Bên trong khách điếm chỉ có mấy gian phòng được thắp nến, không gian vẫn tĩnh lặng như lần trước cô tới.
Mộ Dung Ca buồn rầu, Tiểu Thập yên lặng đi phía trước, hai mắt hắn đã sưng đỏ, dáng vẻ thất thần không giống như đang lừa cô.
Chẳng lẽ công tử Lan Ngọc sắp đi thật sao?
Trong phòng, Lan Ngọc nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt
không có chút huyết sắc, toàn thân thiếu hơi thở. Mấy ngày trước tới đây còn thấy vị thuốc nồng nặc trong phòng, nhưng hôm nay tuyệt nhiên không còn mùi vị của thuốc.
Có cơn gió thổi tới khiến Mộ Dung Ca cảm thấy người lạnh toát, lúc này cô
mới phát hiện cửa sổ đang mở rộng. Thời tiết đã vào cuối thu, gió đêm
rất lạnh, sao bọn họ lại mở cửa sổ ra làm gì?
Một cảm giác bất lực ùa tới làm cô bủn rủn cả chân tay, nhìn công tử Lan
Ngọc được cả thiên hạ kính ngưỡng đang nằm hấp hối trên giường, tim cô
bỗng đập nhanh hơn một nhịp.
Dường như nhận thấy có người đến, công tử Lan Ngọc đang nằm trên giường bỗng
mở mắt, cố gắng xoay đầu nhìn Mộ Dung Ca, y mỉm cười yếu ớt, giọng nói
thều thào: “Tới đây.”
Mộ Dung Ca gật đầu rồi liếc mắt nhìn sang Tiểu Thập đang đau khổ đứng bên
cạnh, chứng kiến vẻ mặt của hắn khiến cô càng thêm buồn. Đối với Tiểu
Thập, có lẽ Lan Ngọc như phụ mẫu tái sinh, hắn tôn kính Lan Ngọc từ tận
đáy lòng, lời Lan Ngọc nói chính là thánh chỉ, nhưng Lan Ngọc có thể
thay đổi rất nhiều chuyện lại không thể sửa đổi vận mệnh của chính mình. Mộ Dung Ca hạ mi, trả lời: “Vâng.”
Cô không dám đi về phía trước, đối mặt với sinh tử là chuyện rất tàn khốc, lúc này cô thực sự có linh cảm y sắp sửa rời xa trần thế.
“Ta sắp đi rồi, không được quên những lời ta đã nói. Giữ Tiểu Thập ở lại
bên cạnh bảo hộ cho nàng, và tuyệt đối không được động lòng với Thái tử
Hạ quốc.” – Tuy giọng nói của y thều thào không ra lực, nhưng từng câu
nói đều như đập vào trong tai.
Đày lòng Mộ Dung Ca run rẩy, cô nhìn sâu vào người đàn ông đang nằm trên
giường, lúc này mới phát hiện trên hai gò má của y ẩn hiện sắc đỏ không
bình thường, Lan Ngọc chuyển ánh mắt nhìn lên đỉnh màn, ánh nhìn xa xăm.
“Mộ Dung Ca, cho dù nàng không muốn nghe, cũng không muốn thừa nhận, nhưng
hiện nay nàng đã trở thành một quân cờ quan trọng trong bàn cờ này, cho
dù không muốn cũng không thể chạy trốn khỏi số phận. Cho dù… có rất
nhiều người không muốn nàng bị tổn thương, nhưng cũng không thể khống
chế được sự biến ảo khó lường của tầng tầng mưu toan mà vô tình làm tổn
thương nàng.”
Lan Ngọc thất thần nhìn lên đỉnh màn, một lúc mới yếu ớt nói.
Mộ Dung Ca khẽ nhíu mày, những lời y vừa nói là muốn nhắc nhở cô điều gì ư?
Lan Ngọc cau mày suy nghĩ sâu xa rồi từ từ nhắm hai mắt, sắc đỏ trên má
cũng dần dần biến mất. Y nằm bình thản trên giường, giống như đang ngủ,
yên lặng, ôn hòa.
