Edit: Vịt
Nếu là mơ thì cảnh vật sẽ không rõ ràng như thế, từ lầu hai nhìn xuống, Triệu Tử Tẫn có thể nghe thấy tiếng ầm ĩ của những người xung quanh, cũng nghe thấy tiếng cười lảnh lót của cô gái kia, tiếng cười tự do tự tại quen thuộc đến thế….
Hình ảnh trước mắt hắn như mờ đi, đến lúc định thần lại thì đã không còn nhìn thấy hình bóng kia nữa.
Triệu Tử Tẫn bật dậy, mặc kệ Nguyên Ngư ngồi đối diện sắp ngủ gật, hắn lướt qua nàng và chạy nhanh xuống lầu.
Nguyên Ngư lập tức tỉnh táo, nửa năm qua nàng chưa bao giờ thấy hắn kích động như vậy, có chuyện gì khiến hắn phải vội vàng như thế?
“Vương phi, Vương gia người…” Tiểu Tiếu kinh ngạc nhìn Triệu Tử Tẫn hấp tấp chạy xuống lầu. Mọi việc xảy ra quá nhanh khiến cả hai người bất ngờ không kịp phản ứng.
“Ta không biết…” Nguyên Ngư ngây ngốc lắc đầu, ngay sau đó cũng đứng dậy đuổi theo bóng lưng vội vã của Triệu Tử Tẫn, nàng muốn biết chuyện gì khiến tâm tình hắn kích động đến vậy.
Triệu Tử Tẫn dùng tốc độ cực nhanh lao xuống lầu một, hắn phóng mắt nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc vừa rồi. Hắn lập tức tóm lấy một tên tiểu nhị ở gần đấy xét hỏi, ánh mắt tỏa ra áp bức khiến người bị hỏi không thể chống cự: “Vừa rồi có một nam một nữ đi vào trong quán phải không?”
Tiểu nhị bỗng nhiên bị hắn tóm cổ sợ quá vội vàng lắc đầu: “Khách quan nói đùa, đã muộn thế này rồi làm sao còn có người tới quán?”
“Vị công tử này, tiểu nhị không nói dối đâu ạ, đúng là không có khách nhân nào vào quán cả.” Chưởng quỹ thấy vậy bèn chạy tới giải cứu.
Khách khứa ở trong quán đều nhìn qua bên này, tửu lâu Bình An vốn rất ít khi có người tới gây sự, tất cả mọi người đến đây chỉ quan tâm tới việc thưởng thức rượu và các món ăn ngon.
Dung nhan tuấn mỹ của Triệu Tử Tẫn như nhuộm một tầng băng hàn.
Khuôn mặt ngày thường vẫn luôn điềm đạm tao nhã bất chợt cau lại, quanh thân hắn tản ra hơi thở lạnh như băng. Thái độ không tốt của hắn làm cho chưởng quỹ cảm thấy sợ hãi đến run rẩy. Tuy y không biết chàng trai trước mặt này là người phương nào nhưng từ khí thế của hắn, y biết người này tuyệt đối không tầm thường, có điều dù thế nào đi nữa hắn cũng không thể để lộ bất kì tin tức nào. Mộc cô nương đã có lệnh, không thể tiết lộ hành tung của nàng.
“Có chuyện gì vậy…” Nguyên Ngư thở dốc theo ngay đằng sau, hình như hắn đang muốn tìm người, người đó là ai? Bọn họ còn đang ở Lương quốc, nơi đây họ đâu có người quen nào? Nhưng điều khiến Nguyên Ngư sợ hãi hơn chính là thái độ bất thường của Triệu Tử Tẫn, nàng chưa bao giờ thấy hắn như vậy.
Triệu Tử Tẫn nghe thấy tiếng nói của Nguyên Ngư ở đằng sau, hắn liếc mắt qua nàng, sau đó lập tức đưa mắt kiếm tìm xung quanh. Đôi mắt đen láy của hắn đảo qua đánh giá bốn phía nhưng vẫn không bắt được bóng dáng của người kia. Chẳng lẽ tất cả những gì hắn vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác thôi sao?
