"Ngươi quỳ làm gì?" Vân Cẩm cau mày nhìn Phong Ảnh, giọng lại khàn đặc khiến cho hắn vô cùng không thoải mái.
"Thiếu...!Thiếu chủ, ngài tỉnh lại rồi?" Phong Ảnh quỳ cả một ngày, giọng cũng khàn đặc như vậy.
“Ừm, ta làm sao vậy?”Vân Cẩm giật giật giọng, chân mày nhíu chặt hơn.
"Ngài...!Ngài không nhớ sao?" Phong Ảnh nhất thời cẩn thận nhìn nét mặt của Vân Cẩm, lên tiếng.
Vân Cẩm xoa xoa trán, trí nhớ sau cùng là gương mặt Phượng Hồng Loan nhìn hắn đầy lạnh lẽo, nhất thời cũng nhớ ra.
Lập tức nói: "Ngươi điểm huyệt ta?"
"Thuộc hạ đáng chết, tình huống lúc đó thật sự là...!Thiếu chủ thứ tội!" Gương mặt tuấn tú của Phong Ảnh lập tức trắng nhợt, cúi đầu nhận tội.
“Bây giờ là lúc nào rồi?” Vân Cẩm nhớ lúc hắn đi phủ Thừa tướng lúc là buổi sáng, bây giờ trời đã tối rồi, rốt cuộc hắn đã ngủ bao lâu?
“Bẩm Thiếu chủ, bây giờ là giờ Tuất canh ba ạ, ngài đã ngủ cả một ngày rồi.” Phong Ảnh cũng không ngờ rằng Thiếu chủ sẽ ngủ một ngày.
Nếu không phải cứ cách hai tiếng hắn ta lại bắt mạch cho thiếu chủ, thấy thiếu chủ vẫn còn ngủ say, nếu không thì đã sớm không nhịn được rồi.
“Ta đã ngủ một này… Nói cách khác là ngươi cũng quỳ một ngày rồi?” Vân Cẩm thiêu mi.
“Dạ, thuộc hạ đại nghịch bất đạo, dám điểm huyệt Thiếu chủ, Thiếu chủ thứ tội." Phong Ảnh lập tức nói.
Ngón tay Vân Cẩm day day mi tâm, nghĩ tới chuyện ở phủ Thừa tướng, Phong Ảnh bị dày vò quá sức, khoát khoát tay: "Thôi ngươi đi đi.
Đi rót cho ta cốc nước.”
"Thiếu chủ? Ngài không trách tội thuộc hạ sao?" Phong Ảnh nhất thời kinh ngạc.
Nếu là ngày xưa hắn ta dám đại nghịch bất đạo như vậy.
Thiếu chủ nhất định sẽ trừng phạt hắn.
"Chỉ một lần này thôi, lần sau không được phá lệ!" Sắc mặt Vân Cẩm run lên, trầm giọng nói.
"Dạ! Đa tạ Thiếu chủ." Phong Ảnh lập tức đứng lên.
Qùy quá lâu nên toàn bộ thân dưới đều tê cứng, cũng không thèm xoa bóp và lập tức chạy tới trước bàn rót cho Vân Cẩm một ly nước.
Bờ môi chạm phải nước, Vân Cẩm nhất thời “tê dại”, hít một hơi sâu, mới nhớ ra miệng bị Phượng Hồng Loan cắn bị thương.
"Thiếu chủ, ngài cẩn thận một chút.
Thuộc hạ đã bôi thuốc cho ngài." Phong Ảnh không đành lòng nhìn vết thương môi Vân Cẩm.
Nghĩ Phượng Tam tiểu thư thật ác độc.
"Ừm!" Vân Cẩm có chút không yên lòng gật đầu một cái, tay cầm ly.
Ngón tay như ngọc lau bờ môi.
Nhớ tới cảm giác mềm mại, dịu dàng, thơm tho, mát mẻ lành lạnh, tinh khiết ngọt ngào tựa như ngọc trên băng tuyết kia.
Nhưng hình như cảm giác đó khiến cho cả người hắn như bị thiêu đốt.
Cả mùi thơm thanh nhã trên người nữ nhân kia nữa, không giống với mùi phấn trên những cô nương khác mà giống mùi hoa đào tự nhiên, còn có cả một cảm giác mát mẻ như mưa tuyết nữa.
