Chỉ là nàng ém nhẹm mọi sự nghi ngờ tận đáy lòng, vì nàng muốn tin vào bảo thân, đích thân đi thử một lần… chỉ một lần mà thôi.
Nét bút trên tờ giấy Tuyên Thành trắng nõn rất mực quen thuộc. Là Triệu Tử Duy đang nhắc nhở nàng? Hay hắn còn ý gì khác?
Do nàng trầm mặc một lúc lâu nên Nguyên Kỳ cũng xốc màn xe, sâu thẳm nhìn nàng, lo lắng hỏi han: “Có chuyện gì sao?”
Mộ Dung Ca đặt thư vào trong phong bì trả lại cho thủ vệ,cười nói: “Thư này ta đã xem qua, ngươi phụ trách hủy đi vậy.”
Ánh mắt Nguyên Kỳ đột nhiên tối sầm lại khi nhìn thấy cảnh đó.
Sau khi trở vào xe ngựa, Nguyên Kỳ chỉ mỉm cười chứ không hỏi thêm, chỉ dịu dàng dặn: “Sau này không nên một mình xuống xe, bây giờ hiểm nguy bủa vây, đề phòng một chút vẫn nên.”
Mộ Dung Ca gật đầu nhìn khóe miệng hắn đang nở nụ cười khuynh thành hoa mỹ tột bậc, cúi đầu đáp: “Ừm.” Đúng là xung quanh luôn đầy nguy cơ, muốn phòng bị cho hết cũng khó. Trải qua nhiều việc, nàng đã sớm không còn tin vào mọi thứ. Có thể nói, hoàn toàn tin cậy không chút nghi ngờ chỉ có bản thân mình. Nàng không cách nào sắp xếp và xử lý mọi vấn đề một cách kín kẽ và chu đáo, nên chỉ đành sờ soạng, chậm rãi đi vững từng bước một vậy.
...
Cùng lúc đó, trong hoàng cung Tề quốc, Càn Thanh cung.
Triệu Tử Duy khoanh tay đứng trước cửa sổ, đôi mắt hơi nheo lại nhìn về Hạ quốc ở phía xa thật xa.
Bây giờ chắc Mộ Dung Ca và Nguyên Kỳ đã đến biên giới, như vậy nàng sẽ nhận được tín thư của hắn, không biết sau khi đọc xong, liệu Mộ Dung Ca có thay đổi chủ ý? Nàng nên biết một màn cảm động cùng ngã xuống vách núi là do Nguyên Kỳ dàn dựng, có phải Nguyên Kỳ muốn nàng cam tâm tình nguyện rơi vào âm mưu của mình?
“Hoàng thượng, Khánh Lâm vương cầu kiến." Ngoài cửa vang lên giọng hoạn quan.
Triệu Tử Tận đến đây vào lúc này? Khóe miệng tà mị lạnh băng của hắn hơi nhếch lên, có phải vì chuyện sẽ thành thân với con gái của tể tướng không nhỉ? Triệu Tử Tận quả thật rất biết tính toán!
Sao hắn lại dễ dàng để Triệu Tử Tận được toại nguyện! Để Triệu Tử Tận mừng hụt mới không uổng phí tâm tư bày binh bố trận của mình chứ!
“Trẫm cảm thấy hơi mệt, nói Khánh Lâm vương hôm khác hãy đến.” Hắn hạ lệnh.
Sắc mặt Triệu Tử Tận lập tức trầm xuống. Triệu Tử Duy không muốn gặp mình? Hẳn là đã biết mục đích mình tiến cung lần này. Không lẽ Triệu Tử Duy cho rằng không nhận lời thì hắn không có cách sao? Lấy con gái của tể tướng đương triều là điều hắn nhất định phải làm cho được!
Bây giờ quan trọng nhất là phải khiến Vương tể tướng tuyệt đối trung thành và tận tâm với hắn.
