Lưu Ngữ Yên vô pháp diễn tả bằng lợi tâm trạng của mình lúc này. Nam tử một thân hắc bào, phong hoa tuyệt đại, tuấn mỹ đến cực điểm đang ung dung bước về phía Mộ Dung Ca. Đúng là nam tử trong thiên hạ này khó có thể bì được! Đồng thời khi chạm phải ánh mắt phẳng lặng, lạnh lẽo như băng tảng mùa đông khiến người ta muốn lập tức dập đầu phủ phục.
Nàng đến thở cũng không dám, chỉ sợ động tác thô lỗ của mình sẽ quấy nhiễu sự tôn quý của hắn, như thế là đại đại bất kính! Nhìn theo hắn mà chỉ cảm thấy bản thân càng thêm hèn mọn đáng xấu hổ.
Tiểu Thập lơ đãng nhìn qua vẻ mặt của Lưu Ngữ Yên, mi mày khẽ nhướng lên, tựa hồ Lưu Ngữ Yên này hơi bị để ý thái tử quá mức! Cho đến giờ Lưu Ngữ Yên vẫn chưa kết hôn, mà lại dùng ánh mắt thất thần như vậy nhìn một nam tử?
“Thiếp vừa qua trà lâu nghỉ một lát, cũng tiện mua sắm ít thứ nên về hơi trễ.” Mộ Dung Ca tươi cười giải thích. Vốn còn cho rằng phải đến tối hắn mới hồi phủ, không ngờ sớm như vậy đã về rồi.
Nguyên Kỳ khẽ giữ bờ vai nàng, nhẹ nhàng nhìn qua dung mạo diễm lệ của Lưu Ngữ Yên ở phía sau, song đáy mắt hắn duy chỉ độc mỗi Mộ Dung Ca, hắn trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nụ cười của Mộ Dung Ca hơi tắt đi, tuy hắn chỉ mới liếc mắt nhìn Lưu Ngữ Yên một cái nhưng thần sắc nàng đã lộ vẻ lo hắn không sao che giấu được. Ánh mắt hắn cực kỳ lợi hại nên chỉ nhìn qua là biết nàng đang che giấu tâm sự, cho nên mới trực tiếp hỏi thẳng. Thật ra nàng cũng không định giấu giếm gì, nhất định hắn cũng sẽ biết được chút ít. “Lưu Tùng Nguyên bị bắt cóc đến nay vẫn chưa có tin tức gì. Sau lưng thiếp là muội muội ruột của hắn, hôm nay muội ấy cùng đường mới tìm đến thiếp. Không biết sao thiếp vẫn có cảm giác việc Lưu Tùng Nguyên bị người bắt đi nhất định có người đứng sau giật dây.”
Tiểu Thập cứ luôn quan sát vẻ mặt thất thần của Lưu Ngữ Yên, tâm trí cũng dần trở nên mơ hồ, cái cô Lưu tiểu thư này từ bao giờ lại không có quy củ như vậy?
Sau một hồi thất thần, Lưu Ngữ Yên nghe Mộ Dung Ca nhắc tới Lưu Tùng Nguyên liền hoàn hồn, vừa hay bắt gặp ánh mắt khó chịu của Tiểu Thập, gò má nàng đỏ lựng lên, cả người nóng ran ngượng ngùng cúi đầu. Không ngờ vừa rồi nàng lại bị hớp hồn, chỉ mải lo nhìn theo Hạ quốc thái tử mà không chú ý xung quanh vẫn còn rất nhiều người đứng nhìn mình!
Mà nói thật, căn bản nàng cũng không tin rằng trên đời còn có mỹ nam tuấn mỹ cực điểm đến độ không thể dùng từ ngữ bình thường để miêu tả được! Hạ quốc thái tử trước đây chỉ như một cơn mơ đến nghĩ nàng còn không dám, song hôm nay được gặp cứ như đã trải qua một giấc mộng dài!
Nàng khẽ cắn chặt cánh môi hồng nhuận tự giễu cười mình, bây giờ mình có khác nào tàn hoa bại liễu, trước đây si mê Lương Thần, xem hắn là tất cả của đời mình, bây giờ nhìn lại cảm thấy thật nực cười! Nếu so sánh với Hạ quốc thái tử, Lương Thần chỉ như một một chú dế nhỏ đang nhảy nhót dưới chân người ta!