Nửa khắc sau, Mộ Dung Ca vẫn chưa ngẫm ra được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Lan Ngọc, cô ngẩng đầu nhìn người nằm ở trên giường, chờ đợi y nói
thêm.
Nhưng đợi một hồi vẫn không thấy Lan Ngọc nói gì.
Mộ Dung Ca kinh ngạc phát hiện vệt đỏ trên má y đã biến mất từ lúc nào, sắc mặt y lúc này nhợt nhạt, không động đậy.
Tiểu Thập lê thân thể khổng lồ tới bên cạnh Lan Ngọc, tự mình chỉnh trang lại chăn chiếu cho y.
Mộ Dung Ca đi tới ngồi ở bên giường, cố kìm nén cảm xúc, cắn môi, vươn tay đưa tới mũi Lan Ngọc.
Không còn hơi thở. Ngón tay lơ đãng chạm vào chóp mũi của Lan Ngọc, cô lập tức rụt tay về, da thịt của y lạnh như băng!
Công tử Lan Ngọc đã thực sự rời bỏ nhân thế!
Người được cả thiên hạ kính ngưỡng, lòng từ bi trải khắp nhân gian, công tử
Lan Ngọc tuyệt thế vô song nhưng lại vô thanh vô thức rời khỏi nhân thế
này ở trong một khách điếm bình dân của Hạ quốc. Không có người khóc
thương, cũng không ai mặc áo tang, khăn trắng vì người.
Viền mắt Tiểu Thập sưng đỏ, nhưng thấy Lan Ngọc rời đi bình thản như vậy,
hắn cũng kiên cường không khóc, thái độ này của hắn khiến Mộ Dung Ca
phải kính nể.
Có lẽ với công tử Lan Ngọc, rời khỏi nhân thế này lại là chuyện tốt. Với
thể trạng của y, dù có sống cũng phải chịu đựng nỗi thống khổ mỗi ngày,
sống không bằng chết, chi bằng chết đi có khi lại là một sự giải thoát.
“Mộ Dung cô nương, lúc trước công tử đã nói với Tiểu Thập không được hỏa
táng cũng không đem chôn thi thể của công tử xuống đất, công tử muốn
được nằm trên ván trúc thả trôi trên sông Trường Giang, chảy xuôi Hoàng
Hà tự nhiên đi khắp thế gian.” – Tiểu Thập cẩn thận đắp chăn cho Lan
Ngọc, nhưng thân thể y đã lạnh, chiếc chăn này dù có đắp thêm bao nhiêu
cũng không thể làm ấm lên được. Tiểu Thập xoay người, đưa tay làm thủ
ngữ với Mộ Dung Ca.
Mộ Dung Ca nhìn Lan Ngọc như đang ngủ say trên giường, gật đầu: “Hãy hoàn
thành tâm nguyện cuối cùng của công tử.” – Lúc sinh thời công tử Lan
Ngọc đi khắp nơi tạo phúc, rất được lòng người, không ngờ sau khi chết y vẫn phóng khoáng tự do như thế. Chỉ có điều nước trên sông Trường Giang và Hoàng Hà rất lạnh lẽo… Mộ Dung Ca cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại,
khô khốc, tiếng nói của cô trở nên khàn đặc. – “Tiểu Thập nhớ mặc thêm
nhiều quần áo cho công tử.”
Đầu giờ Hợi, Tiểu Thập ôm thi thể của Lan Ngọc bước ra ngoài.
Khách điểm bình dân nằm ngay gần sông Trường Giang, Hoàng Hà, nước nơi đây
chảy khá siết nên người bình thường không ai dám xuống sông ở đoạn này.
Mộ Dung Ca đi ra cửa sổ nhìn xuống đã thấy Tiểu Thập dùng khinh công
nhún chân mấy cái đến bên bờ Hoàng Hà, Trường Giang.
Bên cạnh sông lúc này không một bóng người, cô mơ hồ nhìn thấy Tiểu Thập lôi từ bụi cây gần đó ra một chiếc bè trúc.
Động tác nhanh chóng đem thi thể của Lan Ngọc bố trí ổn thỏa trên bè.