Hai người chỉ ở cách nhau một cánh cửa, nhưng trong lòng đều tự có mưu đồ riêng.
Sau khi Triệu Tử Tận rời khỏi, Triệu Tử Duy mới cho hoạn quan vào phòng.
“Nô tài xin thỉnh an hoàng thượng.”
Bàn tay to khỏe của Triệu Tử Duy vung lên, lạnh giọng hỏi, “Hiện giờ con gái của Vương tể tướng đã có hôn ước với ai chưa?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, hiện vẫn chưa. Năm nay vừa tròn đôi tám hoa xuân.” Hoạn quan cung kính đáp.
“Được lắm, Tân khoa Trạng Nguyên năm nay còn chưa thành gia lập thất, vừa hay cũng xứng đôi vừa lứa với nàng ta.” Triệu Tử Duy cúi đầu.
Hoạn quan lập tức hỏi: "Hoàng thượng muốn ban hôn?"
“Không vội, việc này tạm hoãn lại đã. Để trẫm suy nghĩ lại rồi quyết định cũng không muộn.”
Triệu Tử Duy ngẩng đầu, vẻ mặt tà mị mang một nụ cười đầy khí phách.
.....
Thời gian thấm thoát qua, mới đó đã qua một tháng.
Trong Hạ quốc nghị luận liên hồi, dân chúng thương khóc nỉ non.
Bởi vì thái tử mà họ luôn kính trọng đã thiệt mạng, còn chết mất xác ở Tề quốc! Đây chính là một tai nạn thấu trời xanh. Cả nước ai nấy đều biết, hoàng đế Hạ quốc mang trọng bệnh luôn nằm liệt giường, mọi sự tình trong ngoài Hạ quốc đều do thái tử một tay quán xuyến. Nhờ có thái tử anh minh thống trị, mấy năm nay Hạ quốc ngày càng phát trưởng và cường mạnh, vươn lên đứng đầu các nước!
Nhưng hiện tại vị thái tử cao cao tại thượng trong lòng họ đã chết ở Tề quốc xa xôi, hỏi sao có thể không thương không xót?
Hoàng cung Hạ quốc.
Nguyên Du hơi sửng sốt khi biết tin, “Đã chết ở Long Nhạc sơn sao?” Hắn nào có chút thương tiếc chứ? Đây là kết cục mà Nguyên Kỳ đáng phải nhận được!
Lan Ngọc âm thầm quan sát vẻ mặt của Nguyên Du rồi nói tiếp: “Chỉ là, hai ngày trước nhi thần nhận được tin, ở Tề quốc có người đã nhìn thấy thái tử, có lẽ thái tử may mắn thoát nạn.” Kết quả này hắn cũng nằm trong dự liệu của hắn rồi.
Đêm đó Nguyên Kỳ đã quá bình tĩnh, cũng thờ ơ phớt lờ mọi thứ, rồi một tràng ám sát được diễn ra.
“Cái gì?” Nguyên Du trừng to hai mắt.
“Cho nên phụ hoàng muốn làm gì thì phải tiến hành nhanh một chút.” Lan Ngọc nhỏ nhẹ nói, đặt mọi quyết định lên người Nguyên Du, cứ để Nguyên Du làm chủ là được.
Nguyên Du hơi nhíu mày, trầm tư trong nửa khắc.
“Năm đó, hình ảnh mẫu thân lúc qua đời… chưa bao giờ nhi thần dám quên.” Ánh mắt Lan Ngọc khẽ nhúc nhích, có chút thất thần nhìn về phía cửa sổ, trầm giọng nói.
Những do dự trong lòng Nguyên Du chợt tan biến, hắn cũng không bao giờ quên cái chết của Mị Nương. Tuy Nam Cung Thanh Liên đã nhận được trừng phạt thích đáng nhưng vẫn chưa tiêu tan được mối hận trong lòng hắn! Hắn dùng sức đập thẳng lên bàn, hai mắt sáng trưng, “Nếu đã vậy thì phải nắm bắt cơ hội lần này. Mau triệu văn võ bá quan đến đại điện!”
