Thiếp Khuynh Thành

Edit: Phi Nguyệt

Mộ Dung Ca thu ánh mắt về, cô cố kìm nén sự kích động đang trào dâng trong lòng, có con dao này cô có thể làm được rất nhiều chuyện. Cô cố tỏ ra bình thường, nhìn về phía người kia.

Người vừa nói là nam tử ngồi ở vị trí phía bên phải Phượng Dịch, chỉ cần nhìn vào chỗ ngồi cũng có thể thấy được địa vị của hắn.

“Lâu nay luôn nghe danh Tề quốc thái tử phong lưu tiêu sái, cơ thiếp trong phủ nhiều vô số, bây giờ người đến phủ Khánh Vương tất nhiên sẽ có rất nhiều mỹ nhân vây quanh, giai thoại càng nhiều đếm không xuể.” – Một người đứng dậy, tay giơ cao chung rượu, dáng vẻ vô cùng khúm núm, nịnh bợ Tề quốc thái tử Triệu Tử Duy.

Tề quốc thái tử – Triệu Tử Duy? Chính là vị thái tử Tề quốc có tính cách mưa nắng thất thường, vì tranh đoạt vương vị mà có thể giết hại chính huynh đệ của mình? Là thái tử Triệu Tử Duy, người chỉ trong vòng năm năm đã khiến Tề quốc trở thành quốc gia mạnh nhất bên cạnh Hạ quốc đó sao? Hắn có một đôi mắt ưng lợi hại, nhưng hai tròng mắt tà mị lại nhươn lên, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng đỏ sẫm, dường như lúc nào hắn cũng thể hiện sự tôn quý của mình ở trước mặt mọi người.

Lời này của Triệu Tử Duy mặt ngoài là khen ngợi đám ca kĩ trong Khánh Vương phủ người người đều là cực phẩm, nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận thì có thể phát hiện ra bên trong những câu nói đó có dấu giếm huyền cơ. Yến hội đêm nay vô cùng long trọng, khách quý vô số, lại còn mời cả Hạ quốc thái tử đến nữa, Khánh vương có ý định gì thì đã rõ như ban ngày rồi.


Hay Nguyên quốc vừa mới yên ổn được vài năm nay lại bắt đầu muốn dấy lên một hồi gió tanh mưa máu?

Mộ Dung Ca không có hứng thú với màn ‘gió tanh mưa máu thời loạn’ của mấy người này, lại càng không muốn dây dưa với bất kì ai trong số họ, nên cô nhanh chóng thu ánh mắt về.

Triệu Tử Duy chẳng nể nang gì người vừa nịnh bợ hắn, hắn còn không liếc nhìn đối phương lấy một cái, hắn chỉ nhìn Khánh vương đầy thâm thúy, khóe môi nhẹ kéo lên tạo thành một nụ cười như có như không, nhưng khi hắn chạm phải ánh mắt thản nhiên nhưng sâu không thấy đáy của Hạ quốc thái tử Nguyên Kỳ, liền cảm thấy đôi mắt kia dường như có thể nhìn thấu tâm can mình, hắn lập tức thu lại ánh mắt. Phần lớn người đang ngồi đây đều vô cùng cung kính với Nguyên Kỳ, thậm chí là e ngại.

Phượng Dịch cau mày, trong lòng thầm mắng Triệu Tử Duy là tên không bao giờ nhìn thấy được ý tốt của người khác, nếu không phải e ngại thân phận của Triệu Tử Duy thì hắn tuyệt đối sẽ không mời hắn ta đến đây. Ở đây đang có nhiều người như vậy, đương nhiên hắn không thể tỏ ra bực bội đối với Triệu Tử Duy, liền dứt khoát coi như không nghe thấy lời nói của hắn ta, chỉ cười haha rồi nói: “Nếu Tề quốc thái tử cảm thấy có hứng thú với ca kĩ trong phủ của bổn vương, người thích ai liền mang về Tề quốc.”

Lời nói này không chỉ thể hiện bản thân hắn rộng lượng, mà đồng thời lại ám chỉ Triệu Tử Duy có tính cách hẹp hòi.

Triệu Tử Duy nghe thấy vậy không khỏi nhíu mày, nhưng hắn không hề giận mà lại cười to ba tiếng, hắn từ từ đứng dậy, vươn hai tay về phía trước, thở dài, – “Khánh vương ra tay thật kinh người, nếu Khánh vương đã bỏ được thì bản cung từ chối là bất kính rồi.”


Không có người nam nhân nào ghét mình có nhiều nữ nhân. Huống hồ gì, các ca kĩ trong phủ Khánh vương người nào cũng có một thân tài nghệ tuyệt vời, lại còn xuất thân từ danh môn vọng tộc nữa, so với đám kĩ nữ ở thanh lâu cả người đầy tục khí thì những ca kĩ này tốt hơn gấp trăm lần.

Sau khi nghe thấy câu nói của Phượng Dịch, cả đám ca kĩ cùng đồng tử lập tức liếc mắt đưa tình với Triệu Tử Duy, ai cũng hy vọng được Triệu Tử Duy để mắt tới.

Đám khách khứa nghe xong cũng nhao nhao quét mắt loạn cả lên, tiếp tục tìm kiếm con mồi.

Bỗng chốc tình cảnh lại náo nhiệt trở lại.

Mộ Dung Ca luôn trong tư thế phòng bị, cô vốn tưởng đầu tiên sẽ phải ca hát, nhảy múa, nhưng chỉ vì một câu nói của Phượng Dịch liền làm đám sói đội lốt cừu này trở nên gấp gáp, đứng ngồi không yên. Cô cố tình cúi thấp đầu xuống, tránh né đám ánh mắt đang xâu xé tới, Nhưng dung mạo của cô xinh đẹp mềm mại hơn xa người khác, tuy trên trán có vết thương, sắc mặt cũng hơi tái nhợt nhưng ở Nguyên quốc này, dung mạo của cô vẫn là số một, số hai, nếu dưỡng thương cho tốt thì chắc chắn cô sẽ xinh đẹp hơn hẳn Lâm Vi.

Một bàn tay thô to từ đâu bỗng vỗ lên mông của cô, cô đang rất cảnh giác, chỉ cần xoay người lại rút con dao găm đâm vào người kia, hắn sẽ không tránh được, nếu cô làm thế chắc chắn sẽ khiến cho tình hình trở nên hỗn loạn vô cùng, lợi dụng cơ hội đó cô sẽ nghĩ ra biện pháp đối phó khác. Mà trước hết là, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho đôi tay dơ bẩn nào chạm vào người cô!


Vừa mới xoay người, cô đã nghe thấy một tiếng quát chói tai, – “Nàng là của bản tướng!”

Mộ Dung Ca nhìn người vừa quát, là tên tùy tùng đi theo Phượng Dịch đã nhiều năm – Trương tướng quân.

Trương tướng quân nhìn cô bằng ánh mắt mê đắm, ánh mắt ấy như lang sói khiến cho người khác phải buồn nôn.

“Trương tướng quân, ngươi mà cũng xứng? Ngươi biết bổn vương thích nàng từ lâu, trước kia nàng là Khánh vương phi nhưng bây giờ đã là ca kĩ rồi, ta quản ai đến trước, đêm nay nàng phải là của ta!” – Người vừa nói tiến lên đem Mộ Dung Ca đang cúi thấp đầu đứng yên một chỗ kéo vào trong lòng.

Nhưng cô làm sao để cho hắn ôm được, cô nhẹ nhàng lùi ra phía sau một bước. Một bước này tránh xa người nọ, cũng tránh xa tên Trương tướng quân xấu xa kia. Cô nhìn chiếc đèn lồng cách đó không xa, nơi đó có vài sợi mành sa bị gió thổi bay lên, lay động.

Người chết rồi mới xôn xao(*),cô cần càng nhiều hỗn loạn càng tốt! Ánh mắt cô dao động, nếu có thể chạy trốn, chắc chắn cô sẽ mang theo cả tên thiếu niên trầm tĩnh kia đi cùng.

(*) Ý nói: Có người chết thì mọi người sẽ xôn xao, hoảng loạn. Ở đây Mộ Dung Ca có ý muốn càng loạn càng tốt.


“Tĩnh vương có điều không biết, Lâm trắc phi đã đồng ý với bản tướng sẽ để nàng hầu hạ ta ba đêm, nếu Tĩnh vương cũng muốn nàng thì xin mời chờ ba ngày sau hẵng nói.” – Trương tướng quân lập tức trả lời.

Nực cười, trước đây vì Mộ Dung Ca là Khánh vương phi nên hắn chỉ dám mơ ước mà không dám hành động, bây giờ nàng đã trở thành ca kĩ, hắn chắn chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, dù ai có nói gì thì hắn cũng phải nếm thử hương vị của tiểu mỹ nhân này đã! Đương nhiên, hắn cũng sẽ không tha cho đệ nhất mỹ nam tử Nguyên quốc – Mộ Dung Tẫn.

“Lá gan của Trương tướng quân thật lớn, ngươi cũng dám cùng bổn vương tranh giành mỹ nhân?” – Tĩnh vương vô cùng giận dữ, hắn là huynh đệ ruột thịt cùng một mẹ sinh ra với Khánh vương.

Hai người bọn họ cãi nhau quá lớn, làm kinh động đến đám người Phượng Dịch.

Phượng Dịch nhíu mày, hắn nhìn ba người Mộ Dung Ca bằng ánh mắt lạnh như băng đá, nhưng trong đáy mắt lại thoáng qua một chút ngạc nhiên. Đối với Mộ Dung Ca, hắn cho đến giờ vẫn chưa từng để mắt đến cô, bây giờ bị rơi vào kết cục như vậy đều là do cô ta tự gieo gió gặt bão thôi! Nhưng biểu hiện của cô lại khiến hắn bất ngờ, sao lại bình tĩnh như vậy? Hắn nghiêng đầu khẽ nói với tỳ nữ đứng phía sau: “Để Mộ Dung Ca cùng hầu hạ hai người đó đi.”

Nguyên Kỳ quét ánh mắt nhàn nhạt về phía cô gái đang được hai tên nam nhân tranh cướp, lại nhìn lướt qua ống tay áo dài của Mộ Dung Ca.

Triệu Tử Duy cũng có vài phần hứng thú với Mộ Dung Ca, cô gái này đang cố nhẫn nại để tìm thời cơ đây! Thân phận của cô gái này hắn cũng biết ít nhiều, hắn nhẹ nhàng tựa lưng vào trên ghế, lười nhác nằm xem một màn kịch hay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui