Vốn yến tiệc định tổ chức trong phủ thái tử, nhưng không hiểu vì sao lại được sửa thành tổ chức ở trong cung.
Vậy Mộ Dung Ca không có cơ hội nhìn thấy Tẫn Nhi rồi, thật uổng công cô vui mừng chờ mong mấy ngày hôm nay.
Sau hôm nói chuyện với Nguyên Kỳ, hầu như cô rất ít khi nhìn thấy hắn,
thỉnh thoảng nhìn thấy cũng chỉ im lặng cúi đầu hành lễ, còn hắn lững
thững bước ngang qua.
Về phần Lâm Thiện Nhã, cô vốn muốn diệt trừ tận gốc mối họa này, nhưng sau buổi nói chuyện hôm ấy cô đã biết mình không thể thực hiện ý tưởng đó.
Dù sao so với sự sống chết của nàng ta thì cô quan tâm đến tự do của
mình nhiều hơn.
Mộ Dung Ca bắt đầu cảm thấy lo lắng, nếu Nguyên Kỳ không cho cô vào cung,
tất nhiên cũng sẽ có biện pháp khiến Tẫn Nhi không thể bước vào phủ thái tử nửa bước.
“Gần đây cô để hồn vía đi đâu vậy?” – Như Băng bưng một khay trà ngon đi tới bên cạnh Mộ Dung Ca, thấy cô đang thất thần nhìn đóa hắc liên xinh đẹp
ngoài cửa sổ bèn cười hỏi.
Mộ Dung Ca chuyển sự chú ý sang Như Băng, ánh mắt rơi vào bình trà trong
tay nàng, một mùi thơm nhàn nhạt lan tỏa trong không khí, cô hít một hơi căng đầy rồi mỉm cười: “Sao hôm nay hào phóng vậy? Lại đem trà Bích Hoa Xuân cất giấu đã lâu ra pha?”
“Tôi thấy cô mấy ngày gần đây dường như có tâm sự, chủ yếu cũng là vì quá
thương cô nên mới hào phóng như vậy đấy.” – Như Băng mỉm cười ngồi xuống phía đối diện, tiện tay rót hai chén trà.
Mộ Dung Ca đưa chén lên miệng uống, lập tức bị hương vị trà hấp dẫn giúp
cô tạm thời quên đi những lo âu trong lòng, hai mắt nheo lại, cô nói:
“Ngày mai là đại thọ của hoàng thượng, chắc chắn sứ giả các nước sẽ tham dự, mặc dù đại lễ được làm ở trong cung nhưng tất cả mọi người trong
phủ thái tử cũng phải hết sức cẩn thận, chớ để việc không may xảy ra, dù gì tính mệnh vẫn là quan trọng nhất!”
“Đúng vậy, nếu không cẩn thận dễ mất mạng như chơi. Mộ Dung Ca, nếu tôi làm
ra việc không thể dung thứ, cô sẽ… tha thứ cho tôi chứ?” – Như Băng ngấp một ngụm trà, cố tình giấu khuôn mặt của mình dưới chiếc chén, ánh mắt
không dám nhìn thẳng Mộ Dung Ca, do dự một hồi mới dám mở miệng hỏi.
Những lời này khiến nụ cười trên môi Mộ Dung Ca hạ xuống, cô ngước lên, sắc
bén nhìn thẳng vào người con gái xinh đẹp ngồi trước mặt mình, đợi nàng
nói tiếp.
Đôi mắt long lanh của Như Băng thoáng hiện lên sự hối hận và đau đớn, cuối
cùng chỉ đành thở dài: “Đi nhầm một bước là vào con đường chết. Mộ Dung
Ca, có lẽ tôi không còn tư cách hối hận và xin được tha thứ.” – Nàng
không được lựa chọn, cũng sẽ không hối hận.
