Trong màn mưa tầm tã, các cô gái vận quần áo hở hang, tiếng cười không ngớt. Những năm qua sinh trước ở đây, từ kinh sợ hoảng hốt, đến sau này đã quen thuộc như chuyện ngoài huyện. Đêm hôm đó, nàng hoảng sợ thất sắc, vừa muốn trốn chạy song lại vô pháp đào thoát, chỉ đành chịu đựng đêm đầu tiên đau đớn như chết đi sống lại.
“Chính là hoàng thượng. Đêm đó, sau khi nhìn thấy ta hắn không ngừng ra tay đánh đập hành hạ, đến khi ta đứng cũng không vững nữa, đầu đầy những máu thì hắn cưỡng bức đời con gái của ta! Sau này ta mới biết, thì ra hắn chính là hoàng thượng, cũng là cô phụ (chồng của cô). Từ từ ta được biết thêm, người đã đưa ta vào thanh lâu, khiến ta mỗi ngày phải trải qua cuộc sống sống không bằng chết này chính là hắn! Hắn muốn ta phải nếm chịu cảm giác bị người khác đùa bỡn, khiến ta phải trải qua cuộc sống chốn địa ngục hỏa lửa.” Nam Cung Dung ngẩng cao đầu nhìn lên trần nhà, nước mắt muốn rơi nhưng vẫn cố kiềm lại.
Nguyên Kỳ trầm mặc không nói.
“Cũng may có Đại hoàng tử cứu đi Dung nhi, Dung nhi mới thôi phải chịu những cảnh sống nơm nớp lo sợ đó. Thậm chí cũng bắt đầu học võ công. Thái tử ca ca nghĩ nhiều rồi, tuy Dung nhi là thân tàn hoa bại liễu, song vẫn chưa từng cùng Đại hoàng tử có quan hệ xác thịt. Có điều, vẫn có một số chuyện Dung nhi đã giấu thái tử ca ca, song những gì Dung nhi phải làm là thân bất do kỷ, Dung nhi tuyệt đối không muốn là hại thái tử ca ca.”
Một lát sau, Nam Cung Dung dần dần hồi phục thần thức, sự kích động đã tạm được bình phục, nàng tươi cười nhìn Nguyên Kỳ mà nói.
“Ngươi lui ra trước đi.” Thần sắc Nguyên Kỳ trầm ngưng dặn dò.
Nam Cung Dung không thể nhìn thấu suy nghĩ của Nguyên Kỳ, cũng không biết được hắn sẽ nghĩ gì sau khi biết được quá khứ của nàng. Thật ra, tình huống hôm nay nàng đã từng nghĩ qua, chỉ là không ngờ lại sớm bị bại lộ như vậy. “Thái tử ca ca có cảm thấy Dung nhi rất dơ bẩn không?” Mỗi ngày nàng đều cố gắng tẩy rửa bản thân, song nàng vẫn cảm thấy cơ thể mình vô cùng dơ dáy. Chỉ là theo thời gian qua đi, nàng đã từng sống trong cuộc sống nhung lụa thì dần dần cảm thấy những ngày tháng kia quá xa vời, tựa hồ không hề liên quan đến mình nữa.
Đối với nữ tử trong thời đại này, không ít những cô công chúa cao quý rơi vào kết cục còn thê thảm hơn, điều nàng có thể làm chính là… từ từ quên đi những điều này. Có điều, hôm nay nàng mạo gan kể lại những gì mình đã trải qua, lòng tự khắc đoán trước, Nguyên Kỳ nhất định sẽ không đuổi nàng khỏi phủ thái tử.
Nguyên Kỳ nhìn những giọt nước mắt chưa kịp lau trên khuôn mặt của Nam Cung Dung, tựa hồ nhìn thấy bộ dạng của mẫu thân nhiều năm trước, không ngừng khóc khi nhìn hắn. Hắn khẽ chau mày, quay người đi trầm giọng nói: “Không nên suy nghĩ quá nhiều.”
