Thiếp Khuynh Thành

Edit: Phi Nguyệt

Triệu Tử Duy khẽ nhíu mày, trong mắt hắn hiện lên ý cười, đôi mắt kia so với ánh trăng còn sáng hơn, như có thể nhìn thấu tâm tư của cô vậy. Mộ Dung Ca kéo mi mắt nhìn xuống, tiếp tục nói: “Thiếp vạn lần không dám để thái tử phải đợi lâu, nếu thái tử không ghét bỏ thân thể của thiếp thiếu sạch sẽ, thì thiếp xin được cởi áo tháo thắt lưng vì thái tử.”

Triệu Tử Duy nhíu mày, ngón tay thon dài đưa lên chóp mũi, hắn nhìn cô, có vẻ hơi chán ghét: “Nhanh đi tắm rửa đi!”

Lời vừa buông ra đã khiến khóe miệng của Mộ Dung Ca hơi nhếch lên, cô lùi người về phía sau, “Dạ!”

Nơi tắm rửa ở ngay gian phòng bên cạnh, Mộ Dung Ca đi qua đi lại nửa ngày bên cạnh bồn tắm, mắt cô chợt sáng lên.

Nhìn hành động vừa rồi của Triệu Tử Duy có thể xác định được rằng hắn là kẻ chán ghét tiếp xúc với những người không sạch sẽ, nếu đúng là thế thì cô lại đánh cuộc thêm một lần nữa xem sao.



Sắc Vi Uyển.

Yến hội đã kết thúc, sau khi tự mình đưa Nguyên Kỳ đi Linh Lung Các nghỉ ngơi, Phượng Dịch bước thẳng đến Sắc Vi Uyển.


Lâm Vi đã chuẩn bị xong từ sớm, ăn vận thật đẹp ngồi trong phòng chờ Phượng Dịch, ả đã đợi được một canh giờ. Ả nghĩ chắc Phượng Dịch đã nghỉ ngơi ở phòng của cơ thiếp hoặc ca kĩ nào đó rồi nên đang định tắt đèn đi ngủ, ai ngờ Phượng Dịch lại đến.

Ả đứng dậy đón hắn, ân cần cởi bỏ áo khoác ngoài cho hắn.

Phượng Dịch cúi đầu ngắm nhìn thân hình nõn nà như bông tuyết mềm mại của Lâm Vi, bụng dưới của hắn bắt đầu nóng lên. Trên yến hội hôm nay hắn uống khá nhiều rượu nên trong mắt hắn, mọi vật đã sớm trở nên mơ hồ, lại nhìn thấy thân hình hương diễm này khiến hạ thân của hắn lập tức có phản ứng. Nam nhân của thời đại này, chẳng ai biết nhẫn nại là gì, mà đối với nhu cầu của cơ thể thì bọn họ càng không muốn nhẫn nại. Huống hồ gì từ trước đến nay bên cạnh Phượng Dịch luôn có nhiều nữ nhân, nếu hắn muốn phát tiết liền có.

Lâm Vi hầu hạ Phượng Dịch đã lâu, ả biết lúc này hắn đang động tình rồi, liền ngước đôi mắt mị hoặc nhìn lên, chủ động tựa thân thể mềm mại của mình vào người Phượng Dịch, ả lả lướt vặn vẹo thân hình cọ cọ vào người Phượng Dịch.

Phượng Dịch lập tức ôm lấy Lâm Vi, đi về phía giường ngủ…

Một trận mây mưa nồng nhiệt qua đi, Lâm Vi tựa đầu lên ngực Phượng Dịch, mị nhãn như tơ (ánh mắt mơ màng quyến rũ).

“Thiếp nghe nói đêm nay Mộ Dung Ca tự động xin đi giết giặc, muốn hầu hạ Tề quốc thái tử?” – Ả ướm hỏi.