“Như băng, cô là người duy nhất đưa tay ra giúp đỡ tôi khi chúng ta còn ở
phủ Khánh Vương, tôi vẫn luôn nhớ kỹ tấm lòng đó của cô và luôn nghĩ cô
là một người bạn tốt mà tôi có thể tin tưởng. Nếu có gì khó khăn đừng
giấu trong lòng mà hãy kể ra, có thể cô cảm thấy tự mình không giải
quyết được, nhưng biết đâu tôi lại có thể giúp cô thì sao?” – Ánh mắt Mộ Dung Ca trong veo, ẩn chứa khí thế khiến đối phương sinh lòng sợ hãi mà không thể rời tầm mắt đi chỗ khác. Giọng nói của cô mềm nhẹ như rót vào lòng người.
Mộ Dung Ca dịu dàng như vậy lại khiến hai viến mắt của Như Băng nhanh
chóng phiếm hồng, nàng thực sự muốn đem tất cả mọi chuyện đang đè nén
trong ngực mình nói ra hết, nhưng nhớ tới một số chuyện, nàng lập tức
nhíu mày không dám nhiều lời thêm nữa, cuối cùng đành dời sự chú ý của
câu chuyện sang một hướng khác. – “Thương thế của Lưu Vân hồi phục rất
tốt, các vết thương đều đã se miệng.”
Thấy Như Băng lảng tránh sang chuyện khác, ánh nhìn của Mộ Dung Ca chợt sâu
hơn nhưng cô không tiếp tục ép hỏi mà gật đầu cười nhẹ: “Đúng vậy, chỉ
cần nghỉ ngơi hơn nửa tháng là huynh ấy có thể xuống giường được rồi. .
“Những ngày gần đây bên Mẫu Đơn Các không thấy có động tĩnh, xem ra không thể
xem thường năng lực thích ứng của công chúa Thiện Nhã đâu. Có điều… nàng ta càng im lặng thì càng bất thường.” – Như Băng gật đầu, mắt nhìn về
phía Mẫu Đơn Các, miệng nhắc nhở Mộ Dung Ca.
Mộ Dung Ca mỉm cười cúi đầu uống hết chén trà của mình: “Công chúa Thiện
Nhã tuy không còn danh hiệu Thái tử phi nhưng vẫn còn phong hào công
chúa.” – Từ xưa đến nay không bao giờ có việc gì vẹn toàn cả đôi đường.
Từ lúc bắt đầu Lâm Thiện Nhã si mê Nguyên Kỳ, có ý định dùng mị lực của
mình để quyến rũ hắn, nhưng ngay từ đầu cả hai đã có mối quan hệ lợi
dụng lẫn nhau, mà Lâm Thiện Nhã lại non nớt nên mới thất bại triệt để
như vậy. Thực ra Lâm Thiện Nhã có dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành khiến toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ này phải ghen tị với sắc đẹp của nàng
ta, nếu nàng ta muốn có được người yêu thương mình cũng rất dễ dàng,
thật đáng tiếc, chỉ vì lưu luyến si mê một người không có được mà mất đi lý trí.
“Đúng vậy, mất đi một thứ nàng còn có sắc đẹp để bù lại.” – Như Băng đưa hai
bàn tay lên nhìn ngắm, trong lòng bàn tay của nàng có một lớp chai sần
rất rõ, nếu nàng mất đi gương mặt này thì sẽ mất đi tất cả mọi thứ, ông
trời đúng là không công bằng.
Mộ Dung Ca nhìn Như Băng đang thất thần, trong đầu bỗng nổi lên một suy
nghĩ khác thường, cũng bởi ý nghĩ này mà cô cảm thấy run rẩy, thầm mong
đó chỉ là suy đoán của cô.
Một lát sau, cả hai cùng thưởng thức ấm trà ngon, dường như Như Băng có
điều gì đó muốn hỏi Mộ Dung Ca: “Nghe nói sứ giả của Tề quốc tới lần này chính là Thái tử và thập hoàng tử của họ, cô không muốn gặp thái tử Tề
quốc sao?” – Khi còn ở Phong quốc nàng đã tận mắt nhìn thấy thái tử Tề
quốc có tình cảm với Mộ Dung Ca, nếu khi đó cô đi theo người ấy thì thân phận bây giờ có lẽ không chỉ dừng lại là một thị thiếp, chưa biết chừng đã trở thành trắc phi, thân phận cao quý khó ai sánh bằng, nhưng dòng
đời sô đẩy lại khiến cô trở thành nô tài của Hạ quốc.