“Thái tử ca ca, nếu trong lòng ngài còn ái ngại chuyện đã qua, thì xin đừng thúc ép Dung nhi nữa, cho dù thái tử ca ca không muốn cưới Dung nhi, hiện tại Dung nhi cũng không muốn gả cho một người nào khác.” Nam Cung Dung khẽ cắn môi, giọng nói có chút nỉ non. Nàng đang cầu xin hắn.
Ánh mắt Mộ Dung Ca khẽ dao động, nàng hít sâu một hơi, từ sau khi nghe Nam Cung Dung tường thuật, nàng trấn định bản thân một chút rồi đẩy cửa bước vào. Nam Cung Dung cũng có chút bất ngờ.
“Mộ Dung Trắc phi?” Thần sắc Nam Cung Dung hơi phức tạp. Những gì nàng nói nãy giờ nhất định đã bị Mộ Dung Ca nghe trọn.
“Nam Cung tiểu thư, đây là?” Mộ Dung Ca lộ vẻ kinh ngạc hỏi, tựa hồ vẫn chưa nghe qua điều gì cả.
Thần sắc Nam Cung Dung trầm xuống, cắn chặt môi, “Không sao. Dung nhi còn có việc cần giải quyết, xin lui trước.” Nói xong, nàng lập tức rời khỏi phòng.
Sau khi cửa phòng được đóng lại, Mộ Dung Ca bước nhanh về phía Nguyên Kỳ, nhìn thấy hắn trầm lặng một cách dị thường, nàng khẽ chau mày nói: “Thiếp cũng chưa từng nghĩ qua Nam Cung tiểu thư còn trẻ mà phải trải qua thời niên thiếu như vậy.” Nam Cung Dung phải trải qua những đau khổ không phải người thường có thể chịu đựng, cũng không khó đoán, chỉ bởi vì Nam Cung Dung có liên quan đến Nam Cung Thanh Liên mà thôi! Chỉ là nàng không ngờ con người Nguyên Du lại thâm độc như vậy, Nam Cung Dung lúc đó chỉ là một cô bé vừa tròn ba tuổi, hắn đã tự ý quyết định số phận cho cô bé rồi! Thật ra nghĩ kỹ một chút cũng không có gì lạ, đối với một đứa con ruột như Nguyên Kỳ mà còn như vậy thì huống gì một Nam Cung Dung!
Nguyên Kỳ nâng tầm mắt nhìn nàng, dung nhan hoa lệ bức người kia nồng nàn sát khí, tuyệt đối không thể thương lượng. Đôi mắt vốn đã đen láy sâu thẳm nay còn thêm những tia máu vằn vệnh. Lòng nàng thầm kinh sợ, vô thức lùi nhanh một bước.
“Đừng như vậy mà…” Nàng nhẹ giọng nói, cố ý kêu gọi thần trí hắn quay trở về. Những gì Nam Cung Dung phải trải qua nhất định đã khiến hắn nghĩ đến tình cảnh thân mẫu mình, Nam Cung Thanh Liên chết thảm năm đó! Lúc ấy hắn vẫn còn rất nhỏ, căn bản không có khả năng phản kháng, thậm chí phải giương mắt nhìn những gã đàn ông cưỡng bức mẫu thân mình.
Bước chân đứng không vững và thần sắc đột nhiên biến chuyển của Mộ Dung Ca rơi vào trong mắt Nguyên Kỳ không khác gì một cây dao sắc nhọn cứa thẳng vào tim hắn, sắc đỏ và sát khí dần dần tan đi, hắn đưa tay khẽ nắm lây tay nàng, có chút gấp gáp nói: “Bản cung thân bất do kỷ, trong một lúc không thể tự kiềm chế được.” Từ buổi đầu gặp gỡ đến giờ, hắn biết rõ nhất là nàng rất ghét mùi máu tanh, cũng căm ghét những mưu mô toan tính tranh giành quyền lực, thế nên nàng vẫn luôn đạm mạc nhìn đời.