Một nam, một nữ? Chính là hồn phách của nàng và Tiểu Thập ư? Chẳng lẽ nàng đã xuất hiện khi hắn say rượu? Hai năm qua hắn chưa từng gặp nàng trong mộng, hôm nay nàng lại xuất hiện ở đây, nhưng chỉ là hình bóng trong chốc lát rồi lại biến mất không còn dấu vết, cho dù hắn đã cố đuổi theo nhưng vẫn không thể bắt được hình bóng ấy. Triệu Tử Tẫn cười tự giễu, lảo đảo bước ra khỏi tửu lâu.
Nguyên Ngư khó hiểu nhìn theo bóng lưng của hắn, nàng cũng nhìn quanh và chợt bắt được bóng dáng của một cô gái đang đứng trước cửa bếp, tuy cô gái đó đeo khăn che mặt nhưng khí chất thanh nhã trên người nàng thật khó che dấu được, dáng người của cô gái đó rất nổi bật, giống như tiên tử trên trời.
Người con gái đó là ai?
Nguyên Ngư nhíu mày, quay đầu nhìn về hướng Triệu Tử Tẫn vừa rời đi, nàng bỏ qua ý định quan sát cô gái kia và lập tức đuổi theo hắn, sự nghi ngờ bắt đầu bám rễ trong lòng, lấp đầy mọi suy nghĩa của nàng, thật lâu sau vẫn không thể tiêu tan. Người kia rốt cuộc là ai? Vì sao lại có thể mang đến cho nàng cảm giác áp bức như vậy? Thậm chí nàng còn bắt đầu nghĩ rằng người con gái đó chính là người mà Triệu Tử Tẫn muốn tìm.
“Mộc cô nương biết Thập hoàng tử Tề quốc ư?” Phía sau vang lên câu hỏi của Lưu Tùng Nguyên.
Khi vừa bước chân vào tửu lâu, bỗng nàng dừng bước nhìn lên lầu hai, sau đó ngay lập tức đi tới chỗ chưởng quỹ dặn dò ai hỏi cũng không được nói ra tung tích của nàng. Tất cả những phản ứng vừa rồi của Thập hoàng tử Tề quốc, y đều nhìn thấy, lại thêm phản ứng của Mộ Dung Ca càng củng cố thêm suy đoán nàng có quen biết với Thập hoàng tử.
Từ lúc biết nàng đến bây giờ, y chưa từng hỏi qua thân phận của nàng, nhưng cũng mơ hồ nhận ra nàng quá mức thần bí. Nếu là một người thường không thể nào có được thứ khí chất cao quý như vậy. Hơn nữa, tuy rằng trên danh nghĩa nàng là tỷ tỷ của Mộc Thập, nhưng nhìn thái độ của Mộc Thập đối với nàng thì rõ ràng nàng là chủ nhân của hắn.
Nhưng nửa bên gương mặt trái của nàng đã bị hủy, Thập hoàng tử kia năm nay mới mười sáu tuổi, mà nàng đã hai mươi rồi, hai người họ làm sao có khả năng có quan hệ gì đây? Hay tất cả chỉ là những suy đoán lung tung của y?
Mộ Dung Ca thu hồi ánh mắt, lòng thầm thấp thỏm, nàng quay đầu nhìn Lưu Tùng Nguyên, bình tĩnh đáp lại: “Không quen biết.” Nàng phải rất cẩn thận, trong thành An Bình không lớn không nhỏ có hơn mười vạn dân này mà hai người bọn họ vẫn có thể tình cờ gặp mặt nhau, nếu vừa rồi không phải do nàng phát hiện ra có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình thì nàng đã không tránh đi. Có khi nào bây giờ gặp mặt, hắn sẽ không nhận ra nàng?
