Đỗ Hải lập tức ngẩn người lắc đầu: "Trước kia lão nô cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng việc buôn bán của Trình Cát Tường không phải quá tốt thế nhưng mỗi thàng đều có ngân lượng nhập vào sổ sách.
Thế nhưng nhìn số sổ sách này lão nô thật sự không nhìn ra điều gì.
Xin tiểu thư chỉ thị."
"Ngươi thử nhìn xem vật liệu của các của hàng đi, nhìn luôn cả số hàng hóa mà nó sản xuất ra.
Ngươi có thể nhìn thấy điều gì?" Phượng Hồng Loan lạnh nhạt hỏi.
Đỗ Hải nghe hỏi vậy thì lập tức nhìn sổ sách trong tay mình sau đó nói: "Cửa tiệm Cẩm Tú Trang này là hiệu buôn nổi tiếng mười mấy năm nay.
Vải vóc của phủ chúng ta đều nhập từ chỗ hắn.
Khi phu nhân còn sống vẫn luôn làm như vậy đã được mười mấy năm rồi.
Chúng ta lấy vải từ Cẩm Tú Trang, may thành quần áo rồi bán lại cho Cẩm Tú Trang.
Kiếm được hai phần tiền từ công may đồ, việc này đã được thực hiện từ lâu rồi.
Lão nô thật sự nhìn không ra vấn đề gì."
"Chỉ sợ là lấy tiền nhập hàng ở Cẩm Tú Trang, đến lúc Cẩm Tú Trang thu mua rồi thì không có tiền về lại!" Phượng Hồng Loan lại hơi cau mày nói với giọng lạnh lùng: "Cẩm Tú Trang kinh doanh rất lớn! Hầu như khắp nước Đông Ly đều có sản nghiệp của Cẩm Tú Trang."
"Ý của tiểu thư là?" Đỗ Hải nghe ra được lời nhắc nhở của Phượng Hồng Loan vẻ mặt già nua của ông ta lập tức biến sắc.
"Không chỉ là hợp tác nhập hàng của Cẩm Tú Trang.
Chín mươi phần trăm sản nghiệp của phủ thừa tướng đều hợp tác với Cẩm Tú Trang.
Nói một cách khác, lợi nhuận mà tất cả sản nghiệp của phủ thừa tướng đều đổ hết về Cẩm Tú Trang." Phượng Hồng Loan thản nhiên mở miệng: "Ngươi nói thử xem, hiện tại phủ thừa tướng có giống một cái vỏ rỗng không?"
Đỗ Hải lập tức cứng người không nói được lời nào, cả người toàn là mồ hôi lạnh.
"Một người phụ nữ trong khuê phòng như Nhị phu nhân không thể ngờ được còn có năng lực lớn như vậy." Khóe miệng Phượng Hồng Loan lộ ra một nụ cười: "Thật sự rất thú vị.
Cẩm Tú Trang....!không biết là do ai đứng sau màn quản lý?"
"Cẩm Tú Trang mười lăm năm trước đột nhiên phất lên, vẫn luôn rất thần bí, thế nhưng danh tiếng tới giờ vẫn rất tốt.
Chất lượng vải vóc cũng rất tốt.
Lão nô cũng không biết chủ nhân sau lưng nó là ai, chỉ sợ thiên hạ này cũng hiếm có người biết được điều này." Đỗ Hải lập tức lắc đầu nói.
"Cẩm Tú Trang à...." Phượng Hồng Loan cúi đầu mở miệng, giọng nói nàng mang theo ý gì đó không hiểu được.
Một lúc lâu sau, nàng lười biếng nhắm mắt lại bình tĩnh nói: "Đưa số sổ sách này đến thư phòng của Thừa tướng đại nhân đi, cũng để cho ông ấy nhìn xem ông ấy đã rước một con sói vào nhà như thế nào."
"Rõ, thưa tiểu thư!" Đỗ Hải cúi người, sau khi xác nhận Phượng Hồng Loan không còn chỉ thị nào khác nữa thì dò hỏi: "Tiểu thư, có cần phải tra xét Cẩm Tú Trang không?"