Việc cần làm bây giờ là phải cứu cho được ca! Nàng âm thầm quan sát Nguyên Kỳ, Hạ quốc thái tử trong mắt mọi người cường đại như thần, không gì là không làm được. Hắn ở vị trí cao cao tại thượng, nếu đồng ý ra tay nhất định ca sẽ được cứu!
Nguyên Kỳ nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt Mộ Dung Ca, đôi mắt đen láy sâu thẳm khẽ dao động, trầm mặc một lúc lâu.
Mộ Dung Ca cũng không định quấy rầy hắn, chỉ lặng lẽ cùng hắn bước về phía trước. Có điều, thần sắc Nguyên Kỳ trầm lặng như vậy cũng khiến lòng nàng chùng xuống, xem ra việc của Lưu Tùng Nguyên không dễ giải quyết rồi.
Lưu Ngữ Yên đợi mãi vẫn không thấy Nguyên Kỳ đáp lại, sắc mặt càng tái đi, tim đập như nổi trống, hay là thái tử không định cứu ca? Nàng bất chấp tất cả, trực tiếp bước lên lướt qua Mộ Dung Ca và Nguyên Kỳ, hoảng hốt quỳ xuống trước mặt Nguyên Kỳ khóc lóc: “Thỉnh thái tử cứu ca ca của thiếp! Hiện giờ thiếp chỉ biết cầu xin thái tử làm chủ. Thái tử nhân từ trời cao chứng giám, ca hiện bị hãm vào hiểm cảnh, nếu không sớm cứu ca ra nhất định sẽ có điều nguy hiểm đến tính mạng a!”
Nghe vậy, Mộ Dung Ca hơi nhíu mày cúi đầu nhìn Lưu Ngữ Yên, trong lòng dấy lên chút cảm giác dị thường, người duy nhất có thể cầu xin chỉ là … Nguyên Kỳ?
Hiển nhiên Lưu Ngữ Yên vẫn chưa ý thức được vừa rồi mình đã nói sai cái gì.
Song Nguyên Kỳ lại không đủ nhẫn nại như thế, hôm nay vào cung xử lý chính sự đã khá mệt mỏi rồi, nếu việc của Lưu Tùng Nguyên không phải do chính Mộ Dung Ca mở miệng thì hiển nhiên hắn sẽ chẳng thèm lưu tâm. Dù sao sự chống chết của Lưu Tùng Nguyên thì liên quan gì đến hắn? Đáy mắt hắn lộ qua một tia chán ghét, thái độ lạnh nhạt đến cực điểm đáp: “Bản cung không phải người mà ngươi nên nhờ, người mà ngươi phải cầu là nàng.”
Lưu Ngữ Yên nhất thời sửng sốt, theo ánh mắt Nguyên Kỳ nhìn sang Mộ Dung Ca. Cả người nàng run rẩy đến mức không kiềm chế được. Hình như vừa nãy do quá sốt ruột mình đã quên bén Mộ Dung Ca! Bây giờ nghĩ lại, sắc mặt nàng càng tái đi, sao khi nãy mình lại bất kham như vậy!
Vẻ mặt nàng mang theo vẻ xin lỗi nhìn về phía Mộ Dung Ca, “Thật xin lỗi…”
Mộ Dung Ca khép hờ tầm mắt lại.
Lưu Ngữ Yên vô phương nhìn ra Mộ Dung Ca đang suy nghĩ gì, lòng chợt hối hận sao bản thân lại có hành xử ngu xuẩn như vậy! Dù gì Mộ Dung Ca cũng là sủng phi của Hạ quốc thái tử, trong khi nàng và Hạ quốc thái tử lại không quen không biết, nên xét về muốn nhờ thì nàng cũng chỉ có thể cầu xin Mộ Dung Ca mới đúng!
Chỉ là… không biết vì sao nàng vẫn có chút không cam lòng.
“Giờ để hạ nhân dẫn muội về phòng nghỉ ngơi trước đã, việc của Lưu công tử cứ giao cho ta xử lý là được.” Mộ Dung Ca trầm mặc mãi một lúc lâu mới nói.
Tảng đá trong lòng Lưu Ngữ Yên lập tức buông xuống, hy vọng Mộ Dung Ca không để ý đến những lời nông cạn khi nãy, vội vã đáp: “Tạ Mộ Dung Trắc phi.”
Đám tỳ nữ nghe Mộ Dung Ca dặn dò tuyệt đối không dám chậm trễ, lập tức dẫn Lưu Ngữ Yên về gian phòng dành cho khách.