Nhưng khi bước chân nàng vô thức lùi lại khi nãy khiến hắn hoảng hốt. Hắn rõ hơn bất cứ ai, ánh mắt hắn lúc đó trong một khắc thật sự có thể khiến người khác kinh sợ!
Mộ Dung Ca nhìn bàn tay đang nắm lấy mình, lòng chợt nhói đau, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay hắn, nhẹ giọng vỗ về, “Không sao, không phải tất cả đã qua rồi sao? Hãy dũng cảm nhìn về phía trước là được.” Trong lòng nàng không ngừng dấy lên chút cảm giác bất an, câu chuyện mà Nam Cung Dung kể nhất định còn ẩn chứa một âm mưu nào đó!
Lan Ngọc à Lan Ngọc… Hắn biết rất rõ chuyện gì có thể dao động trái tim của Nguyên Kỳ mà! Hắn đang muốn quấy nhiễu tâm tư của Nguyên Kỳ đây! Không liên quan đến việc Nam Cung Dung đến đây có mục đích hay không, Lan Ngọc hiện tại nhất định đã đạt được mục đích của mình! Mỗi con người chúng ta đều không hề hoàn hảo, càng không thể không mang nhược điểm nào, và điểm yếu của Nguyên Kỳ chính là sự đau hận về cái chết của mẫu thân nhiều năm về trước!
“Bản cung…” Nguyên Kỳ lại nắm lấy tay nàng, giữ thật chặt, tựa hồ đã dùng toàn bộ sức lực của bản thân.
Cảm giác được sự lo lắng của hắn, Mộ Dung Ca hít một hơi thật sau, nụ cười hơi mang chút giả tạo, “Vừa nãy tí thì vấp ngã, cũng may thái tử còn giữ kịp. Nói đúng ra, thiếp càng phải cảm tạ thái tử, bằng không tình huống sẽ càng thê thảm đây.”
“Trước mắt thấy đã lãng phí ánh tà dương ban chiều rồi, thái tử nhất định phải đù đắp cho thiếp đó, hôm này rỗi rãi nhất định phải cùng thiếp nằm phơi một lần mới được?” Mộ Dung Ca nũng nịu kéo cánh tay hắn, tựa hồ hắn lại tự đặt mình vào trong bóng tối, nơi mà chỉ mỗi một mình hắn đi đối mặt.
Nhưng mà, đã có nàng ở đây rồi. Nàng có thể dùng sự dịu dàng của mình để nói cho hắn biết, nàng sẽ không rời xa hắn, sẽ cùng hắn bắt tay đối mặt với hết thảy khó khăn và bi thương.
Thấy Nguyên Kỳ đã dần trở lại bình thường, tâm tư Mộ Dung Ca mới dần dần thả lỏng, đồng thời đã có thể chính thức cảm thấy yên tâm.
“Thái tử… ngày sau cho dù gặp phải chuyện gì cũng không được một mình đi đối mặt. Hãy nghĩ đến thiếp… nghĩ đến đứa con trong bụng này, xin hãy nghĩ đến thiếp và con. Có thiếp và con bên cạnh, thái tử sẽ không bao giờ phải một mình đi đối mặt với mọi khó khăn! Thêm vào đó, tương lai sau này của thái tử nhất định sẽ luôn tươi sáng, không còn một chút bóng đêm tiêm nhiễm vào. Những người khác tuyệt đối không thể dao động tâm tư của thái tử được.” Mộ Dung Ca lại nắm tay hắn, truyền cho hắn hơi ấm trấn an của lòng bàn tay mình, khiến hắn cảm nhận được nhiệt độ của mình.
Nghe xong, ánh mắt đen láy của Nguyên Kỳ hơi dao động, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả, nữ tử này… thật sự rất hiểu hắn! Chỉ dịu dàng dùng hành động để cảm động hắn. Hắn trân trọng gật đầu.
Mộ Dung Ca mỉm cười nói: “Thái tử thật tốt.”