Một năm trước, lúc ả theo Mộ Dung Ca cùng được gả vào Khánh vương phủ đã được phụ thân của ả nói cho biết, Phượng Dịch cưới Mộ Dung Ca là vì có mục đích, số phận của Mộ Dung Ca đã sớm được định đoạt rồi. Nhưng,trong một năm này Mộ Dung Ca đã làm khá nhiều việc để lấy lòng Phượng Dịch khiến ả sinh nghi ngờ, dung mạo của Mộ Dung Ca cũng không tồi, thực sự là hắn không hề động tâm sao?


Kỳ thực, lúc hắn đồng ý để Mộ Dung Ca ở lại vương phủ làm ca kĩ thì ả đã yên lòng rồi, nhưng không hiểu vì sao, hôm nay sau khi gặp Mộ Dung Ca lại khiến ả cảm thấy không ổn. Mặc dù thái độ của Mộ Dung Ca rất khiêm tốn, thậm chí còn rất cung kính không thấy được điểm nào khác thường, nhưng vẫn làm ả thấy vô cùng bất an, ả cảm thấy Mộ Dung Ca hơi khác lạ, nhưng khác ở chỗ nào thì ả cũng không thể nói ra được.

Với thân phận ca kĩ mà Mộ Dung Ca vẫn có thể hấp dẫn ánh mắt của Tề quốc thái tử, còn trèo được lên giường của thái tử, điều đó nói lên rằng, rất có thể sau này cô ta vẫn còn có những cơ hội khác để xoay chuyển.

Phượng Dịch nghe câu hỏi của Lâm Vi, không hiểu vì sao trước mắt hắn lại hiện lên dung nhan khiêm tốn ôn hòa kia, bên tai hắn vang lên giọng nói cho tới bây giờ còn chưa bao giờ dám lớn tiếng nói chuyện, thế mà đêm nay lại có thể tự chủ động hiến thân. Hắn chưa bao giờ chú ý đến cô, cho nên tối nay cô đã làm cho hắn thực sự bất ngờ.

Lâm Vi thấy Phượng Dịch không nói gì, trong mắt ả hiện lên một tầng sát khí nhàn nhạt, ả cắn chặt răng tiếp tục nói: “Sau khi trải qua chuyện của tể tướng, dường như cô ta có chút thay đổi.” – Không phải ả đang nói bừa, mà là Mộ Dung Ca thực sự đã thay đổi! Nhưng Mộ Dung Ca trước kia quá mức yếu đuối, tuy rằng bây giờ cô ta không phản kháng như trước đây, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác, dù cô ta có biểu hiện khiêm tốn nhưng không hề hèn mọn ti tiện một chút nào, đồng thời cũng làm cho người ta cảm thấy, cô ta vốn… không nên như thế.

Đúng vậy, không nên như thế!

Thay đổi? Hai mắt của Phượng Dịch bỗng hiện lên sát khí, Mộ Dung Ca thực sự có gan lớn dám che dấu tâm tư ư? Nếu đúng là thế thì hắn đã quá coi thường cô ta rồi.

Cảm giác quanh thân Phượng Dịch đang có sát khí, Lâm Vi nở nụ cười vô cùng hài lòng. Trong mắt hắn quả thực không hề có Mộ Dung Ca, mặt ả tươi hơn hoa: “Vương gia đừng lo, cho dù Mộ Dung Ca có muốn báo thù thì cô ta cũng không có cơ hội đó đâu. Vương gia không cần lãng phí tâm tư nghĩ tới cô ta, hãy để cho thiếp giải quyết chuyện của cô ta đi.”


Dứt lời, ả liền xoay người áp chặt vào thân thể của Phượng Dịch, chủ động khơi mào lửa dục, ả lợi dụng thân thể kiều diễm của mình để câu dẫn nam nhân ở trước mặt.

Phượng Dịch chỉ suy nghĩ được một khắc, giờ đang là nửa đêm, ở bên người lại có một nữ nhân trần như nhộn đang uốn éo câu dẫn mình thì có nam nhân nào chịu đựng nổi? Mối nghi ngờ ở trong lòng hắn mau chóng biến mất, hắn lập tức nhào vào bên trong Lâm Vi, điên cuồng xâm chiếm!