Trước khi rời đi, Lưu Ngữ Yên tạm dừng bước chân, có chút chần chờ muốn quay đầu lại, song cuối cùng vẫn không dám, bước chân có chút chệnh choạng đi theo hướng tỳ nữ đã chỉ.
Sau khi Lưu Ngữ Yên rời đi, Mộ Dung Ca mới thu hồi tầm mắt. Nguyên Kỳ lúc này mới mở miệng nói: “Cô ta không phải người hiền lành gì đâu, nàng nên đề phòng thì hơn.”
Mộ Dung Ca gật gật đầu, “Thiếp biết rồi.”
“Còn việc của Lưu Tùng Nguyên, nàng đừng lo lắng quá. Tin chắc không cần chúng ta ra tay, tự khắc cũng sẽ có người chủ động báo cho ta tin tức của Lưu Tùng Nguyên. Tạm thời cứ nhẫn nại chờ một phen đã.” Nguyên Kỳ cố gắng giãn giọng điệu ra để giọng điệu bình thản hết mức có thể nói.
Trước mắt Mộ Dung Ca sáng tỏ, đúng là khi nãy bối rối hóa loạn, không kịp bình tâm suy nghĩ, người bắt đi Lưu Tùng Nguyên nhất định là có mục đích gì đó, tuyệt đối sẽ không án binh bất động, biện pháp tốt nhất lúc này chính là ngồi tại chỗ chờ ‘cá’ bơi vào rọ mà thôi.
Nàng ngẩng đầu nhìn Nguyên Kỳ, ánh mắt đầy vẻ thán phục nịnh hót, “Phải chi thiếp thông minh được một phần mười của thái tử thì tốt biết bao!”
Khóe miệng Nguyên Kỳ hơi kéo ra, lại ton hót nữa rồi sao?
“Lời này là thật mà.” Đuôi lông mày Mộ Dung Ca khẽ nhướng lên, đáy mắt lộ rõ ý cười, nhanh chóng bồi thêm.
“Phản ứng nhanh như vậy, hơn năm phần là giả rồi.” Nguyên Kỳ lắc đầu cười khẽ, dịu dàng vươn tay nhéo chóp mũi nàng, nụ cười đầy ý sủng nịch.
Tiểu Thập đứng ở một bên thấy hai người không coi ai ra gì, giữa thanh thiên bạch nhật mà mật thiết cứ như chốn không người thì tức muốn hộc máu. Nếu có thể nói được, nhất định hắn sẽ nhắc nhở hai người, giữa ban ngày ban mặt chớ nên làm chuyện mất thuần phong mỹ tục đi!
...
Trời về đêm, trong thư phòng.
"Phủ tể tướng phủ có tin tức gì chưa?” Nguyên Kỳ khép hờ mắt lộ vẻ mệt mỏi. Vừa dùng xong bữa tối hắn liền đến thư phòng giải quyết một số việc quan trọng, mãi đến giờ mới có thời gian xử lý việc này.
Xem ra đêm nay không thể thong thả ngồi tâm sự với Mộ Dung Ca rồi. Mấy ngày qua biểu hiện của Mộ Dung Ca vẫn không có gì khác thường, nhưng sau khi nhìn thấy nửa tờ giấy cháy dở kia, tuy nàng im lặng không quan tâm, song hắn biết nàng cực kỳ để ý điều đó.
Thế nên hắn phải mau chóng giải quyết hôn sự này càng sớm càng tốt.
“Thượng Quan tiểu thư vẫn luôn chuẩn bị cho hôn lễ, nhưng Thượng Quan tể tướng lại không mấy hào hứng lắm, thậm chí trên mặt chưa từng lộ vẻ vui mừng.” Gia Kiệt trả lời có chút tiếc nuối. Thật ra với thân phận tài tình của Thượng Quan tiểu thư nếu được gả vào phủ thái tử thì chủ công sẽ như rồng thêm cánh. Chỉ là tựa hồ chủ công không muốn cưới Thượng Quan tiểu thư hơn phân nửa là vì Mộ Dung Trắc phi.
Khóe miệng Nguyên Kỳ nhếch lên một nụ cười nhạt, “Đối với bản cung mà nói, Thượng Quan tể tướng chỉ luôn là một viên cờ chết.”
