Edit: Vịt
Xảo Vân kinh ngạc nhìn Nguyên Kỳ, nước mắt hòa với mưa ướt đẫm khuôn mặt, nàng run rẩy buông tay.
Một góc áo phẳng phiu sạch sẽ của Nguyên Kỳ hiện rõ dấu tay ướt, Xảo Vân sợ hãi, nàng quên mất trời đang mưa, cả người ướt đẫm đã làm bẩn y phục của Thái tử. Thảo nào ngài nhìn mình đầy vẻ chán ghét. Nhưng lúc này điều đó không còn quan trọng nữa, nàng nhất định phải giúp Thái tử phi vượt qua cơn hoạn nạn trước mắt. Xảo Văn cắn răng, tiếp tục nói: “Là do nô tỳ đã cả gan làm loạn, sáng nay khi biết được Thái tử phi đã vì tội lớn của nô tỳ mà quỳ trước cửa Phù Dung Các từ đêm qua cho tới bây giờ, nô tỳ mới chợt hiểu ra mình đã phạm vào lỗi lớn tày trời, liên lụy tới cả Thái tử phi. Thái tử! Nô tỳ xin được dập đầu nhận tội.”
Lâm Thiện Nhã xúc động nhìn Xảo Vân, Xảo Vân là tâm phúc của nàng, từ trước đến nay vẫn luôn luôn trung thành, nay đại họa lâm đầu lại đem toàn bộ sai lầm nhận hết về mình khiến nàng cảm thấy bất ngờ! Nhưng nó cũng khiến lòng nàng yên tâm hơn một chút. Thiện Nhã khẽ cắn cánh môi đỏ mọng, nhìn Xảo Vân quở nhẹ: “Xảo Vân, tại sao ngươi lại không biết nặng nhẹ như vậy?”
Xảo Vân quay đầu nhìn Lâm Thiện Nhã, đưa tay quệt nước mắt, nàng khóc rống lên: “Thái tử phi, Xảo Vân có lỗi với người!” – Nếu không phải vì nàng thiếu cẩn thận thì sao có thể gây ra sai lầm này! Nếu chuyện đêm qua thành công, tình hình lúc này đã khác…
Xảo Vân nhìn sang Mộ Dung Ca đang đứng đó cười yếu ớt, lòng tràn ngập căm hận! Đồ hồ ly tinh!.
“Xảo Vân ra sức bảo vệ chủ khiến thiếp cảm động, chỉ có điều, như thiếp biết Thái tử phi cũng trúng phải ‘Giao cảnh hoan’, vậy tại sao lúc này lại hoàn toàn bình yên vô sự, mà ngay cả Thái tử cũng bị trúng thuốc. Xảo Vân là nô tỳ của Thái tử phi, hôm nay dùng ‘Giao cảnh hoan’, vậy sau này thì sao? ‘Giao cảnh hoan’ sẽ biến thành cái gì nữa?” – Mộ Dung Ca bỏ qua gương mặt thù địch của Xảo Vân, cô nói với Nguyên Kỳ.
Đôi mắt Nguyên Kỳ trở nên thâm trầm, khí tức áp bức bao quanh người hắn tăng lên mười phần, có điều hắn ẩn giấu tâm tư quá kỹ nên gương mặt vẫn lạnh lùng vô cảm như một chiếc mặt nạ, khiến người khác không thể nhìn thấu.
Xảo Vân hốt hoảng, theo bản năng nàng ta quay đầu lại nhìn Lâm Thiện Nhã. Quả thực Xảo Vân đã không nghĩ tới điểm này, không ngờ Mộ Dung Ca lại tỉnh táo đến vậy!
Sắc mặt Lâm Thiện Nhã thoáng cứng lại, ánh mắt lóe lên căm tức, đầu óc lập tức suy tính đường lui cho mình, lúc này nàng mới từ tốn nói: “Thiếp thật là thất trách. Dù sao Xảo Vân cũng là tỳ nữ hồi môn của thiếp, mặc dù nàng ấy nhất thời bị đố kị che mắt mới làm ra việc ngu ngốc này, nhưng cũng chỉ xuất phát từ lòng trung thành với chủ nhân mà ra. Tuyệt đối không có khả năng sau này sẽ xảy ra những việc còn lớn hơn như lời Mộ Dung quản gia nói.”
“Vâng ạ, nô tỳ chỉ nhất thời không tỉnh táo, vốn chỉ muốn khiến Mộ Dung Ca chịu khổ một chút, nhưng không ngờ lại lơ đãng khiến thuốc rơi vào trong rượu, nô tỳ thực sự không phải có ý hại Thái tử cùng Thái tử phi đâu ạ.” – Xảo Vân có thể làm tâm phúc của Thiện Nhã, đi theo nàng ta lâu như vậy tự nhiên không phải hạng tầm thường, nàng ta phản ứng cực nhanh, lập tức đáp lại.
“Vậy tại sao Thái tử phi cũng trúng ‘Giao cảnh hoan’ mà giờ này lại hoàn toàn bình thường?” – Khóe miệng khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười như có như không, Nguyên Kỳ từ trên cao nhìn xuống Lâm Thiện Nhã, hắn trầm giọng hỏi.
Chuyện tối qua không phải là hành động hoàn hảo mà là sai lầm chồng chất.
Mộ Dung Ca trầm tư, gương mặt không cảm xúc như đang suy nghĩ điều gì đó, dáng vẻ thật khó đoán.
Lâm Thiện Nhã ngẩng đầu nhìn Nguyên Kỳ, gương mặt tái nhợt, mặc cho nước mưa rơi xuống gò má mềm mại của nàng.
Xảo Vân hoảng sợ, tròng mắt đảo liên tục, lắp bắp trả lời: “Nô tỳ là… hạ nhân của Thái tử phi, không thể…. để Thái tử phi xảy ra chuyện, cho nên… nô tỳ đã cho Thái tử phi uống… giải dược…”
Lâm Thiện Nhã im lặng không nói lời nào, bởi vì nàng bỗng bi ai phát hiện ra rằng, bất luận hôm nay nàng có nói cái gì cũng đều sai lầm. Nhờ ngâm mình trong mưa lạnh khiến nàng tỉnh táo hơn. Tối hôm qua nàng đã sai lầm khi tính kế hắn! Hắn có cặp mắt nhìn thấu người trong thiên hạ, sao không nhìn thấu được âm mưu của nàng! Tối hôm qua đều do nàng quá nóng vội, quá ngu xuẩn mới làm ra những hành động thiếu suy nghĩ như vậy.
Mộ Dung Ca quét đôi mắt ngấn nước của mình về phía Xảo Vân, giọng nói thổn thức nhưng lại sắc bén như một thanh kiếm cắm xuyên qua yết hầu. – “Nếu đã chuẩn bị giải dược thì Xảo Vân ngươi vốn đã có dự liệu Thái tử phi sẽ trúng phải ‘Giao cảnh hoan’ ư? Đã như vậy vì sao còn không đưa giải dược cho Thái tử?”
“Ta… ta….” – Xảo Vân nhất thời hoảng loạn. Thực ra ‘Giao cảnh hoan’ này không phải do nàng ta chuẩn bị mà là vật hoàng đế Phong quốc ban cho Thái tử phi, ngài nói nam nhân rất thích vật ấy, cho nên cố ý để Thái tử phi mang theo, tất nhiên có cả giải dược.
“Thái tử, việc này có điểm khuất tất, mong Thái tử lấy lại công đạo cho thiếp!” – Mộ Dung Ca quỳ gối xuống mà nói.
Nguyên Kỳ quay đầu nhìn Mộ Dung Ca, thấy dáng vẻ cô kính cẩn lễ độ, lời vừa nói như vẫn còn vương vấn ở bên tai khiến đôi mắt sâu của hắn càng thêm u tối.
“Thái tử! Mọi chuyện đều do nô tỳ gây nên ạ!” – Xảo Vân quá sợ hãi, không ngừng dập đầu nhận tội.
Lâm Thiện Nhã thầm cười lạnh ở trong lòng, xem ra chuyện này không dễ dàng bỏ qua rồi. – “Việc không hay này hà cớ gì phải làm to chuyện để người ngoài biết được? Mộ Dung quản gia vốn xuất thân từ phận ca kĩ, thân kinh bách chiến(*), qua tay nhiều người đàn ông, chỉ một chuyện đêm qua đâu đáng là gì, hà tất cứ phải cố chấp như vậy?”