Phải chăng trong lòng Mộ Dung Ca cũng có tình cảm với Thái tử Tề quốc?
Mộ Dung Ca giật mình, cô lắc đầu. – “Không muốn!” – thân phận là một thứ
xiềng xích trói chân nhưng tại sao ai ai cũng nguyện ý gánh chịu, càng
nặng quyền quý càng tốt.
Chờ hết buổi chiều, thậm chí là cho đến khi màn đêm buông xuống, Mộ Dung Ca vẫn một mực đứng trước cửa Phù Dung Các chờ đợi nhưng hoàn toàn không
thấy bóng đáng của Nguyên Kỳ.
Cô vẫn luôn tự trấn an mình không được mất bình tĩnh, nếu ngày mai vẫn
không được nhìn thấy Tẫn Nhi, thì cô tin chắc thằng bé sẽ tìm được cách
đến gặp cô một lần.
Hiện tại trong hoàng cung Hạ quốc chắc chắn đang rất bận rộn, Nguyên Kỳ cũng đã nhiều ngày không về phủ mà nghỉ luôn ở trong cung. Ngày mai là sinh
thần của hoàng đế, thân là Thái tử Hạ quốc hắn càng không thể quay về
phủ Thái tử.
Nghĩ vậy, cô bèn đè nén cảm xúc của mình lại, xoay người muốn quay về gian phòng của hạ nhân.
Lưu Vân bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô, mấy ngày liền nghỉ ngơi khiến
thương thế của Lưu Vân tốt lên nhiều, sắc mặt hồng hào hơn, khí sắc rất
tốt. Y xuất hiện trước mặt cô với vẻ mặt khó xử, tựa hồ muốn nói ra
những suy nghĩ của mình.
Mộ Dung Ca thấy thế bèn nhẹ nhàng nói: “Có lời gì huynh cứ nói ra đi.”
Lưu Vân do dự một lát mới nói: “Hôm nay Thái tử đã đến hoàng cung của Hạ quốc.”
Mộ Dung Ca chỉ gật đầu. Lưu Vân nói tiếp:
“Ta muốn đi theo Thái tử quay về Tề quốc. Mộ Dung cô nương, cô có muốn rời
khỏi nơi đây không?” – Lưu Vân im lặng, chần chừ một lát sau mới nói ra. Y biết lúc này Thái tử đang gặp nhiều khó khăn, tuy rằng bên cạnh người có rất nhiều cao thủ bảo vệ nhưng vẫn khiến Lưu Vân phải lo lắng, huống chi lúc này y đang ở trong phủ Thái tử Hạ quốc cũng không thể điều tra
rõ ràng được nguyên nhân cái chết của Bích Nhu. Tuy y nghi ngờ do Lâm
Thiện Nhã gây ra nhưng lại không có bất kỳ bằng chứng nào. Nếu quay lại
Tề quốc, chắc chắn y sẽ cầu xin Thái tử âm thầm phái người đi điều tra,
chắc chắn trong thời gian sớm nhất có thể tra ra rõ ràng mọi chuyện.
Gió đêm nhẹ thổi lướt qua mặt, Mộ Dung Ca lắc đầu nói. “Không.”
Lưu Vân thở dài nhìn Mộ Dung Ca: “Một mình cô nương ở lại phủ Thái tử Hạ
quốc rất nguy hiểm, cho dù công chúa Thiện Nhã đã bị phế nhưng cô nương
vẫn tứ bề thọ địch. Lần này Thái tử đến đây chắc chắn đã có chuẩn bị,
chỉ cần cô nương gật đầu, người sẽ đưa cô đi.”
Gió làm ống tay áo dài của Mộ Dung Ca nhẹ bay lên khiến dáng vẻ của cô càng thêm kiều diễm, cô khẽ nhăn trán, nụ cười nơi khóe miệng dần dần biến
mất.
Xoay người đưa lưng về phía Lưu Vân, giọng nói trở nên trầm lạnh: “Tôi không thể rời khỏi Hạ quốc.”