Nhưng từ khi nàng quyết định cho cái tên Mộ Dung Ca biến mất trên cõi đời này, rời khỏi Nguyên Kỳ, Triệu Tử Duy và hắn, cũng như rời khỏi tất cả những người quen biết với Mộ Dung Ca để sống với thân phận Mộc Khinh, nàng đã tự nói với lòng rằng giữa nàng và bọn họ đã trở thành hai đường thẳng song song, không thể nào gặp lại nhau được nữa.
Nếu cả đời này không thể gặp lại nữa thì càng tốt, nàng sẽ ở trong một góc an toàn, dùng thân phận một người xa lạ nghe ngóng về cuộc sống của bọn họ, dù bọn họ có xảy ra chuyện gì, thậm chí là bị thương hay chết đi, nàng sẽ đau lòng nhưng tuyệt đối không thể quay lại nữa.
“Vậy sao.” Lưu Tùng Nguyên đáp lời, y nhìn xuống, gật đầu và không tiếp tục truy theo chuyện này nữa. Ai mà chẳng từng có quá khứ?
Mười ngày sau, thế vận xoay vần, bão táp mưa sa bắt đầu nổi lên. Phong quốc vốn tưởng rằng đưa hai vị công chúa đi hòa thân sẽ đổi được bình an cho đất nước nên Phong hoàng đế chỉ lo hưởng lạc, không chịu củng cố lại sức mạnh quốc gia, tạo cơ hội cho các nước bên ngoài ngòm ngó.
Trong đó, Hạ quốc im hơi lặng tiếng đưa quân đội tiến đánh Phong quốc.
Phong quốc quá yếu đuối, vốn không chuẩn bị cho chiến tranh, hơn nữa binh sĩ của Hạ quốc lại mạnh mẽ thiện chiến không gì sánh được, thể hiện sức mạnh của quốc gia đứng đầu. Đội quân hùng mạnh của Hạ quốc áp sát biên thành của Phong quốc, cả đội quân lấn át sĩ khí của đối thủ, khiến lòng người nghe thấy cũng đủ khiếp sợ. Chỉ hơn một tiếng công phá, biên thành đã thất thủ, những binh lính yếu đuối của Phong quốc máu chảy thành sông, lá quốc cờ của họ bị dẫm nát dưới lòng bàn chân của quân đội Hạ quốc, toàn thành hạ vũ khí nghênh đón đội quân Hạ quốc vào thành.
Phong quốc to lớn dồi dào đã từng có quá khứ huy hoàng nay không thể chịu nổi một kích, việc này liền biến thành chuyện cười cho thiên hạ.
Nhưng trận đánh này cũng khiến các quốc gia khác cảm thấy bất an, sau khi đánh xong, uy danh của Hạ quốc đã ở thế đứng đầu không ai vượt qua được.
“Thái tử! Xin người nể mặt thiếp đừng tiếp tục tiến đánh Phong quốc nữa!” Lâm Thiện Nhã vừa biết chuyện Hạ quốc bất ngờ đánh chiếm Phong quốc, chỉ dùng mấy ngày đã hạ được năm tòa thành trì.
Quá hốt hoảng, nàng đến quỳ gối trước cửa Phù Dung Các, suốt đêm gào thét cầu xin, nhẫn nhịn chịu đựng mọi ánh nhìn của những hạ nhân trong phủ. Nếu Phong quốc bị diệt thì thân phận công chúa cao quý bấy lâu nay nàng vẫn luôn bấu víu vào sẽ sụp đổ, thử hỏi nàng làm sao có thể ngẩng đầu lên sinh tồn ở trong phủ Thái tử, làm sao sống được ở Hạ quốc nữa đây? Nàng làm sao còn có thể đối mặt với Thượng Quan Nguyệt Nhi sắp trở thành Thái tử phi? Làm sao đối mặt với các vị phu phân của Hạ quốc?
Nàng tuyệt vọng chờ đợi người kia đáp lại.