Không có người thân bạn bè đưa tiễn, cũng không có bất cứ người nào chứng
kiến lúc Lan Ngọc trút hơi thở cuối cùng, hậu sự chỉ được chuẩn bị đơn
giản. Nhìn động tác thành thạo của Tiểu Thập, chiếc bè này có lẽ đã được chuẩn bị từ sáng sớm, mà hậu sự của Lan Ngọc chắc hẳn đã được chuẩn bị
trước mấy ngày hôm nay.
Chỉ là….
Nhìn dòng nước cuồn cuộn trên sông cuốn chiếc bè trở người nam tử kia làm Mộ Dung Ca cảm thấy hít thở khó khăn, cố hít vào một hơi thật sâu, kết quả hút phải khí đêm quá lạnh khiến cơ thể cô thoáng rùng mình.
Công tử Lan Ngọc đã chết rồi ư?
Người đã chết rồi.
Kể từ hôm nay, trên đời này đã không còn một người mang tên công tử Lan Ngọc nữa.
Chỉ nửa khắc sau khi hoàn thành xong công việc, Tiểu Thập đã quay trở lại khách điếm.
Hắn im lặng đứng ở trước cửa chờ Mộ Dung Ca, vẻ mặt nhuốm đầy tang thương.
Mấy ngày nay hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý việc công tử sắp gần đất xa
trời, lòng dù đau đớn nhưng vẫn theo chỉ thị của công tử mà chuẩn bị
thật tốt hậu sự.
Hậu sự của công tử chỉ làm đơn giản như vậy khiến hắn nhìn mà cũng thấy đau đớn, xót xa. Nhưng đây là di nguyện của công tử, không làm bất cứ công
tác hậu táng nào, chỉ đơn giản đặt mình vào giữa lòng sông mà trôi đi.
“Tiểu Thập, sau này đệ cứ ở lại bên cạnh ta. Ta sẽ là gia đình của đệ nhé.” – Mộ Dung Ca nhìn Tiểu Thập, giọng có chút khàn khàn, nói lời hứa hẹn.
Tiểu Thập không có người thân, luôn bị người đời cười nhạo. Tính tình hắn
đơn thuần, không hay suy nghĩ nhiều, nếu hắn đã nhận định ai là người
hắn cần bảo vệ thì bất luận là kẻ nào cũng không thể làm tổn thương đến
người đó.
Hắn nhìn người con gái trước mặt vẫn luôn ân cần và kiên nhẫn nói chuyện
bằng thủ ngữ với hắn, viền mắt hắn lập tức đỏ lên, nhìn Mộ Dung Ca không chớp mắt, cuối cùng hắn nặng nề gật đầu.
Mộ Dung cô nương coi hắn là người thân thì hắn cũng sẽ coi cô là người
thân của mình, thậm chí so với cốt nhục tình thân còn muốn thân thiết
hơn.
“Có lẽ đối với công tử Lan Ngọc, đây là kết quả tốt nhất.” – Cô nhìn quanh căn phòng lạnh như băng, từ tốn nói.
Rời khỏi khách điếm, Mộ Dung Ca ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ mở trên lầu
hai, đôi mắt từ từ rũ xuống. Không hiểu vì sao cô luôn cảm thấy sau cái
chết của Lan Ngọc sẽ phát sinh rất nhiều chuyện khiến người ta không kịp trở tay.
Nhíu chặt đôi mày, cô luôn cảm thấy có một số việc mình không thể dự liệu
được nên mới bị động như vậy. Như cái chết của Lan Ngọc, tuy không phải
là bất thình lình nhưng không hiểu vì sao trong lòng cô vẫn cảm thấy
chuyện này quá mức bất thường.
Từ khi bước chân vào phủ Thái tử Hạ quốc, cô bắt đầu cảm thấy mọi chuyện trở nên quái dị.
Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, Lan Ngọc rời bỏ nhân thế vẫn khiến cô đau
lòng, trước đây nếu không nhờ có sự giúp đỡ của y thì có lẽ cô đã chết
rồi, không còn sống được đến ngày hôm nay.