Lan Ngọc ôn nhã cười, “Tuân.”
Nguyên Du nhìn theo dáng người cao cao của Lan Ngọc, tấm lưng na ná hắn năm nào, không như Nguyên Kỳ, hoàn toàn khác xa hắn. Khuôn mặt của Nguyên Kỳ nhìn không khác gì Nam Cung Thanh Liên! Hừ, Nam Cung Thanh Liên dù gì cũng chỉ là một tiện nhân, sao có thể bì được với Mị Nương trong lòng hắn? Giang sơn Hạ quốc sao có thể nằm trong tay Nguyên Kỳ chứ!
Đại điện.
Văn võ bá quan đều được triệu tập, bây giờ đều chực chầu ở đại điện.
Nhiều năm nay hoàng thượng không thiết triều, sao hôm nay lại muốn gặp mọi người? Sự kiện nháo nhào lần này trên dưới Hạ quốc bọn họ đều biết, thế nên mọi người đều dự đoán là có liên quan thái tử.
Tầm nửa canh giờ sau, Nguyên Du thay xong quần áo, tinh thần tỉnh táo bước vào đại điện, ngồi lên long ngai có chút xa lạ. Theo sau chính là Đại Hoàng tử Lan Ngọc.
Mọi người đều cúi đầu không dám lên tiếng.
Đôi mắt Lan Ngọc mềm mại đảo qua mọi người không khác gì một chàng công tử ôn nhuận thuận hòa. Văn võ bá quan đã từng nghe danh Lan Ngọc từ lâu, bây giờ tận mắt nhìn thấy càng thêm bội phục.
Một người có tấm lòng từ bi hỷ xa, lòng mang thiên hạ, chí công vô tư này trên đời ít gặp! Hạ quốc có được Đại Hoàng tử này chính là phúc lớn của dân chúng Hạ quốc a!
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Quần thần cùng quỳ lạy.
Nguyên Du ngồi xuống, ánh mắt đầy uy nghiêm của bậc vương giả lạnh lùng đảo qua mọi người, tập trung khí lực, cao giọng nói: “Các vị ái khanh, đứng dậy cả đi! Hôm nay trẫm có một việc quan trọng cần tuyên bố.”
Chúng đại thần bốn mắt nhìn nhau, không biết là chuyện gì mà hoàng thượng phải đích thân lâm triều?
Tuy Nguyên Du không hề thiết triều trong nhiều năm, song uy nghi vẫn trấn áp mọi người. Mắt hắn mang vẻ nham hiểm đảo một lượt, mới lạnh lùng cất tiếng: “Các vị ái khanh không cần đoán mò. Chắc mọi người đã biết nửa tháng trước thái tử gặp nạn, ở Long Nhạc sơn Tề quốc đã bị người ta ám sát ngã xuống vực sâu? Hiện tại đã hơn một tháng vẫn chưa nhận được tin tức gì, trẫm thật sự rất đau lòng. Sức khỏe của trẫm một ngày kém hơn một ngày, Đông cung không thể bỏ trống, nên trẫm có ý sắc phong Đại Hoàng tử làm Đông cung thái tử, các vị đại thần có ý kiến gì không?”
Văn võ bá quan khắp triều đều nhăn mày lắc đầu, đồng thanh nói: “Việc này không ổn, bây giờ thương thế của thái tử còn chưa rõ, sao có thể vội vàng thay thế Đại hoàng tử vào Đông cung thái tử được? Như vậy rất khó để an phục lòng người trong thiên hạ?”
Nguyên Du hiển nhiên nghe được những lời này, có chút thiếu kiên nhẫn nhướng mày, lạnh giọng nói: “Các vị ái khanh cho rằng thái tử còn khả năng quay trở về?”