Thứ mùi vị đó mê hoặc chết người.
Chỉ cần vừa tiếp xúc với nàng, sẽ khiến cho hắn trở nên không phải hắn, không thể kiểm soát chính mình.
Chốc lát, ngón tay rời khỏi môi, xoa ngực.
Nơi đó chỉ cần nghĩ tới nàng là không ngừng đập nhanh, dường như muốn chui ra khỏi lồng ngực.
Mặc dù suýt chút nữa bị nàng giết, nhưng đáy lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào.
Hồi lâu, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười ấm áp.
Vừa cười nhẹ cái lại rên lên, nhưng vẫn không kiềm chế được nụ cười nở rộ trong lòng.
Phong Ảnh ngây ngốc nhìn Thiếu chủ, mắt mở to hơn chuông.
Hắn ta chưa từng thấy thiếu chủ cười như vậy cả.
Từ nhỏ hắn ta đã cùng Vụ Ảnh đi theo bên người Thiếu chủ, tròn hai mươi năm.
Cho tới tân bây giờ, hắn ta cũng chưa từng thấy Thiếu chủ cười như vậy bao giờ.
Cho tới tận bây giờ, Thiếu chủ vẫn luôn là người ma mị, thâm sâu khó đoán, nụ cười đẹp nhất thế gian nhưng lại che phủ một tầng mây mù.
Hôm nay Thiếu chủ cười như vậy giống như phá tan tầng mây mù ấy, chính là nụ cười thuần túy phát ra từ tận đáy lòng.
Không che giấu ưu tư, chỉ là buồn cười nên cười thôi.
Cười như vậy, giống như ánh trăng sáng, khiến cho người khác si tình.
"Thiếu...!Thiếu chủ..." Phong Ảnh ngơ ngác lên tiếng.
Không cần suy nghĩ, Thiếu chủ nhất định là cười bởi vì Phượng Tam tiểu thư.
"Ừ!" Vân Cẩm gật đầu một cái.
Khóe miệng vẫn lưu lại một nụ cười châm biếm, mặc kệ vết thương, uống cạn ly nước rồi đưa cho Phong Ảnh.
"Thiếu chủ muốn thêm một ly nữa không ạ?" Phong Ảnh Phong Ảnh lập tức nhận lấy ly, hỏi.
Vân Cẩm lắc đầu
Phong Ảnh cầm ly đi, rót đầy một ly nước, sau đó đi đốt đèn lưu ly rồi nói: “Thiếu chủ, ngài muốn dùng cơm không?”
"Không!" Vân Cẩm lắc đầu.
Đầu ngón tay lần nữa rơi lên môi, nhẹ nhàng vuốt ve, nét mặt ấm áp như gió xuân, đôi mắt phượng hiện lên vẻ hòa hợp mê ly.
Phong Ảnh nhìn Vân Cẩm, cảm thấy chủ tử thật sự động lòng với Phượng Tam tiểu thư, thần sắc này khiến hắn ta nghĩ đến mèo nhỏ tư xuân.
Nhưng đáy lòng không thể không lo lắng, nếu như Cẩm Sắt tiểu chủ biết Thiếu chủ động lòng với Phượng Tam tiểu thư, nhất định sẽ chạy tới đây, đối chất với Phượng Tam tiểu thư…
Phong Ảnh nghĩ như thế nào cũng cảm thấy cần phải nhắc nhở Thiếu chủ.
Nhưng mà hắn ta nhìn Vân Cẩm nhiều lần, Thiếu chủ đều đắm chìm trong suy nghĩ nào đó.
Chỉ e rằng, cho dù bây giờ hắn ta có nói gì, Thiếu chủ căn bản cũng không nghe lọt tai.
Bên trong căn phòng lẳng lặng, ngay cả nửa tiếng động cũng không có.
Hồi lâu, chân mày Vân Cẩm nhíu chặt, ngẩng đầu nhìn Phong Ảnh, gương mặt như ngọc tràn đầy vẻ quấn quýt: "Phong Ảnh, ngươi nói xem ta nên làm gì?"