Phủ Thái tử.
Khi Mộ Dung Ca đưa Tiểu Thập trở về phủ Thái tử thì bị thủ vệ ngăn ở ngoài
cửa. Nhưng thân phận của cô ở trong phủ hôm nay không còn giống như xưa, nên chỉ cần cô ra lệnh, bọn thủ vệ lập tức cho đi.
Sau khi sắp xếp chỗ ở cho Tiểu Thập, Mộ Dung Ca định bụng chờ khi nào có
dịp sẽ tới giải thích chuyện của Tiểu Thập với Nguyên Kỳ, nhưng thật
không ngờ tối nay lại có cơ hội đó.
Lúc này chắc hẳn Nguyên Kỳ phải đang ở trong cung tiếp đãi sứ giả các nước, nhưng hắn lại bất ngờ trở về phủ!
Mộ Dung Ca nghe tin, lập tức chạy tới Phù Dung Các.
Bên trong Phù Dung Các, Nguyên Kỳ đang ngồi trên ghế đá trong đình, trên
chiếc bàn đá có một bình rượu, hương rượu tản ra khắp nơi. Hắn vẫn mặc
một thân y phục đen tuyền như ngày thường, ưu nhã thưởng thức rượu ngon. Dường như hắn không hề có vẻ mệt mỏi do công việc bề bộn mấy ngày nay.
Mộ Dung Ca nhíu mày, nhanh chân bước tới.
Vừa bước vào bên trong đình, Nguyên Kỳ đã mở miệng hỏi: “Đêm nay nàng đi gặp công tử Lan Ngọc sao?”
Mộ Dung Ca gật đầu, cô biết dù hiện giờ mình đã được phép đi ra ngoài
nhưng không có nghĩa không bị người giám sát, cô cũng chẳng định giấu
diếm chuyện này, Huống hồ gì, qua đêm nay, ngày mai dần dần mọi người
đều sẽ biết được chuyện công tử Lan Ngọc đã rời khỏi nhân thế.
“Thiếp khẩn cầu Thái tử cho phép Tiểu Thập ở lại bên cạnh thiếp.” – Mộ Dung Ca khom người nói với Nguyên Kỳ.
Nguyên Kỳ nhìn sâu vào cô, một lúc lâu sau mới thu lại ánh mắt của mình: “Ngồi xuống uống chén rượu đi.”
Mộ Dung Ca gật đầu, ngồi đối diện với Nguyên Kỳ. Cô tự mình đứng dậy rót rượu vào chén của hắn, sau đó cũng tự rót cho mình.
Cầm chén rượu lên, không chần chừ uống hết một hơi. Rượu thời cổ đại không
quá nặng, tửu lượng của cô lại không tồi nên có thể chống đỡ được, hơn
nữa thứ rượu này uống vào đúng là cảm nhận được vị ngon.
“Rượu ngon!” – Miệng cô khẽ cười nói lời tán thưởng. Toàn bộ khoang miệng đều lưu hương rượu giúp tâm tình cảm thấy sảng khoái hơn nhiều.
Nguyên Kỳ nhẹ cười, đáy mắt nhìn cô cũng toát lên vẻ trìu mến: “Nếu thấy rượu ngon thì nàng uống thêm chút nữa đi.”
Mộ Dung Ca mỉm cười gật đầu nhưng không uống tiếp, cô sợ say rượu sẽ làm
hỏng việc, tối nay còn có chút việc muốn bàn bạc với hắn.
“Nàng muốn nói gì với ta thì nói ra đi.” – Hắn nhìn nụ cười thiếu tự nhiên trên môi cô, từ tốn nói.
Nghe thấy hắn nói vậy, Mộ Dung Ca lập tức nghiêm túc: “Thiếp muốn vào cung mừng thọ lễ của Hoàng thượng.”
Bàn tay cầm chén rượu của Nguyên Kỳ khẽ dừng lại, ánh mắt hắn nhìn cô tràn
đầy ý cười, hỏi ngược lại: “Nàng muốn nhân cơ hội này để gặp Thái tử Tề
quốc hay Thập hoàng tử?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...