(*) Thân trải qua trăm trận đánh (trên giường)
Nàng ta vừa dứt lời, không gian chỉ còn lại tiếng mưa rơi.
Cách đó không xa, ngay bên ngoài cửa Phù Dung Các, tất cả các hạ nhân đứng ngoài đều kinh ngạc hết nhìn Lâm Thiện Nhã lại tới Mộ Dung Ca.
Tất cả đều nghe thấy Mộ Dung Ca là kẻ tàn hoa bại liễu, qua tay vô số người, hẳn nhiên công phu quyến rũ đàn ông cũng thuộc vào hạng thượng thừa. Nếu không có ‘Giao cảnh hoan’ quấy nhiễu đêm qua thì thân thể Mộ Dung Ca cũng không còn trong sạch nữa.
“Láo xược!” – Nguyên Kỳ sẵng giọng quát. Ở trong mắt người khác Mộ Dung Ca không còn trong sạch, thế nhưng ở trong mắt hắn, cô chính là đóa sen trắng thuần khiết nhất.
Hắn giận dữ thể hiện quyền uy khiến tất cả mọi người đều phải quỳ gối xuống.
Thần sắc trên gương mặt Mộ Dung Ca thay đổi, xuyên không đến đây cũng sắp qua một năm, cô đã quá quen với những ánh mắt khinh thường trào phúng kia rồi.
“Thái tử phi, người nói như vậy là có ý gì?”
Tiếng nói lạnh lùng của Mộ Dung Ca vang lên giữa không gian yên ắng, đập vào lòng người khiến cho bất luận kẻ nào cũng không thể trốn tránh.
“Bây giờ không có chứng cứ chứng minh còn kẻ nào đồng lõa với Xảo Vân hay không. Thế nhưng nàng ta dám can đảm hạ độc trong phủ Thái tử, chứng tỏ còn có điều nghi vấn!” – Cô nhìn thẳng vào Lâm Thiện Nhã, nói rành mạch. Trong lòng họ đều biết, dù có chứng cứ chứng minh người hạ độc tối hôm qua là Lâm Thiện Nhã thì Nguyên Kỳ cũng không thể sử nàng ta tội chết được! Động đến Lâm Thiện Nhã sẽ liên lụy đến rất nhiều việc, nàng ta cũng biết điều đó nên lúc này mới dám lớn gan ở trước mặt Nguyên Kỳ.
Nói thẳng ra, Lâm Thiện Nhã quỳ cả đêm ở trước cửa Phù Dung Các không phải muốn cầu xin Nguyên Kỳ tha tội mà chỉ muốn khiến hắn nguôi giận, ý đồ dùng sắc đẹp của mình quyến rũ hắn, thậm chí khiến mọi người phải động lòng trắc ẩn với nàng.
Thủ đoạn thật cao minh! Cô phải nhìn nàng ta với cặp mắt khác rồi, Mộ Dung Ca thầm cười lạnh. Tối hôm qua Lâm Thiện Nhã nhất định hoảng loạn, không thể chỉ trong một thời gian ngắn đã bình tĩnh lại để nghĩ ra cách đối phó cao minh như thế này. Nếu cô đoán không nhầm thì kế sách này là của Lâm Khinh Trần.
Vì vậy khi nhìn thấy Lâm Thiện Nhã đang quỳ ở ngoài cửa sổ, cô đã hạ quyết tâm dù không thể đẩy nàng ta vào chỗ chết thì ít nhất cũng phải lột được một lớp da! Mà Xảo Vân chính là quân tốt thí của Lâm Thiện Nhã.
“Nô tỳ cam tâm tình nguyện chịu phạt!” – Xảo Vân đã khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, nàng ta biết rõ chỉ cần mình cắn chặt hàm răng, không nói quá nhiều thì Thái tử phi sẽ bình an vô sự.
“Nô tỳ Xảo Vân, lôi ra ngoài… Lăng trì xử tử.” (tùng xẻo)
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Mộ Dung Ca vẫn chưa biết thêm mắm thêm muối như thế nào để Nguyên Kỳ trừng phạt nghiêm chuyện này, thật không ngờ hắn lại dứt khoát ra lệnh xử tử! Hơn nữa lại là lăng trì….
Hai mắt Xảo Vân mở lớn trừng trừng, sắc mặt nàng trắng bệch, xụi lơ quỵ xuống đất. Lăng trì xử tử, không ngờ Thái tử lại ban cho nàng cái chết! Vốn tưởng rằng chỉ bị đánh ba mươi trượng, thật không ngờ lại là… chết! Xảo Vân thất kinh hồn vía lập tức quay lại nhìn Lâm Thiện Nhã cũng đang ngạc nhiên, nàng miễn cưỡng nở nụ cười cầu xin.
Cơ thể Lâm Thiện Nhã run nhẹ, sắc mặt tái trắng kinh hồn, – “Thái tử! Không thể! Xảo Vân đã biết lỗi rồi, cầu xin người tha tội chết cho Xảo Vân.”
Mộ Dung Ca nhẹ nhíu mày nhìn bộ dạng hốt hoảng của Lâm Thiện Nhã, chẳng lẽ nàng ta còn không hiểu một khi Nguyên Kỳ đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi? Nhưng Mộ Dung Ca cũng cảm thấy ngạc nhiên khi thấy Nguyên Kỳ có vẻ tức giận, hai chữ ‘Lăng trì’ kia hắn nói rất dứt khoát.
“Về phần Thái tử phi, dung túng hạ nhân làm bậy, tội chết có thể tha nhưng tội sống khó miễn, cấm túc nửa tháng.” – Nguyên Kỳ đưa mắt nhìn Lâm Thiện Nhã, coi như chưa nghe thấy nàng ta nói gì, bèn ra mệnh lệnh.
Cấm túc nửa tháng? Phạt quá nhẹ!
Lâm Thiện Nhã đang khổ sở tuyệt vọng lại nghe thấy được lời này, trong lòng lập tức cảm thấy vui mừng. Chỉ cấm túc có nửa tháng ư?
“Còn nữa, Thái tử phi lĩnh mười gậy.” – Nguyên Kỳ nói tiếp.
Lâm Thiện Nhã ngơ ngẩn nhìn Nguyên Kỳ, chật vật đứng lên, sắc mặt nàng ta tái nhợt không còn chút huyết sắc, mười gậy?!
Hắn phải biết từ nhỏ đến giờ Thiện Nhã nàng chưa từng bị vũ nhục như vậy chứ? Da thịt nàng non mềm trắng muốt như tuyết, láng mịn không hề có một vết sẹo, mà nay hắn… hắn lại muốn đánh nàng mười gậy?!
“Thái tử phi…” – Xảo Vân khóc lóc. Nàng sợ hình phạt lăng trì, nàng sợ… đau!
Thân hình Lâm Thiện Nhã run bắn, nàng liếc nhìn Xảo Vân. Từ nhỏ Xảo Vân đã ở bên cạnh nàng, chủ tớ tình cảm sâu đậm, nếu lần này để Xảo Vân chết chính là nàng đã hoàn toàn thất bại! Đối với nàng đây là vết nhơ nhục nhã mà cả đời không thể rửa sạch. Thiện Nhã ngẩng đầu nhìn Nguyên Kỳ: “Một tháng sau là đại thọ sáu mươi của Phụ hoàng, nếu lúc này có máu chảy thực không may mắn.”
Dám lấy Hạ hoàng đế ra áp chế? Mộ Dung Ca cũng lập tức cầm khăn tay lau đi giọt nước mắt vô hình ở khóe mắt, cô nói: “Đúng vậy, một tháng sau đã là đại thọ của Hoàng thượng, tất nhiên không thể vấy máu. Thiếp cả gan có một đề nghị, chi bằng ban thưởng cho nàng ta Hạc Đỉnh Hồng.”
Ở thời đại này, Hạc Đỉnh Hồng là độc dược trí mạng không có thuốc giải.
Đôi mắt Lâm Thiện Nhã tràn đầy phẫn nộ, hai bàn tay giấu dưới ống tay áo siết chặt đến mức móng tay sắp đâm vào thịt. Không ngờ lúc này nàng lại thảm bại đến vậy!
“Chuẩn tấu.” – Đôi mắt đen thẳm của Nguyên Kỳ nhìn lướt qua dáng vẻ giả vờ khóc lóc của Mộ Dung Ca, hắn lạnh lùng nói.
Dứt lời, Nguyên Kỳ lập tức rời khỏi Phù Dung Các.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...