Phong Ảnh nhất thời sửng sốt một chút, bật thốt lên: "Thiếu chủ, làm gì là làm cái gì ạ?
“Haizz, thì là…làm sao mới có thể khiến nàng…khiến nàng…” Vân Cẩm suy nghĩ chọn lời nói, hồi lâu sau mới mở miệng: “Kiểu làm cảm giác của nàng giống như cảm giác của ta đối với nàng.
Chính là muốn được thấy nàng, sau đó nơi này đập thình thịch…”
Vân Cẩm chỉ vào ngực hắn.
Phong Ảnh nhất thời bị làm khó.
Rõ ràng là Phượng Tam tiểu thư không thích Thiếu chủ, thậm chí vừa nhìn thấy Thiếu chủ đã muốn đuổi hắn đi.
Trong ngần ấy năm như vậy, số nữ nhân muốn đến gần Thiếu chủ không thể đếm hết.
Hơn nữa Cẩm Sắt tiểu chủ vừa nhìn thấy Thiếu chủ đã lập tức dính tới.
Cho tới tận bây giờ vẫn không thấy một cô nương nào như Phượng Tam tiểu thư, đối với Thiếu chủ lại tránh như tránh bọ cạp, không, e là bọ cạp nàng còn không đánh.
Nàng lại đánh đuổi Thiếu chủ giống như đánh đuổi con gián.
“Hả?” Vân Cẩm nhìn Phong Ảnh với vẻ mong đợi.
Phong Ảnh lắc đầu nhẹ: “Thiếu chủ, ta cũng không biết nữa.”
“Còn tưởng rằng ngươi có thể ra được chủ ý gì cơ.” Con ngươi màu hổ phách của Vân Cẩm đảo một vòng, đầu lông mày xoắn lại vào nhau, dáng vẻ trầm tư.
Phong Ảnh nhìn Vân Cẩm sốt sắng, cũng lập tức cau mày lại suy nghĩ, lúc lâu sau nói: “Thiếu chủ không phải nói là muốn đi ở rể sao? Hay là người trực tiếp đi tìm Phượng Thừa tướng, không đúng…”
Phong Ảnh vừa mới mở miệng, Vân Cẩm đã lắc đầu một cái, cắt đứt lời nói của hắn ta: “Cái lão Phượng Thừa tướng kia căn bản là sáo rỗng.
Hôm thưa chuyện trên triều đình là một minh chứng.
Lão ta muốn đáp ứng với Quân Tử Ly cũng không dám đáp ứng.
Từ nay về sau Phủ Thừa tướng đều do nữ nhân kia cai quản.
Lão ta cùng lắm thì có giá trị lợi dụng là bị nàng ta lấy ra làm cây thương giáo.”
“Vậy…” Phong Ảnh nhìn Vân Cẩm.
“Còn muốn!” Vân Cẩm nói.
Phong Ảnh lập tức bắt đầu vắt hết đầu óc nghĩ xem làm thế nào để Phượng Tam tiể thư cũng thích Thiếu chủ.
Nhưng suy nghĩ lúc lâu vẫn cảm thấy Phượng Tam tiểu thư chính là thương đao không chạm vào được.
Hơn nữa xem ra dù không dùng nội lực nhưng thân thủ còn lợi hại hơn so với cao thủ.
Nhìn vào thiên hạ, có thể đánh bại được Phượng Tam tiểu thư e là lác đác không có mấy người.
Cho dù có thể đánh thắng được thì cuối cùng cũng bị Phượng Tam tiểu thư trả thù tới mức lưỡng bại câu thương.
“Thiếu chủ, không có cách nào cả.
Hay là người cũng đừng có loại cảm xúc đó với Phượng Tam tiểu thư nữa.” Dĩ nhiên Phong Ảnh chưa tiếp xúc qua phụ nữ.
Hắn không biết cảm giác đó là như thế nào.
Nhìn thần sắc lẫn dáng vẻ của Thiếu chủ cứ giống như trúng độc vậy.
Đã bị Phượng Tam tiểu thư suýt làm mất mạng rồi mà vẫn không bỏ được nàng, có thể thấy loại cảm giác này không tốt đẹp gì.
Tốt nhất là không nên có.