"Thiết nghĩ cũng nên chờ thêm một thời gian, đường đột thay thế vị trí Đông cung thái tử thì rất khó phục chúng.” Tể tướng đương triều tự tin bày tỏ ý kiến, ông và rất nhiều người đều không đồng ý để Lan Ngọc làm Đông cung thái tử.
Mắt quang Lan Ngọc khẽ nhúc nhích, quả nhiên căn cơ của Nguyên Kỳ trong triều rất vững, đã mất tích hơn một tháng mà vẫn được các vị đại thần tín nhiệm.
Nguyên Du ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lan Ngọc, thấy Lan Ngọc chỉ cúi đầu, vẻ mặt không những không có chút bất mãn, ngược lại trên tuấn nhan còn đang nở một nụ cười ấm áp, không khác gì Mị Nương năm đó khiến hắn động lòng, trọn đời không thể nào quên.
Hắn tàn nhẫn mạnh tay đập lên long ngai, dõng dạc nói: “Ý trẫm đã quyết, các khanh muốn cãi lại?”
Ánh mắt Lan Ngọc bình thản quét qua các vị đại thần, thu trọn thần sắc của mỗi người vào lòng.
Các vị đại thần đều hoảng sợ, lập tức quỳ gối, trăm miệng một lời đồng thanh: "Thỉnh hoàng thượng suy xét.”
"Thỉnh hoàng thượng suy xét.”
Mọi người đồng loạt hô lên.
Thấy vậy, Nguyên Du nổi giận, đã nhiều năm không vào đại điện, bây giờ chỉ mới hạ một quyết định thì văn võ trong triều đã không đứng về phía hắn?
Lúc này, Lan Ngọc mới dịu dàng nói: "Thái tử gặp bất trắc, bản điện hạ cũng rất đau lòng. Nếu các đại thần đã đề nghị chờ thêm ít hôm… vậy nhi thần mạo gan xin phụ hoàng cứ chờ thêm vài ngày vậy.”
Nghe vậy, Nguyên Du có chút kinh ngạc, “Ngọc Nhi, con có biết mình đang nói gì không? Ý trẫm đã quyết, tuyệt đối không thể thay đổi! Thật nực cười, trẫm thân là vua của một nước, sắc lập Đông cung Thái tử còn phải chờ sự đồng ý của bọn họ sao? Thiên hạ biết được thì thánh nhan ta vứt đi đâu!”
Lan Ngọc không nói gì.
Các vị đại thần thấy Lan Ngọc không lên tiếng cũng có chút kinh ngạc. Đối với hoàng gia, được trở thành thái tử ngày sau kế thường ngôi vị, nào ai lại không ra sức tranh giành?
Nếu quả thực thái tử không thoát chết thì sẽ thế nào?
Thật ra ngã xuống vách núi ở Long Nhạc sơn rất khó khả năng còn sống.
Các vị đại thần dưới thái độ cường ngạnh của Nguyên Du và sự thoái nhượng khiêm tốn của Lan Ngọc, dần dần có chút do dự.
"Trẫm đã sai người soạn xong thanh chỉ, ngay hôm nay sẽ bố cao thiên hạ. Ngày sau các vị ái khanh cứ tận tậm phụ trợ thái tử là được!” Nguyên Du nghiêm mặt lại, lạnh giọng đến đỗi không cho ai được phép cự tuyệt.
Vẻ mặt Lan Ngọc có chút khó xử, mỉm cười gọi, “Phụ hoàng…”
Ngay thời điểm mấu chốt nhất, không ai ngờ lại có sự cố phát sinh.
Dưới đám thị vệ vây quanh, nam tử có dung mạo khuynh thành thong dong tiến vào điện, nơi mắt hắn đảo qua tuyệt đối không ai dám nhìn thẳng lại, chỉ biết cúi đầu, cam tâm tình nguyện phục tùng. Văn võ bá quan còn đang phản đối ý định của Nguyên Du đều thở phào, mừng rỡ nhìn hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...