơn bóng của Tiêu di. Phần lưng nhẵn nhụi, trơn bóng của Tiêu di đã bị hai tay của hắn thám hiểm gần như là toàn bộ. Trước đây, hắn không thể tưởng tượng ra, nhẹ nhàng xoa bóp vuốt ve da thịt mềm mại của Tiêu di lại sướng, lại phê tới như vậy.
Hắn nhìn vòng eo thon nhỏ đã bày ra hơn nửa kia mà trong lòng không khỏi thầm than, vòng eo Tiêu di thật đúng là tinh tế hết sức, đẫy đà mà không béo, mềm mại mảnh dẻ như một chiếc lá liễu trong gió, nếu..... nếu có thể duỗi tay nắm lấy thì cảm giác chắc chắn là rất sảng khoái!
Tiêu di toàn tâm toàn ý cảm thụ kỹ thuật mát xa dịu dàng như gió của Phương Dật Thiên. Trong lúc bất tri bất giác cô đã hoàn toàn đắm chìm vào đó. Cái cảm giác nhẹ nhàng, mềm mại này không ngừng làm rung động dây lòng nằm sâu trong nội tâm kia của cô, châm ngòi dục vọng mãnh liệt trong đó, từng có lúc, cô thậm chí còn hy vọng hai tay Phương Dật Thiên có thể thuận thế xuống dưới, vuốt ve vòng eo của cô, mông của cô, đùi cô, thậm chí là ấy ấy .... của cô.
Nhưng cái ý niệm này vẻn vẹn chỉ lóe lên trong đầu Tiêu di mà thôi. Tuy thế nhưng khi ý thức được cái suy nghĩ này thì thân thể của cô vẫn không nén nổi mà nóng bừng cả lên, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ dị. Những biến hóa của thân thể khiến cô ngay lúc đó rất muốn phóng túng một lần, nhưng lý trí nói cho cô biết rằng không thể như vậy. Dưới những mâu thuẫn chết tiệt đó làm cô chỉ biết thở dốc, cố nén cỗ dục vọng mãnh liệt đang dấy lên trong lòng kia!
Đúng lúc này, từ bên ngoài biệt thự truyền đến tiếng còi của xe ô tô, sau đó là tiếng cửa sắt mở rồi chiếc ô tô bên ngoài dần dần lái vào.
Tiêu di hiển nhiên cũng nghe được động tĩnh bên ngoài, thân thể của cô nhất thời bỗng trở nên cứng ngắc. Một ý nghĩ bất an hiện lên trong đầu — chẳng lẽ, Tiểu Tuyết đã trở về?
Như chứng minh cho suy nghĩ trong lòng Tiêu di, tiếp theo, từ cầu thàng truyền tới những âm thanh "bịch, bịch, bịch" đi lên trên. Và Lâm Thiển Tuyết cũng vội vã gọi:
- Tiêu di, Tiêu di...
Giờ khắc này, thân thể Phương Dật Thiên cũng có chút cứng ngắc thẫn thờ. Hiển nhiên, Lâm Thiển Tuyết đã trờ về từ bữa tiệc sinh nhật của bạn cô, nhưng giờ nếu để Lâm Thiển Tuyết thấy được cảnh này thì hắn dù có trăm cái mồm cũng không thể giải thích nổi!
- Tiểu.. Tiểu Tuyết về rồi!
Phản ứng của Tiêu di còn nhanh hơn cả Phương Dật Thiên, vì thế cô bật người ngồi dậy. Khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ bối rối, trong lòng cô cũng rất lo lắng nếu bị Lâm Thiển Tuyết thấy cảnh tượng Phương Dật Thiên đang ở trong phòng cô.
Nhưng, lúc nàu ánh mắt Phương Dật Thiên như ngừng lại trên người Tiêu di, toàn thân hắn giờ không thể nhúc nhích!
Đừng quên, hai dây cầu vai trên váy ngủ Tiêu di đã bị Phương Dật Thiên cởi xuống, sau đó do Tiêu di cuống quít ngồi dậy nên chiếc váy đã không còn sự chống đỡ của hai cái dây nữa mà tuột thẳng xuống dưới xuống tận chân của cô! (OMG!)
Vừa vặn, sau khi ngồi dậy Tiêu di lại đối mặt với Phương Dật Thiên, và kết quả là nửa người trên của Tiêu di cứ như vậy " trần như nhộng" phơi bày trước mắt mặt Phương Dật Thiên. Tuy rằng trên người cô còn một nửa cái "quang treo" nhưng vẫn là trần như nhộng ha!
Da thịt nhẵn nhụi trắng như tuyết kia, đặc biệt là đôi núi cực lớn trước ngực, trên hai cái lồng để lộ ra đôi phấn nhục cao ngất chắc nịch rồi cứ như vậy rung rung, rung rung, rung rung, rung thành một cơn sóng nhũ (vú) mãnh liệt, phập phồng không ngừng!
Hơn nữa, khi Tiêu di cuống quít ngồi dậy thì trước ngực lên xuống nhấp nhô càng trở nên dữ dội. Ánh mắt Phương Dật Thiên đờ ra nhìn, trong đầu chỉ còn có một câu — sinh động muốn chết!
Đúng vậy, biên độ rung đó tuyệt đối là sinh động muốn giết người!
Lúc này, không khí mập mờ đã phát triển tới cực điểm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...