"Không cần!" Phượng Hồng Loan không cần nghĩ ngợi giây nào đã nói.
"Vậy tiểu thư.....!hiện tại cứ để phủ thừa tướng mất tiền như vậy? Chẳng nhẽ cứ để nó như thế sao?" Đỗ Hải nhìn Phượng Hồng Loan, vẻ mặt ông ta đầy vẻ lo lắng.
Cho tới bây giờ ông cũng không ngờ tới phủ thừa tướng lại là tình trạng như vậy.
"Đương nhiên cứ để như vậy rồi!" Ánh mắt của Phượng Hồng Loan vẫn nhắm không hề mở ra, khóe miệng hơi nhếch lên: "Vì cái gì không để nó tiếp tục như vậy?"
Đỗ Hải ngẩn người ra.
"Kẻ làm trộm sẽ luôn sợ hãi sự tình có ngày bị bại lộ, vì vậy, việc phủ thừa tướng hiện tại đã thành cái vỏ rỗng không cần chúng ta quan tâm thì chắc chắn cũng có người cố gắng bảo vệ tình hình này.
Cung cấp đồ cho chúng ta ăn mặc, không cần phải mệt mỏi chịu khổ, vui như vậy còn gì nữa?" Phượng Hồng Loan cười lạnh.
"Cái này...." Đỗ Hải nhìn Phượng Hồng Loan vẫn luôn cảm thấy không hề đơn giản như vậy.
"Được rồi, chuyện này không cần phải xen vào." Phượng Hồng Loan nhắm mắt lại: "Người phụ thân kia của ta hiện tại đang ở đâu?"
"Hồi bẩm tiểu thư, mới sáng sớm tướng gia đã ra ngoài.
Hình như là lại đến thăm phủ đệ của các vi quan khác." Thời điểm Đỗ Hải nói ra lời nay hơi hơi kỳ lạ.
Ông nghĩ tới tướng gia hiện tại có thể làm mọi thứ chỉ để tiểu thư tha thứ cho mình, cũng không ngại việc dùng thân phận thừa tướng đi sớm về khuya chạy đến phủ đệ của các vị đại nhân nói chuyện.
"Ừ! Xem ra người cha này cũng có chút giá trị." Phượng Hồng Loan cười nhạo gật đầu.
Đỗ Hải không nói gì nữa, lại nghĩ tới những sự khổ cực mà tiểu thư đã phải chịu bao nhiêu năm trời, vẻ mặt già nua của ông ta lập tức ủ rũ hắn.
Trong lòng cũng tự trách bản thân.
"Ngươi cũng không phải tự trách làm gì.
Số mệnh nên như thế nào thì sẽ như thế ấy.
Mệnh của Phượng Hồng Loan chính là như vậy." Phượng Hồng Loan vẫn nhắm mắt không mở như cũ nói bình tĩnh.
Người con gái đã chết kia có lẽ là đã đầu thai nhầm nơi mà thôi.
"Rõ, thưa tiểu thư!" Đỗ Hải lại ngẩn ra rồi gật đầu.
Phượng Hồng Loan không nói gì thêm nữa, khoát tay ra hiệu cho Đỗ Hải: "Được rồi, ngươi ra ngoài đi! Kiểm tra luôn những kẻ ngoài kia đã viết được gì rồi?"
"Rõ, lão nô xin phép cáo lui!" Đỗ Hải lập tức ôm lấy đống sổ sách lui xuống.
Bóng dáng của Đỗ Hải dần biến mất sau cửa lớn của Thanh Tâm Các.
Phượng Hồng Loan sờ tay vào ngực áo lấy ra miếng tử ngọc hổ bài mà Quân Tử Ly đưa cho nàng.
Đôi mắt đang nhắm của nàng đột nhiên mở ra nhìn chăm chủ vào miếng ngọc bài này.
Tử ngọc tỏa ra ánh sáng lấp lánh, dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, chữ Ly ở giữa trông cực kỳ chói lóa.