Lưu Vân căng thẳng, cả hai mắt chăm chú nhìn vào bóng lưng ở phía trước.
Thái tử có tình cảm với Mộ Dung Ca, có lẽ vì muốn lần này tới đây để đưa cô đi nên đã phải trả cái giá rất lớn, cho dù cô không muốn rời khỏi Hạ quốc, sợ rằng Thái tử cũng sẽ đưa cô đi.
Chính vì thế Lưu Vân thật lòng mong muốn Mộ Dung Ca vẫn còn tình cảm với Thái tử, chỉ cần cô yêu cầu, chắc chắn người sẽ chỉ độc sủng một mình cô,
địa vị còn hơn bất cứ cô gái nào khác. Chỉ có điều, thời gian ở chung
với cô, y đã biết tính cách của Mộ Dung Ca, chỉ cần là chuyện cô đã
quyết định, tuyệt đối sẽ không dễ dàng thay đổi.
“Lần này Thập hoàng tử cũng tiến cung cùng thái tử. Nếu ngày mai có cơ hội,
Mộ Dung cô nương có thể được nhìn thấy Thập hoàng tử.” – Lưu Vân lo lắng nhìn Mộ Dung Ca, trầm giọng nói.
“Ừ.” – Mộ Dung Ca gật đầu, quả nhiên Tẫn Nhi đã an toàn trở về, điều này
càng khẳng định Tẫn Nhi hắn có quan hệ với Nguyên Kỳ, giữa hai bọn họ
đang bắt tay mưu đồ một âm mưu khủng khiếp nào đó.
Mộ Dung Ca xoay người nhìn Lưu Vân, cảnh báo: “Nếu huynh có thể liên lạc
được với Thái tử Tề quốc, xin hãy nói với người phải kiên trì, nếu không gặp được nhau cũng không cần phải cố gắng, vội vàng hấp tấp chi bằng
cẩn thận thì hơn.”
Lưu Vân lắc đầu, thở dài một hơi: “Ta theo Thái tử đã nhiều năm, tự nhận
mình là người hiểu rõ Thái tử hơn bất cứ ai, chỉ cần là thứ Thái tử muốn có được thì dù phải nỗ lực đến thế nào, trả giá đắt đến bao nhiêu Thái
tử cũng sẽ đạt được tới mục đích của mình. Cho nên, ta không thể nói ra
những lời này, cũng không có khả năng nói.”
Mộ Dung Ca hít sâu vào một hơi rồi thở ra từ từ, gương mặt bỗng nở một nụ
cười xinh đẹp. “Chưa thử sao biết được. Huynh đi nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Dứt lời, cô xoay người rời đi.
Lưu Vân nhìn theo bóng lưng của Mộ Dung Ca, bất đắc dĩ nói: “Nếu phải ở vào tình thế bắt buộc phải chọn lựa giữa hai người, Lưu Vân sẽ không do dự
mà chọn Thái tử, mong cô nương suy nghĩ thật kỹ, đừng để mình chọn lựa
sai phương hướng.”
Phía sau vang lên lời nói của Lưu Vân, bước chân của Mộ Dung Ca hơi dừng lại, nhưng vẫn kiên quyết rời đi.
Trở lại gian phòng của Hạ nhân, Mộ Dung Ca muốn lên giường nghỉ ngơi, đứng
cả một buổi khiến chân cô phát đau, nhưng vừa về đến cửa đã thấy một tỳ
nữ đang đứng đợi sẵn.
Cô ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì không?”
Tỳ nữ lập tức bước đến đón cô, hai tay đưa ra một tấm bái thiếp, khom
người nói với Mộ Dung Ca: “Đây là bái thiếp của người đàn ông cách đây
vài ngày đã tới tìm cô nương, nô tỳ thấy sắc mặt của người kia có vẻ lo
lắng, chắc là có chuyện gì rất quan trọng muốn cầu kiến cô nương.”
Mộ Dung Ca lập tức mở tấm bái thiếp ra xem, trên đó ghi một dòng chữ đơn giản.
“Bệnh tình của công tử đã rất nguy kịch, người muốn nhìn thấy Mộ Dung cô nương lần cuối. – Tiểu Thập.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...