Gia Kiệt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Nguyên Kỳ. Từ đầu đến giờ, chủ công chưa từng nghĩ sẽ cưới Thượng Quan tiểu thư sao? “Nhưng chủ công…?” Chủ công muốn chỉ chuyên sủng Mộ Dung Trắc phi? Thật ra từ sau khi chủ công trục xuất hết thảy cơ thiếp trong phủ thái tử, hắn đã dần phát giác có gì đó không ổn.
“Chủ công, đúng là Mộ Dung Trắc phi tài giỏi rất được lòng chủ công, nhưng ngôi vị chủ mẫu phủ thái tử thật sự không đảm đương nổi. Quan trọng hơn là, bây giờ chuyện thái tử chuyên sủng Mộ Dung Trắc phi đã lan truyền khắp kinh thành, dẫn về một số lời đồn thổi khó có thể lọt tai.” Gia Kiệt dè dặt nhìn Nguyên Kỳ. Hắn thân là một phụ tá tâm phúc, những điều này tuy có khó nghe nhưng hắn nhất định phải nói.
...
Phủ Tể tướng.
Thượng Quan Ngọc Nhi ngượng ngùng nhìn áo cưới trong tay, không đến một tháng liền có thể gả cho lang quân như ý rồi!
Vì một ngày này, nàng đã phải chờ mất ba năm.
Đương lúc nàng có mắc cỡ đỏ mặt nhìn quyển ‘xuân cung đồ’ do ma ma giao cho, bỗng nhiên có người đẩy cửa xông vào.
Nàng ngẩng đầu, thì ra là phụ thân.
“Cha?” Sao phụ thân vào phòng mà không báo trước một tiếng?
Thượng Quan tể tướng nhìn gò má đỏ bừng của con gái, ánh mắt đặt lên quyển sách trên tay, phẫn nộ quát: “Con thật sự muốn gả cho thái tử sao?”
“Hôn ước đã được định từ trước nào đến lượt nữ nhi muốn thay đổi là có thể thay đổi? Huống chi, gả cho thái tử về sau nữ nhi cũng sẽ là thân mẫu nghi thiên hạ, khi đó cha sẽ quyền khuynh khắp triều. Vậy sao nữ nhi không thể gả cho thái tử?” Thượng Quan Ngọc Nhi bình ổn tâm tư, khép lại quyển ‘xuân cung đồ’, không chút e ngại biện bạch với cha mình.
Thượng Quan tể tướng cười lạnh một tiếng: “Mẫu nghi thiên hạ ư? Con trước giờ vẫn thông minh lanh lợi, sao không nhìn thấu thế cục trước mắt? Đại hoàng tử mới hồi cung chỉ được một hai tháng, hoàng thượng đã không thèm để mắt nhìn qua thái tử. Ngôi vị thái tử Đông cung đang nguy ngập, tương lai hơi phân nửa sẽ có thể là Đại hoàng tử đăng cơ! Thế cục trong triều thay đổi thất thường, thái tử vốn là người hoàng thượng không mấy yêu thích, kết quả này chỉ nhìn sơ là có thể đoán ra ngay. Đến lúc đó, con muốn hối hận còn không kịp kìa!”
Nghe vậy, Thượng Quan Ngọc Nhi lảo đảo không vững, sắc mặt tái nhợt nghiêng đầu nhìn ‘xuân cung đồ’ đã đặt một bên. Nàng không thể lặp lại vết xe đổ của Lâm Thiện Nhã, cho nên mỗi một bước đi đều phải rất chắc chắn, tuyệt đối không để do một nước cờ sai mà ảnh hưởng toàn bộ ván cờ.
“Cha, hãy để nữ nhi suy nghĩ một lát.” Vẻ mặt của Thượng Quan Ngọc Nhi đã trắng bệch không giọt máu cắt, có chút do dự nói.
Sắc mặt của Thượng Quan tể tướng khẽ giãn ra, gật đầu, “Hiện giờ con cứ từ từ suy nghĩ cho nghĩ. Còn chưa đến đầu thu thì vẫn có thể thoái hôn. Điều cha muốn là con cam tâm tình nguyện phối hợp, có được sự hậu thuẫn đó thì gia tộc chúng ta mới có thể tồn tại lâu dài.”
Đồng tử của Thượng Quan Ngọc Nhi hơi co lại. Đúng vậy, vận mệnh của nàng cũng đại diện cho vận mệnh của gia tộc Thượng Quan, thế nên nàng không thể đi nhầm dù chỉ một bước! Nàng hít sâu một hơi, gật gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...