Cho dù nàng biết hành động của mình lúc này rất ngu xuẩn, nhưng nàng muốn thử một lần!
Nàng sợ mất đi tất cả, càng sợ mất đi hắn. Ở trước mặt hắn, nàng luôn có cảm giác bản thân mình thật hèn mọn, nếu giờ Phong quốc không còn nữa vậy nàng có tư cách gì ở lại bên cạnh hắn đây?
“Sáng nay vừa nghe được tin tức Nguyệt Nhi liền tới đây, vốn muốn đến Bạc Khanh Các động viên Lâm trắc phi, nhưng nghĩ Lâm trắc phi sẽ ở chỗ này nên mới đến. Lâm trắc phi cần gì phải làm thế này, nếu không phải Hạ quốc thì Tề quốc cũng sẽ tấn công Phong quốc. Hai năm qua Phong quốc ngày càng đi xuống, Phong hoàng đế chỉ lo trầm mê trong tửu sắc khiến dân chúng lầm than! Thái tử quyết định chiếm đóng Phong quốc chính là hành động sáng suốt, giúp bách tính Phong quốc thoát khỏi khổ ải! Lâm trắc phi không nên làm Thái tử khó xử.” Thượng Quan Nguyệt Nhi đứng từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt trong suốt hiện ra nét cười, nàng dùng giọng nói mềm mại an ủi Lâm Thiện Nhã.
Lâm Thiện Nhã ngẩng đầu, cả đêm quỳ gối khiến nàng kiệt sức, mắt nhìn mọi vật đều mờ đi, không thấy rõ gương mặt của Thượng Quan Nguyệt Nhi, nàng bắt đầu tưởng tượng người đang đứng trước mặt mình nói những lời châm biếm chính là Mộ Dung Ca.
Lâm Thiện Nhã cười lạnh: “Thượng Quan tiểu thư hà tất phải tới nói móc ta?”
“Lâm trắc phi hiểu lầm rồi, Nguyệt Nhi chỉ muốn khuyên Lâm trắc phi thôi, không hề có ý đó, xin Lâm trắc phi thứ lỗi.” Hai hàng lông mày trên gương mặt Thượng Quan Nguyệt Nhi nhẹ cau lại, nói xong nàng cũng không nấn ná lâu thêm nữa bèn phúc thân làm lễ với Lâm Thiện Nhã rồi lập tức đi vào trong phòng của Nguyên Kỳ.
Lâm Thiện Nhã bỗng cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng. Ông trời thật khéo trêu đùa nàng! Ngước nhìn lên cánh cửa trước mặt được hé mở vì Thượng Quan Nguyệt Nhi, Lâm Thiện Nhã lập tức bật dậy, chạy vội tới.
“Thiếp tham kiến Thái tử.” Thượng Quan Nguyệt Nhi thi lễ với Nguyên Kỳ đang nhàn nhã nằm trên ghế đọc sách. Khi ngẩng đầu lên, bắt gặp hình ảnh phong tư tuyệt mỹ đẹp hơn bất cứ thứ gì khác của người nam tử kia, ánh mắt nàng hơi sáng lên, gương mặt lập tức phiếm hồng.
“Thượng Quan tiểu thư tới gặp bổn cung có chuyện gì sao?” Hắn rời mắt khỏi trang sách, liếc nhìn Thượng Quan Nguyệt Nhi ở trước mặt, khi thấy hai gò má đỏ bừng của nàng, ánh mắt hắn thoáng hiện nét u ám.
Thượng Quan Nguyệt Nhi né tránh ánh mắt thâm trầm của hắn, cúi đầu trả lời: “Sáng nay thiếp nghe nói Lâm trắc phi quỳ gối trước cửa Phù Dung Các một ngày một đêm, hôm trước vừa có mưa nên khí trời rất lạnh, nếu Lâm trắc phi cứ tiếp tục quỳ như vậy khó tránh bị phong hàn. Thiếp khẩn cầu Thái tử đi khuyên Lâm trắc phi, tránh để người bị thương thân thể, cũng tránh cho Thái tử khỏi khó xử.”