Trong màn đêm đen thẳm tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng thở dốc của đôi tình nhân, Lâm Vi nằm dưới hơi thở nóng bỏng của Phượng Dịch, nhẹ há miệng nở một nụ cười xán lạn, thỏa mãn.

Ả là kẻ chiến thắng cuối cùng!



Đông Sương phòng.

Sau nửa canh giờ, Mộ Dung Ca đã tắm rửa xong, cô thay một bộ quần áo mỏng hơn rồi đi vào trong phòng của Triệu Tử Duy.

Triệu Tử Duy cũng vừa tắm xong, cả người hắn tựa vào giường, mái tóc dài đến thắt lưng thả ở phía trước đang nhỏ nước xuống ngực. Trên người hắn mặc một chiếc trung y (áo lót trong) dài mỏng, dưới ánh nến càng khiến nó trở nên trong suốt, cô có thể nhìn thấy trên vạt áo kia đang nổi lên hai điểm hồng nhạt, thân dưới của hắn được phủ bằng vạt áo mỏng, che đi bao nhiêu “cảnh xuân dạt dào”.

Đồng tử trong mắt Mộ Dung Ca hơi co rút lại, trong lòng thầm thở dài. Triệu Tử Duy không chỉ có gia thế hiển hách, mà dung mạo tuấn mỹ kia cũng thuộc hàng hiếm có.

Có cơn gió nhẹ luồn qua cửa sổ thổi vào trong phòng, gió làm thổi bay tấm màn sa mỏng manh, và mái tóc đen dài mềm mại của cô, cũng làm bay cả tà áo của hắn nữa. Trong tiếng gió, cô mơ hồ nhìn thấy dáng người kiêu ngạo kia, cũng mơ hồ nhìn thấy điểm hồng hồng.


Nếu phải dùng bốn chữ để hình dung đến hắn thì chỉ có thể là: ‘Tú sắc thay cơm!” hoặc “Lam nhan họa thủy” (*).

(*)Tú sắc thay cơm: Nhìn người đẹp cũng đủ no bụng.

Lam nhan họa thủy: Câu này giống với “hồng nhan họa thủy” nhưng để chỉ đàn ông, nghĩa là càng đẹp thì càng nguy hiểm.

Cảnh tượng này mà để nữ nhân khác nhìn thấy thì chắc chắn sẽ si mê Triệu Tử Duy đến điên cuồng. Nhưng thật đáng tiếc, màn mỹ nam kế này đối với Mộ Dung Ca hoàn toàn không có tác dụng, cô chỉ như đang đứng thưởng thức cảnh đẹp mà thôi.

Đến khi chạm vào đôi mắt tràn đầy lửa dục của hắn, Mộ Dung Ca càng thêm tỉnh táo. Cô tuyệt đối không thể ôm quá nhiều ảo tưởng với đám đàn ông ở thời đại này. Anh hùng cứu mỹ nhân gì chứ? Hừ! Có mà cái tay anh hùng đó đang có ý đồ đen tối thì có! Nhìn vào mắt hắn, cô càng khẳng định được, hắn muốn cô!

Đôi mày liễu khẽ cau lại, nhưng cô vẫn đi tới trước giường.

Dưới ánh nến lay động, Triệu Tử Duy quét ánh mắt lười nhác nhìn cô gái đang bước tới. Hắn không thấy rõ dung mạo của người con gái đó, nhưng dáng người tuyệt mỹ mê người kia, cùng mùi thơm nhàn nhạt đang vương vấn nơi chóp mũi khiến hắn cứ ngỡ rằng mình đang được nhìn thấy một tiên nữ đứng giữa mây xanh, hắn thoáng thất thần.

Đến khi cô tới gần, hắn mới hoàn hồn lại rồi cười nhẹ với cô. Vừa rồi ở trên yến hội hắn vẫn chưa có cảm giác gì, nhưng hiện tại hắn lại muốn cô gái này!

Nhưng, khi cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn, hắn mới thấy rõ nét bình lặng trong mắt cô, không có một chút mê ý nào cả, không một tia gợn sóng, lửa dục vừa bùng lên trong mắt Triệu Tử Duy ngay lập tức đã biến thành núi băng lạnh buốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui