Nói xong câu đó, Linh Ẩn bước ta khỏi nơi này.
Vừa ra khỏi chùa Thanh Sơn, ba người ngay lập tức không ngừng bước chân đi về phía chân núi.
Vừa xuống dưới chân núi thì thấy bên ngoài khi rừng trúc có một người mặc bộ quần áo đen đang khoanh tay đứng ở đó.
Ánh trăng đừng sợi tập trung hết lên người ấy, chỉ một bóng lưng cũng có thể lịch sự tao nhã hào hoa đến như vậy.
Đây đúng là người mà bọn họ đang muốn tìm rồi....!Thái tử Ngọc Ngân nước Tây Lương.
Ba người lập tức mừng rỡ, không ai bảo ai cùng nhau quỳ trên mặt đất nhìn Ngọc Ngân nói.
"Ngọc công tử?" Gương mặt nhỏ nhắn của Thanh Lam tràn ngập nước mắt nhìn Ngọc Ngân nói: "Cầu xin ngài cứu lấy tiểu thư nhà ta...."
"Nô tỳ cầu xin Ngọc công tử cứu tiểu thư nhà ta..." Thanh Diệp hiện tại cũng ngập tràn nước mắt không khác Thanh Lam, cũng đang quỳ xuống đất nói.
"Lão nô cũng cầu xin Ngọc công tử ra tay cứu giúp cho tiểu thư nhà ta.
Lão nô sẵn sàng làm bất cứ giá nào để báo đáp." Hai mắt Đỗ Hải cũng rưng rưng, giọng đau xót cất lên.
Mặc dù ba người bọn họ không rõ vì sao Ngọc Ngân lại ở nơi này nhưng hiện tại bọn họ cũng không quan tâm gì hết, chỉ suy nghĩ làm sao có thể cứu được tiểu thư nhà mình.
Ngọc Ngân chậm rãi xoay người lại, cẩm bào màu đen dính một chút sương đêm, gương mặt tinh xảo tuấn tú ẩn dưới ánh trăng cũng mông lung như được bao phủ một tầng sương mù.
Đôi mắt phượng trên gương mặt ấy đang nhìn về phía ba người.
Sau đó ánh mắt hắn dường ở trên người Phượng Hồng Loan, hắn nhìn thấy nàng đang nằm trong lòng của Thanh Lam, khuôn mặt chỉ nhỏ như lòng bàn tay đang bị bao phủ một tầng u ám, không có sự chói lòa như hắn đã từng thấy.
Nàng nằm ở đó nhắm chặt mắt, đôi môi bị sưng lên, mái tóc đen lòa xòa, giống như đã phải trải qua sự giày vò của gió sương, lại giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào, không có một chút hơi thở của người sống.
Nếu không phải giữa mi tâm của nàng vẫn còn một tia khí thì hắn cũng không nhịn được nghi ngờ nàng đã mất mạng.
Trong lòng hắn bỗng nhiên xẹt qua một sự đau đớn, đôi mắt phượng của Ngọc Ngân lo lắng, giọng nói trầm trầm của hắn xẹt qua một tia tức giận và sắc bén: "Sao nàng ấy lại thành ra thế này?"
"Là, là do Vân công tử.....!Vân công tử....!bắt nạt tiểu thư..."
Vân Cẩm? Người Ngọc Ngân hơi run lên, đôi môi mỏng hơi mím lại nhìn Phượng Hồng Loan, sau đó hắn giơ tay ôm lấy người nàng: "Đưa nàng cho ta đi!"
Thanh Lam lập tức buông tay để Ngọc Ngân bế Phượng Hồng Loan lên.
Khi tay hắn vừa chạm được vào cơ thể mềm mại của người trước mặt lập tức cảm nhận được người này nhẹ đến mức không thể tin được.
Trong lòng Ngọc Ngân hơi căng thẳng ôm nàng vào trong ngực, hắn đưa tay kiểm tra mạch đập của nàng, mắt phượng xuất hiện một tia u ám.
" Ngọc công tử, tiểu thư, tiểu thư ngài ấy còn có thể cứu được không?" Thanh Lam, Thanh Diệp lo lắng nhìn Ngọc Ngân.
"Lão nô cầu xin Ngọc công tử, bất kể như thế nào cũng phải cứu lấy tiểu thư nhà ta..." Đỗ Hải nhìn vẻ mặt của Ngọc Ngân, trong lòng trầm xuống.
"Nàng sẽ không chết được." Ngọc Ngân bình tĩnh mở miệng, giọng nói ẩn chứa một tia u ám: "Các ngươi phải đồng ý để ta mang nàng đi! Mấy ngày sau ta sẽ đưa nàng về phủ thừa tướng."
"Chỉ cần Ngọc công tử có thể cứu tiểu thư, thì Ngọc công tử có nói cái gì lão nô cũng đều đồng ý." Đỗ Hải lập tức bày tỏ thái độ.
Thanh Lam, Thanh Diệp lập tức gật đầu: "Bọn nô tỳ cũng sẽ đi theo Ngọc công tử để tiện chăm sóc cho tiểu thư!"
Ánh mắt Ngọc Ngân xẹt qua Đỗ Hải rồi nhìn về phía Thanh Lam, Thanh Diệp, một lúc sau hắn mới chậm rãi mở miệng: "Hiện tại nàng đang được mọi người cực kỳ chú ý, nếu biến mất mấy ngày thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.
Huống hồ hiện tại nàng còn là một khuê nữ, nếu việc này bị truyền ra ngoài chỉ sợ không được tốt.
Cứ nói với bên ngoài nàng bị ốm không thể gặp bất kỳ ai.
Hai người các ngươi là tỳ nữ bên người của nàng, nếu không xuất hiện sẽ khiến người khác hoài nghi.
Các ngươi nên bảo vệ phòng của nàng ấy.
Ta sẽ tự chăm sóc nàng, khi nào nàng khỏi ta sẽ tự mình đưa nàng về."
"Ngọc công tử nói rất đúng.
Chỉ cần Ngọc công tử có thể chữa cho tiểu thư là được.
Ba người bọn ta cũng sẽ bảo vệ khuê các của tiểu thư." Đỗ Hải lập tức gật đầu.
Thanh Lam, Thanh Diệp cũng lập tức rơi lệ gật đầu.
Chỉ cần cứu được tiểu thư thì Ngọc công tử bảo bọn họ làm gì cũng được.
Ngọc Ngân thấy ba người đã gật đầu đồng ý thì nhìn thoáng qua Phượng Hồng Loan không một hơi thở đang nằm trong ngực mình.
Sau đó hắn nhón nhẹ mũi chân nháy mắt biến mất, không có một dấu vết gì còn lưu lại.
Ba người bọn Đỗ Hải dõi mắt theo nhìn Ngọc Ngân ôm Phượng Hồng Loan rời đi, thế nhưng tốc độ của hắn quá nhanh đến cả hắn đi hướng nào cũng không hề biết chính xác.
Thế nhưng bọn họ tin tưởng Ngọc công tử nhất định có thể chữa cho tiểu thư.
Thêm cả sự việc đánh cờ trong ba ngày ở chùa Thanh Sơn giữa hai người nên hiện tại bọn họ giao tiểu thư cho Ngọc công tử cũng yên tâm.
Ba người đồng loạt thờ dài nhẹ nhõm một hơi, cả ba quỳ trên mặt đất nãy giờ không hề động đậy.
Hiện tại vừa thở phào được một lúc thì cũng đồng thời cảm nhận được chân của mình đã tê không thể đứng dậy.
Tiểu thư còn quan trọng hơn cả tính mạng của ba người bọn họ.
Bọn họ được sinh ra vì tiểu thư, vì tiểu thư có thể chết.
Cho nên tiểu thư nhất định phải không có mệnh hệ gì.
Một lúc lâu sau ba người họ mới từ từ đứng dậy, Đỗ Hải phẩy tay thì bóng dáng ba người lập tức lóe lên rồi quay về phủ thừa tướng.
Biệt viện ngoài thành phía tây.
Vân Cẩm từ khi trở về vẫn đứng ở bên cạnh cửa sổ không nói một lời, gương mặt tuấn tú như ngọc lấp sau rèm cửa không nhìn rõ cảm xúc.
Phong Ảnh vẫn đứng đằng sau thiếu chủ, gương mặt của hắn cũng cực kỳ nghiêm trọng nhìn về phía Vân Cẩm.
Sự lo lắng đang tràn ra khắp mặt hắn.
Thiếu chủ thật sự động lòng với Phượng tam tiểu thư rồi.
Nếu so sánh với sự chán ghét phụ nữ từ xưa đến nay của thiếu chủ thì hiển nhiên ngài đã không thể khống chế được mình trước Phượng tam tiểu thư rồi.
Tình cảnh ngày hôm nay thật sự cực kỳ kinh hãi.
Phong Ảnh nhớ tới mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Bầu trời đã tối đen như mực, Vân Cẩm bỗng nhiên xoay người đi ra bên ngoài.
"Thiếu chủ?" Phong Ảnh lập tức kinh sợ lên tiếng: "Ngài...!ngài không phải lại định tới Phượng phủ nữa chứ?"
Bước chân của Vân Cẩm hơi ngừng lại, gương mặt của Phong Ảnh lập tức trắng bệch, hắn lập tức phi đến trước mặt Vân Cẩm cầu xin: "Thuộc hạ xin thiếu chủ, ngài cứ tạm thời đừng đến nữa, tình hình hiện tại của Phượng tam tiểu thư, nếu ngài đến đó nàng ta thật sự sẽ giết ngài mất.
Ngài lại không định đánh lại..."
Vân Cẩm dường như không nghe thấy hắn nói gì, hắn phất tay áo lên hất Phong Ảnh đang ngăn cản trước mặt mình ra: "Cút!"
Cả người Phong Ảnh bị một cái phất tay này của Vân Cẩm hất ra xa, hắn nhìn Vân Cẩm bước ra khỏi cửa phòng thì mặt trắng bệch hô lớn: "Thiếu chủ, ngài thật sự không thể đi..."
Phong Ảnh còn chưa nói xong Vân Cẩm đã bước ra khỏi phòng.
Bóng hắn hơi lóe lên đã đi về phía Phượng phủ, động tác nhanh như tia chớp.
Phong Ảnh lập tức phi thân theo sau Vân Cẩm.
Chỉ thời gian một chén trà nhỏ Vân Cẩm đã nhẹ nhàng đến Thanh Tâm Các.
Tiểu viện Thanh Tâm Các lúc này cực kỳ yên tĩnh, đến cả đèn cũng không đốt lên.
Vân Cẩm dừng lại một lát rồi hướng thẳng về phía Noãn các phía đông.
"Vân công tử!" Đỗ Hải, Thanh Lam, Thanh Diệp vừa trở về Thanh Tâm Các thì thấy Vân Cẩm đang định đi vào trong phòng thì đồng loạt lên tiếng.
Vân Cẩm đột ngột dừng lại quay người nhìn ba người họ.
Gương mặt của hắn lộ ra một sự hoảng loạn trước nay chưa từng có, giọng hắn gấp gáp: "Loan Nhi đâu? Nàng làm sao rồi?"
Chẳng lẽ Vân công tử đã biết? Trong lòng ba người nhất thời hoảng hốt.
Thế nhưng nhớ tới những gì Vân Cẩm đã làm trong lòng ba người đều vô cùng tức giận.
Tiểu thư rõ ràng đang khỏe mạnh, nếu không phải hôm nay hết Ly vương lẫn Vân công tử lần lượt đến đây gây chuyện thì tiểu thư nhất định sẽ không xảy ra việc gì, cũng sẽ không gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng như bây giờ.
Nếu không phải gặp được Ngọc Ngân công tử ở chùa Thanh Sơn thì bọn họ không thể tưởng tượng nỏi tiểu thư sẽ như thế nào nữa.
Sắc mặt ba người nhìn Vân Cẩm lập tức trở nên xấu đi.
Đỗ Hải thì cố nén giận bước nhanh tới chặn ở cửa: "Vân công tử, tiểu thư đã đi ngủ rồi, ngài ra lệnh không cho phép bất cứ ai tới gần! Nhất là ngài đấy! Lão nô tuy rằng thân phận hèn mọn nhưng từ nay về sau ta cũng sẽ không cho phép Vân công tử tới gần tiểu thư nhà ta nữa."
Người Vân Cẩm lập tức run lên, gương mặt hắn lập tức tối sầm lại.
"Xin Vân công tử về sau đừng tới tìm tiểu thư nhà ta nữa.
Một điều kiện mà tiểu thư nhà ta còn nợ, khi nào ngài muốn đòi lại cứ cho người truyền lời tới là được." Thanh Lam, Thanh Diệp cũng lập tức đi tới ngăn cản Vân Cẩm.