Lâm Thiện Nhã đứng ngoài cửa nghe thấy những lời nói của Thượng Quan Nguyệt Nhi, trong lòng thầm cười khẩy, Lâm Thiện Nhã nàng không cần người khác phải giả vờ đồng tình.
Nàng đẩy cửa bước vào, đến trước mặt Nguyên Kỳ quỳ gối, nói: “Xin Thái tử ban cho thiếp một phong hưu thư!”
Thượng Quan Nguyệt Nhi khó nén vẻ mặt kinh ngạc, không phải Lâm Thiện Nhã bị kích thích đến điên rồi chứ?
Nguyên Kỳ bắn ánh mắt sắc bén về phía Lâm Thiện Nhã.
Gương mặt Lâm Thiện Nhã lúc này đã đầy nước mắt, nàng nhớ tới cách đây không lâu Lâm Khinh Trần đã căn dặn nàng rằng, nếu muốn giữ được tính mạng thì khi biết tin Hạ quốc chiếm đánh Phong quốc, phải lập tức khẩn cầu Nguyên Kỳ cho nàng hưu thư, bởi vì giải pháp tốt nhất lúc này chính là nàng phải rời khỏi phủ Thái tử.
—-bamholyland.com—-
Mười ngày vừa qua Mộ Dung Ca vẫn luôn ở trong phủ, không hề bước chân ra ngoài, nhưng nàng vẫn căn dặn chưởng quỹ phải lưu ý động tĩnh của Tẫn Nhi và Nguyên Ngư, nếu trong vòng một tháng mà hai người đó không quay lại tửu lâu, chứng tỏ sự xuất hiện của nàng ngày ấy không khiến Tẫn Nhi nghi ngờ.
Thực ra ở nhà thỉnh thoảng nhìn ngắm hai chú gấu trúc mập mạp này cũng rất tốt. Lâm Tùng Nguyên đã từng hỏi nàng vì sao lại nuôi gấu trúc, hình thể của gấu trúc hơi lớn, loại động vật này ở Lương quốc có rất nhiều nên không mấy người thích nó, nàng chỉ mỉm cười trả lời: “Thỉnh thoảng nhìn ngắm những chú gấu lười biếng dễ thương này, ta mới thấy mình thực ra là người rất chăm chỉ.”
Lúc đó nghe câu trả lời này của nàng, Lưu Tùng Nguyên há miệng không khép lại được, y không ngờ nàng sẽ trả lời như vậy.
Mấy ngày gần đây Lưu Ngữ Yên cũng ít tới quấn quít lấy nàng, có Lương Thần ở bên cạnh nên nàng ấy không còn thời gian tới đây nữa. Có người nói Lương Thần rất quan tâm săn sóc cho Ngữ Yên, khiến nhiều đối tượng thích nàng ấy phải chết tâm, hơn nữa mấy ngày trước hắn còn đến cửa nhà xin cầu hôn và cũng đã nhận được cái gật đầu đồng ý của Lưu Tùng Nguyên, nhưng phải chờ một năm sau mới được thành thân.
Mộ Dung Ca do dự không biết có nên nói cho Lưu Tùng Nguyên biết những nghi ngờ của mình hay không, nhưng nghĩ lại dù sao nàng cũng không biết ngày hôm ấy Lương Thần đã gặp chuyện gì, vì sao lại bị trúng xuân dược và hắn xuất hiện ở Trần phủ với mục đích gì. Huống chi nàng cũng không có chứng cứ chứng minh Lương Thần có mục đích khi tiếp cận Lưu Ngữ Yên. Nàng tin Lưu Tùng Nguyên là người thông minh, y sẽ không tùy tiện giao phó Lưu Ngữ Yên cho kẻ nào bất tài, có lẽ tốt nhất nàng nên im lặng.
Hôm qua Lưu Ngữ Yên tới đây mời nàng cùng ra quán trà gặp mặt Lương Thần, nhưng nàng đã từ chối. Nàng đã từng gặp hắn một lần, nếu cả hai gặp lại khó tránh khỏi phiền phức.
“Mộc cô nương đang suy nghĩ điều gì mà xuất thần như vậy?” Lưu Tùng Nguyên cùng tới với Tiểu Thập, thấy Mộ Dung Ca đang ngồi trên ghế đá, thất thần cầm chén trà liền ngồi xuống đối diện, cười hỏi.
Mộ Dung Ca mỉm cười trả lời: “Ta đang nghĩ mấy ngày nay có bao nhiêu bạc thu về tay rồi.”
“Haha, cô nương yên tâm. Trận này Hạ quốc chiếm đánh Phong quốc, các quốc gia khác sẽ bắt đầu tích trữ binh khí, vả lại những binh khí do cô nương làm ra đều có tính thực dụng cao nên rất được ưa chuộng. Hôm nay ta vừa nhận được thư tín từ vài quốc gia gửi tới, ngày mai sẽ khởi hành đi Tề quốc.” Lưu Tùng Nguyên khẽ cười, tiếp xúc lâu mới biết, đừng nhìn bộ dạng lúc nào cũng thản nhiên của nàng mà bị đánh lừa, thực ra nàng là một người cực kì yêu bạc.
Phải đi Tề quốc? Mộ Dung Ca bỗng nhớ tới điều gì đó, nàng nheo mắt nhìn y đầy bỡn cợt: “Ta có nghe Yên Nhi nói rằng, Lưu công tử phải đi cầu hôn?”
Lưu Tùng Nguyên nhướng mày, hơi hốt hoảng khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Mộ Dung Ca, y mất tự nhiên hỏi: “Đến nay Mộc cô nương vẫn còn chưa đính hôn phải không?”
Ánh mắt Mộ Dung Ca thoáng trầm xuống, nụ cười trên môi lập tức biến mất, nàng cúi đầu: “Chưa từng.” Đến tuổi này vẫn chưa từng kết hôn, nhưng thân thể này đã thuộc về một người.
“Nếu vậy, ta có ý muốn cưới Mộc cô nương thì sao?” Lưu Tùng Nguyên bỗng nghiêm túc nhìn Mộ Dung Ca.
Bầu không khí bỗng chốc thay đổi, Mộ Dung Ca không nghĩ rằng Lưu Tùng Nguyên sẽ nói như vậy.
Tiểu Thập khẩn trương nhìn Mộ Dung Ca, rồi lại nhìn sang Lưu Tùng Nguyên.
“Lưu công tử đang thương hại ta sao? Đời này ta đã lập lời thề cùng đệ đệ sống nương tựa lẫn nhau, cả đời không lấy chồng.” Nàng nhún vai, vờ như không nhìn thấy tâm tư của Lưu Tùng Nguyên.
Lưu Tùng Nguyên còn muốn nói thêm điều gì nữa, kết quả lại bị một gã hạ nhân chạy tới phá ngang: “Mộc cô nương, bên ngoài có một cô nương muốn gặp ngài.”
“Một cô nương?” Mộ Dung Ca ngạc nhiên, là ai vậy? Ở Lương quốc này nàng không quen biết nhiều người, nếu nói tới con gái thì nàng chỉ biết một mình Lưu Ngữ Yên, làm sao lại có người khác tới đây?
“Dạ.”
Tiểu Thập lập tức muốn theo gã hạ nhân đi ra ngoài xem ai tới nhưng bị Mộ Dung Ca ngăn cản, nàng đưa tay làm thủ ngữ. “Tiểu Thập trở về phòng đi, dù xảy ra chuyện gì cũng không được đi ra.”
“Không được.” Tiểu Thập lắc đầu nhưng không thể đấu lại ánh mắt của Mộ Dung Ca, đành đi vào trong.
Lưu Tùng Nguyên thấy sắc mặt Mộ Dung Ca bỗng biến sắc, có vẻ đang đề phòng thứ gì đó.
Người con gái ngoài cửa dường như không thể kiên nhẫn hơn được nữa, không đợi hạ nhân bẩm báo quay lại nàng đã trực tiếp xông vào.
“Cô nương, cô nương, người không thể đi vào!”
Có vẻ cô gái kia là một người luyện võ, đám hạ nhân yếu đuối vô lực ngăn cản cô ta. Cô gái đạp tất cả những người cản đường, chạy tới trước mặt Mộ Dung Ca. Một cô gái hung hãn, toàn thân tỏa ra quý khí.
Mộ Dung Ca nhẹ mỉm cười, quả nhiên là Nguyên Ngư, muội muội của Nguyên Kỳ, nhưng tại sao cô nàng lại có thể ngốc ngếch đến thế? Ngày hôm ấy sự khác lạ của Tẫn Nhi đã khiến nàng ấy hoài nghi, lại nhìn thấy nàng nên có lẽ trong khoảng mười ngày nay nàng ấy đã đi tìm kiếm tung tích của nàng. Nguyên Ngư đúng là một cô gái thông minh!
“Bản phi chỉ muốn biết cô gái nào đã câu dẫn Vương gia!” Nguyên Ngư hất tay đám hạ nhân đang ra sức chắn trước mặt mình. Trước đó vài ngày, lẽ ra bọn họ đã phải lên đường rời khỏi thành An Bình đến nơi khác, nhưng Triệu Tử Tẫn bỗng nói không muốn đi nữa, từ trước đến nay chưa từng có chuyện như vậy.
Nhưng khi đến đây, nhìn thấy người con gái đứng trong tửu lâu ngày hôm ấy, Nguyên Ngư sợ hãi. Vốn nàng cứ nghĩ rằng nữ nhân khiến Vương gia thất thố như vậy phải là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, nhưng không ngờ cô gái đứng trước mặt nàng bây giờ không thể dùng bốn chữ quốc sắc thiên hương để hình dung được.
Một nửa khuôn mặt của cô gái này đã bị hủy hoại, hầu như cả khuôn mặt đều là những vết sẹo xấu xí dữ tợn, chỉ cần nhìn qua thôi cũng cảm thấy giật mình sợ hãi, một cô gái như vậy ai nhìn thấy cũng muốn tránh né, chỗ nào sẽ khiến Triệu Tử Tẫn hồn bay phách lạc?
“Tại sao có thể như vậy?” Đôi mày lá liễu cau lại, khí thế hung hãn vừa rồi lập tức biến mất.
Lưu Tùng Nguyên lạnh lùng nhìn Nguyên Ngư, giọng nói không tốt: “Cô nương là người phương nào? Sao không có phép tắc gì cả, chưa được sự đồng ý của chủ nhân đã tự tiện xông vào?”
“Cô nương muốn tìm ai? Ta sao?” Mộ Dung Ca mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng nụ cười này ở trong mắt Nguyên Ngư xấu xí kinh khủng, nàng muốn lập tức rời khỏi đây.
Vừa xoay người, phía sau đã vang lên tiếng nói lạnh băng của Mộ Dung Ca. “Ta chưa từng quen biết với cô nương nhưng cô nương lại xông vào trong phủ của ta, giờ không giải thích mà đã muốn rời đi ư?”
Nguyên Ngư cứng người, khi hành động nàng đâu nghĩ nhiều như vậy? Nàng xoay người không dám nhìn thẳng vào Mộ Dung Ca, có phần lúng túng: “Ta muốn tìm người nhưng không ngờ đi nhầm chỗ, xin thứ lỗi.”
“Mộ Dung Ca…”
Cách đó không xa xuất hiện một chàng trai tuấn tú phóng khoáng, cả người hắn mặc một bộ trường bào màu lửa đỏ vội vàng chạy tới, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng hắn đã ôm chầm lấy Mộ Dung Ca.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...