(Ảnh minh họa)
"Em nói xem, em có phải trời sinh tiểu thụ hay không? Chị nói giảm đau, em liền không kêu gào. Làm chỗ nào em cũng không kêu đau."
"!!!" Đây giống lời minh tinh nên nói sao? Cô mà cap màn hình lại cho fan Niên Kiều xem, thì không cần đi đâu xa, chỉ cần cho đội phó coi. Fan trung thành trong vài giây sẽ thành Anti ngay.
"Chọc trúng chỗ yếu hại rồi à?" Sổ ca ca nhà nàng, thế nhưng vẫn luôn muốn phản công.
"Chị đi chết đi!"
Nhắm mắt làm ngơ, Đinh Tư Sổ nhét điện thoại vào túi áo. Ở trước mặt cô, Niên Kiều đã đắc ý đến vênh váo, thích nhất chính là trêu chọc cô, Đinh Tư Sổ không thèm tiếp tục nói chuyện với nàng, còn muốn cường điệu một câu với nàng: "Chị đã đánh mất cơ hội được đối thoại cùng Đinh Tư Sổ."
Di động run vài lần, không cần xem Đinh Tư Sổ cũng biết, khẳng định là Niên Kiều tin nhắn tới. Người lớn tuổi thích nhất là chọc người nhỏ tuổi. Niên Kiều cũng chẳng còn trẻ gì.
Sau khi đến cục cảnh sát, cục cảnh sát đã náo nhiệt hơn. Gần đây có mấy vụ đại án, từ sáng sớm vội đến khuya, từ khuya vội đến sáng sớm, Triệu Minh Húc còn ngủ lại trong cục.
"Lão Triệu, chị bảo em tới có gì cần giúp đỡ?"
"Đang điều tra, chỉ mới lấy được chút thông tin, hình như có liên quan tới Châu Phi."
"Chuyện gì?"
"Em qua chỗ lão Trịnh trước, đến lúc đó sẽ nói với em." Triệu Minh Húc có chút lôi thôi, mắt không rời khỏi tập hồ sơ trong tay.
Chẳng trách Vận tỷ hay nói, mỗi tuần đều phải tới cục cảnh sát một lần, đưa Triệu Minh Húc về khách sạn tắm rửa sạch sẽ. Chỉ là tắm rửa thôi sao? Tình cảm của gái thẳng thật đúng là "Thâm hậu".
Vừa gặp lão Trịnh, Đinh Tư Sổ cũng đem tập album đã ký tên cho lão Trịnh. Trong tay lão Trịnh vốn đang có công tác, vừa nhìn thấy quyển album, còn lau tay phải lên quần. Kỳ thật quần của anh ấy cũng không sạch sẽ cho lắm, lúc nhận lại tập album, nhìn đến chữ ký, lão Trịnh xem như bảo bối.
Sau khi bị Niên Kiều giày vò một đêm, vừa nhìn thấy chữ ký của Niên Kiều, Đinh Tư Sổ thật sự muốn xé nát, nhưng nghĩ đến đám đồng sự "Gào khóc đòi ăn" trong cục cảnh sát, Đinh Tư Sổ đành phải kiềm chế nhẫn nhịn. Cả đám đồng sự, còn không phải là chờ Niên Kiều ký tên tới chảy cả nước miếng sao?
"Để cô ấy ký nhiều chữ như vậy, chắc là mệt lắm." Lão Trịnh nói, lại nhìn đống chữ ký trong tay Đinh Tư Sổ. Lão Trịnh mở đầu, các đồng sự khác cũng nhao nhao lên đòi xin chữ ký. Khi ấy, lão Trịnh còn chen vào, sợ mệt chết Niên Kiều bảo bảo của anh ấy.
"Không đâu, ký quen rồi."
"Cũng phải, anh nghe con gái nói, muốn minh tinh ký tên phải trả tiền. Anh tặng em một bao lì xì."
"Không có việc gì không có việc gì, Trịnh đội phó quá khách khí rồi."
Lúc Đinh Tư Sổ phát chữ ký cho các đồng nghiệp, Triệu Minh Húc cũng từ văn phòng đi ra, dựa vào cạnh cửa nói: "Đinh Tư Sổ, em ghê gớm thiệt, mới tới có mấy ngày, đã làm bại hoại tập tục trong đội rồi."
"Đội trưởng Triệu, đừng trách Sổ Sổ, là mấy lão già này bắt ép."
"Phải rồi, các lão đồng chí, mấy người còn tự hào đúng không? Cả đám, tan tầm không được về."
"Còn em?" Đinh Tư Sổ cũng rất muốn được tăng ca.
"Em hả, tan tầm, thì về đi chứ ở lại làm gì?"
"Đừng mà, em cũng muốn tham gia thảo luận của mọi người."
"Đội trưởng Triệu, cô ném qua cho tôi, cũng không thể cứ phân rõ luận phải luận trái, không cho em ấy thực tiễn.Thế học để làm gì?"
Triệu Minh Húc lắc lắc ngón trỏ: "Mới có mấy chữ ký minh tinh, mà đã mua chuộc được mấy người. Nhìn xem tiền đồ của mấy người đi."
"Đội trưởng Triệu ...... Ngô tổng điện thoại tới." Cảnh sát thực tập mới tới nhận được điện thoại, quay đầu nói với Triệu Minh Húc đang giáo huấn tiền đồ của người khác, thấy Triệu Minh Húc không tiếp lời, cho rằng Triệu Minh Húc không nghe thấy, nhiều hô lần nữa, "Đội trưởng Triệu?"
"Biết rồi! Điện thoại di động của tôi không phải đang rung sao? Kêu kêu quát quát cái gì?! Sợ người khác không nghe à." Triệu Minh Húc vừa thẹn vừa vội, ném đống hồ sơ trong tay cho Đinh Tư Sổ, rồi quay về văn phòng. Ngô Vận có quan hệ không tồi với mọi người trong đội, lúc Triệu Minh Húc về phòng ai cũng bật cười, họ đều biết Triệu Minh Húc sợ nhất chính là Ngô tổng mảnh mai.
"Đội trưởng Triệu của chúng ta, không sợ trời không sợ đất chỉ sợ mình Ngô tổng nhỏ bé." Lão Trịnh nói với Đinh Tư Sổ.
"Khắc tinh chính là như vậy đó." Một đồng sự khác cũng nói.
Như vậy mà còn không phải một đôi à?! Đinh Tư Sổ cảm khái một tiếng. Sau khi cùng lão Trịnh hàn huyên hai câu về công tác, Đinh Tư Sổ cũng quay về bàn công tác của mình. Hồ sơ khá dày, Đinh Tư Sổ phải đọc từ đầu tới đuôi, Triệu Minh Húc bảo cô đọc xong thì viết báo cáo. Ai trong đội cũng phải biết làm công việc này, làm cảnh sát chẳng những phải chạy được, nhảy được, bắt được phạm nhân, mà còn phải viết được báo cáo. Tuy rằng Đinh Tư Sổ chỉ có văn bằng cao trung, nhưng kiểu viết báo cáo thế này, đối với với cô mà nói cũng không khó. Lúc trước khi còn trong bộ đội, cô thường xuyên phải viết báo cáo. Lúc cô đang viết báo cáo, lão Trịnh cũng lại xem một hồi.
"Không tồi nha tiểu Đinh, viết rất nhanh. Thật sự không phải xuất thân từ trường cảnh sát chứ?"
"Đâu thể sánh bằng sinh viên chính quy từ trường cảnh sát, em chỉ chiếu theo khuôn mẫu mà viết thôi."
"Vậy cũng khá lắm rồi." Lão Trịnh chỉ mấy mấy người kế bên, "Tuyển người mới như em, thật đúng là không uổng công. Không giống mấy đứa vừa tốt nghiệp này, kia muốn hỏi, này cũng muốn hỏi."
"Bọn họ cũng là sợ làm sai."
"Cũng phải, sợ nhất là thể loại cái gì cũng không hỏi."
Lão Trịnh đối với Đinh Tư Sổ rất có hảo cảm, đương nhiên thấy Đinh Tư Sổ làm gì cũng giỏi, cũng muốn cảm ơn cô lần nữa vì chữ ký của Niên Kiều.
"Cuối tuần em có thời gian không ?"
"Sao ạ?"
"Cuối tuần có công tác, lãnh đạo muốn tới đây nói chuyện."
Đinh Tư Sổ gật gật đầu: "Dạ, có thời gian."
Tuy cô chưa hỏi Niên Kiều, nhưng vẫn quả quyết tiền trảm hậu tấu.
Hôm nay cô tan tầm trễ hơn mọi ngày, Đinh Tư Sổ tham dự thảo luận về điều tra. Dù có về muộn, cũng không muộn bằng Niên Kiều, Niên Kiều bây giờ vẫn còn đang chạy quảng cáo. Trên đường về nhà, Đinh Tư Sổ gọi điện thoại cho Niên Kiều, hỏi nàng buổi tối muốn ăn gì. Sau khi xuống tàu điện ngầm, cô cảm giác bên người có gì đó là lạ, quay đầu lại, chỉ thấy một bóng đen vọt đến bên người. Cô khá nhanh nhẹn, đẩy bóng đen sang một bên.
"Quản giáo Đinh, đã lâu không gặp." Bóng đen xoay bút máy trong tay, Đinh Tư Sổ sờ soạng lên túi áo, bút máy đã bị đối phương lấy đi.
"Ngượng tay." Bóng đen đi tới dưới ánh đèn đường.
Đinh Tư Sổ mở to hai mắt.
[1] một câu tiếng lóng nghĩa là: cơ hội đi rồi sẽ không quay trở lại
Esley: <3 <3 cám ơn lời chúc sinh nhật của mọi người, mãi yêu mọi ng <3