“Như vậy sao được?” Vân Cẩm lập tức bất mãn lắc đầu: “Không có cách cũng phải có cách.”
Phong Ảnh nhất thời im lặng nhìn Vân Cẩm.
Hai tay Vân Cẩm ôm lấy đầu, hồi lâu thở dài nói: “Người phụ nữ kia…Sao lại phiền phức tới vậy, không chịu cho ta chút mặt mũi tốt gì cả.”
Lúc này hắn thấy hối hận, biết phải như bây giờ thì ban đầu hắn tuyệt đối núp từ xa để xem cuộc vui, nhất định không ở trên đầu tường quang minh chính đại mà đứng xem cuộc vui.
Hôm nay lại để người phụ nữ kia ngay cả sắc mặt tốt cũng không cho.
“Thiếu chủ, nếu không thì tìm người hỏi qua xem.” Phong Ảnh mở miệng thử dò xét.
“Tìm ai hỏi?” Vân Cẩm lập tức ngẩng đầu nhìn Phong Ảnh.
“Tìm người biết.
Người hỏi thuộc hạ thì thuộc hạ cũng không hiểu, tìm người biết về việc này rồi hỏi qua xem nên làm thế nào?” Phong Ảnh nhìn dáng vẻ đăm chiêu của Vân Cẩm, chỉ có thể dùng sức nghĩ cách thay hắn phân ưu.
“Người biết ư? Ai biết?” Vân Cẩm lập tức mở miệng.
Phong Ảnh lắc đầu nhẹ, hắn cũng chẳng biết ai, chẳng qua chỉ nghĩ bừa một kế thôi.
“Đúng rồi! Khanh nương!” Vân Cẩm nghĩ tới, hồi lâu ánh mắt bỗng chốc sáng lên: “Chẳng phải nói nữ nhân là hiểu những cô nương nhất sao, Khanh nương nhất định sẽ hiểu thôi.
Bây giờ ngươi mau đi đưa bà ấy tới đây cho ta.
Ta sẽ hỏi nàng xem sao.”
"Thiếu chủ, không thể tìm Khanh nương!" Gương mặt tuấn tú của Phong Ảnh lập tức quay ngoắt sang: “Ngài đừng quên, Khanh nương quen… quen biết với tiểu chủ, chuyện này tuyệt đối đừng để truyền về đến Vân tộc, đây chẳng phải là…”
Phong Ảnh không dám nhắc đến tên Cẩm Sắt nữa, chỉ dám nói tiểu chủ.
Nghe được tên của Cẩm Sắt, gương mặt như ngọc của Vân Cẩm lập tức trầm xuống: “Nàng ta dám.”
"Thiếu chủ, cho dù tiểu chủ không dám, nhưng mà bây giờ thiên hạ mà rêu rao đồn thổi, e rằng tiểu chủ đã sớm chạy đến đây rồi.
Sớm muộn tiểu chủ cũng biết.
Ngài… Đến lúc đó ngài…” Phong Ảnh lập tức nói.
“Biết thì làm sao?” Đôi mắt phượng của Vân Cẩm lập tức trở lên lạnh lẽo: “Đừng tưởng rằng, cả đời này nếu như không phải ta thì nàng ta không lập gia đình sao? Nằm mơ.”
"Thiếu chủ?" Phong Ảnh kêu lên: "Tốt nhất là đừng để tiểu chủ ra tay với Phượng Tam tiểu thư…”
“Cho nàng ta thêm lá gan nữa.
Đừng tưởng rằng ta vẫn luôn nhường nhịn nàng ta rồi kết hôn với nàng vì sợ nàng ta.
Nếu không nể mặt phụ chủ, hừ.” Lông mi Vân Cẩm thoáng qua một tia dữ tợn, cổ tay trầm xuống, một góc giường bị hắn lan tỏa lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Nàng ta đã sớm giống khúc gỗ này rồi.”
Đáy lòng Phong Ảnh run lên, nhưng vẫn lo lắng nói: “Mặc dù thiếu chủ không sợ, nhưng mà thần của tiểu chủ… có thể một chọi ba với tiểu thư…”
Cả người Vân Cẩm nhất thời run lên, nhớ đến Phượng Hồng Loan, lập tức nói: "Ta sẽ bảo vệ nàng ấy…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...