“Mộ Dung Ca, ngày sau tuyệt đối không được rời xa bản cung.” Hắn đang cầu xin nàng, cho dù bây giờ nàng vẫn đang ở cạnh hắn, và cũng đã trở thành nữ nhân của mỗi hắn, trong bụng còn đang mang đứa con của hắn, song hắn vẫn cảm thấy lo sợ.
“Thiếp hứa.” Mộ Dung Ca gật đầu không chút do dự. Sau đó, khắp gian phòng trở nên tĩnh lặng.
Mộ Dung Ca cảm thấy có chút đói, liền nũng nịu kéo cánh tay Nguyên Kỳ, làm nũng: “Thiếp đói rồi.”
“Bản cung sớm đã cho nhà bếp chuẩn bị những món điểm tâm mà nàng thích, lát nữa sẽ đem đến thôi.” Nguyên Kỳ nhìn bộ dạng đáng yêu của chú mèo con, trong lòng dâng tràn hạnh phú và ấm áp.
Đợi đến khi Nguyên Kỳ hoàn toàn hồi phục lý trí, nỗi bi thương đã qua đi, Mộ Dung Ca mới thận trọng nói: “Vừa nãy những gì Nam Cung tiểu thư nói thiếp đều nghe được. Chỉ là, trong đó nhất định còn có một âm mưu khác. Lan Ngọc muốn nhất là thấy thái tử mất đi lý trí, hành động không kịp suy nghĩ.” Nam Cung Dung không giống đang nói dối, chỉ là đằng sau đó nhất định còn có chuyện mà Nam Cung Dung che giấu.
Ánh mắt Nguyên Kỳ trở nên mê mông, trầm mặc một lúc lâu cũng không nói gì thêm.
…
Nam Cung Dung trở về phòng, A Kiều lập tức truy vấn: “Tiểu thư đã định được ngày đại hôn với thái tử chưa?”
“Vẫn chưa.” Nam Cung Dung lạnh nhạt đáp. Nghĩ lại tình cảnh khi nãy, những lời của nàng nói quả thật có thể kích động được Nguyên Kỳ, nhưng… có phải nàng không cảm thấy đau khổ sao! Thật ra, những gì nàng phải trải qua còn thảm khốc hơn lời kể của mình! Đêm hôm đó, người đã chiếm đoạt sự trong trắng của nàng, nhưng tiếp theo còn có mấy tên hộ vệ. Đêm đó đối với nàng mà nói đó chính là địa ngục thật sự.
A Kiều kinh ngạc, đã đi lâu như vậy mà không có kết quả gì sao? “Là thái tử không muốn lấy tiểu thư sao? Lá thư đó thái tử đã xem qua chưa? Sao lại như vậy? Hạ quốc thái tử luôn được muôn dân yêu kính, tuyệt đối sẽ không chối bỏ di ngôn của mẫu thân mình được.”
“Thái tử muốn đẩy ta thành thân với người khác, người đã sớm được hắn chọn trước. Về phần hôn ước, e là từ sớm hắn đã biết rồi, chỉ là không muốn cho ta một thân phận chính thức mà thôi.” Nam Cung Dung lạnh nhạt hớp một ngụm trà, vị đắng nồng từ từ tan ra trong khoang miệng.
Hai mắt A Kiều mở to hết cỡ: “Tiểu thư là biểu muội của thái tử mà! Sao thái tử có thể vô tình như vậy? Cả một phủ thái tử rộng lớn như vậy lẽ nào lại không có chỗ tiểu thư dung thân sao?”
Nghe xong, Nam Cung Dung tự mỉa mai chính mình, “Thiên hạ rộng lớn như vậy cũng nào có một nơi chính thức dung nạp ta? Ta đã kể hết quá khứ của mình với thái tử rồi! Vốn dĩ đây vẫn nên giữ bí mật, nhưng đã qua nhiều năm rồi, ta vẫn nên nhắc cho hắn biết. Lòng ta thật sự vẫn còn rất đau đây.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...