Vân Cẩm lui về phía sau từng bước, gương mặt hắn trắng bệch nhìn ba người.
Lúc ấy hắn thật sự là mất hết lí trí làm ra việc vô cùng khốn nạn.
Hiện tại hắn mới nhận ra điều đó đã khiến Loan Nhi tổn thương rất nhiều cho nên người bên cạnh nàng mới ghét bỏ hắn đến như vậy.
Đôi môi mỏng mím lại thật chặt, ánh mắt Vân Cẩm đang hướng về phía căn phòng đang tối đen, hắn không nghe được chút động tĩnh nào bên trong.
Còn trong lòng hắn hiện tại đang bị những sự hối hận từ trách giày vò.
Loan Nhi đã trải qua nhiều thương tổn đến như vậy, không chấp nhận được thì hắn có thể hiểu, là do hắn quá nóng vội, vừa nghe nàng nhắc tới Cẩm Sắt cùng với việc trả lại Thúy Vũ Yên Vân thì hắn lập tức mất đi lí trí, làm tổn hại đến nàng...
"Ta đã nói rồi ta nhất địch sẽ cưới Loan Nhi, nàng chính là thê tử duy nhất kiếp này của Vân Cẩm." Một lúc sau Vân Cẩm thu hồi ánh mắt, lộ ra một sự kiên định nhìn ba người: "Cho nên các ngươi không ai có thể ngắn cản được ta đi gặp nàng."
Ba người ngẩn ra, ba đôi mắt đều hiện lên vẻ không thể tin nổi nhìn Vân Cẩm.
Đàn ông trước nay đều tam thê tứ thiếp, nhất là những nhà phú quý.
Mà Vân Cẩm thân là thiếu chủ của Vân tộc, lại là thiên hạ đệ nhất công tử, thân phận được người người tôn sùng mà hắn lại có thế nói ra câu chỉ lấy một mình tiểu thư?
"Cho dù ta có làm gì với nàng thì cũng chỉ có một mình nàng nói với ta, dù các ngươi có là người bên cạnh nàng ấy thì cũng không thể quyết định thay nàng được." Vân Cẩm nhìn ba người đang ngăn ở cửa, ống tay áo hắn phất lên: "Tránh ra!"
Ba người lập tức kinh sợ, cả người không chịu được lùi ra.
Vân Cẩm bước chân đi vào trong phòng.
"Không được! Vân công tử ngài không được vào đấy!" Đỗ Hải sau khi bị đẩy lùi về sau thì lập tức xông lên trước: "Tiểu thư đã nghỉ ngơi rồi, chẳng lẽ Vân công tử nghĩ những điều ngài làm với tiểu thư nhà ta hôm nay là chưa đủ sao?"
Vân Cẩm đột ngột dừng lại nhìn Đỗ Hải: "Ta chỉ nhìn nàng một cái rồi đi.
Chắc chắn sẽ không ở lại.
Ta cũng sẽ không làm hại nàng."
Đỗ Hải lắc đầu: "Tiểu thư đã ra lệnh không cho phép bất cứ ai vào quấy rầy.
Vân công tử vẫn nên đi về đi!"
"Ngươi cho rằng chỉ ba người các ngươi là có thể ngăn cản ta sao?" Mắt phượng của Vân Cẩm trầm xuống nhìn Đỗ Hải.
Trước đây hắn vẫn luôn cảm nhận được khí tức của Loan Nhi, cho dù khí tức ấy rất yếu ớt nhưng hắn vẫn có thể nhận ra được.
Thế nhưng hiện tại đã cách gần căn phòng gần như vậy nhưng hắn vẫn không cảm nhận được.
Điều này khiến hắn vô cùng hoảng hốt phải vào xác nhận nàng còn khỏe mạnh mới có thể rời đi.
Nét mặt già nua của Đỗ Hải lập tức trắng bệch, ông cắn răng nói: "Lão nô không ngăn nổi Vân công tử nhưng nếu Vân công tử đã muốn đi vào thì đạp lên người lão nô mà vào!"
"Vân công tử cũng đạp lên người nô tỳ mà vào!" Thanh Lam, Thanh Diệp lập tức đứng ra bên cạnh Đỗ Hải.
"Vô dụng thôi!" Đôi mắt của Vân Cẩm lóe ra một sự sắc bén nhìn thẳng về phía ba người: "Có phải nàng không có ở trong phòng đúng không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...