Hoa mạn đà la ở trên miếng ngọc này cũng trông cực kỳ diễm lệ thế nhưng sự chói sáng của nó dường như đã được giấu vào trong miếng ngọc này.
Giống hệt như người kia vẫn luôn thần bí như trong sương mù.
Nhìn miếng ngọc này, quả thực nhìn ra được sự âm trầm thu liễm.
Phượng Hồng Loan nhìn tử ngọc bài trong tay, đôi mắt vẫn cực kỳ trầm tĩnh không nhúc nhích tí nào.
Một lúc lâu sau.....
Khóe môi mỏng của nàng hơi cong lên lộ ra một nụ cười.
Sau đó giọng nói nhẹ nhàng của nàng thốt lên, mang theo một sự lạnh lẽo: "Không biết khối Tử ngọc hổ bài này có thể đổi thành ngân lượng không đây....!Ha....."
Lúc sau, Phượng Hồng Loan lại nhét miếng ngọc bài này vào trong người.
Hôm sau nàng sẽ cầm nó đến Cẩm Tú Trang để thử xem sao, nếu nàng không đoán sai thì....
Đột nhiên có tiếng bước chân từ xa truyền tới đang hướng về Thanh Tâm Các, tiếng bước chân đó là của Thanh Lam.
Phượng Hồng Loan giương mắt nhìn ra ngoài trời, đã là giờ thìn rồi.
"Tiểu thư!" Thanh Lam bước vào, trong tay nàng vẫn còn ôm một đống những tập giấy chi chít chữ thi lễ với Phượng Hồng Loan.
"Vậy mà đều viết xong hết rồi?" Phượng Hồng Loan vừa nhìn vừa chỉ vào những thứ trong tay Thanh Lam, hơi nhướng mày: "Chỉ như thế này?"
"Bẩm tiểu thư, những vị phu nhân này đều nghĩ không nổi nữa rồi.
Những gì nhớ được thì đều viết ở đây cả." Thanh Lam rút ra một tập giấy từ đống trong tay để dâng lên cho Phượng Hồng Loan.
Phượng Hồng Loan cũng không thèm liếc mắt lấy một cái: "Ngươi mang đống này đưa hết cho Đỗ tổng quản.
Bảo ông ấy tìm một nơi phụ trách in ấn trong kinh thành.
Mỗi một trang này in thành một vạn bản.
Sau đó kiếm lấy vài người phát ra bên ngoài.
Ta muốn cho tất cả những người sống ở kinh đô nước Đông Ly này từ người lớn đến người nhỏ, từ già đến trẻ đều phải có ít nhất một bản."
"Rõ!" Thanh Lam lập tức lên tiếng trả lời.
"Còn có Nhị phu nhân và Tứ phu nhân kia nữa! Ngươi và Thanh Diệp cùng đến cho cả hai người bọn họ viết.
Nếu không chịu viết thì đánh chết ném ra khỏi phủ." Phượng Hồng Loan bỗng nhiên nhớ tới Nhị phu nhân đã bị gãy chân cùng với Tứ phu nhân.
Đương nhiên cũng không thể cho bọn họ sống yên được.
"Rõ!" Thanh Lam gật đầu: "Tiểu thư, hiện tại các vị phu nhân và tiểu thư đều còn đang quỳ ở cửa!"
"Để cho bọn họ quay về các viện đi! Đùa chết trong một lần thì không vui lắm." Phượng Hồng Loan thản nhiên mở miệng.
"Còn những bọn điêu nô kia thì sao ạ?" Thanh Lam lại hỏi.
"Bọn họ à...." Phượng Hồng Loan nhíu mày: "Còn có người không viết chữ nào à?"
"Có mấy người ạ." Thanh Lam lập tức gật đầu: "Bọn họ đều là người hầu trước kia khi phu nhân còn sống.
Sau đó bị Nhị phu nhân chuyển đi, mấy năm nay ở trong phủ cũng sống không tốt.
Ở đâu cũng bị sỉ nhục.
Không làm gì với tiểu thư cả."
"Thế giữ những người này ở lại.
Những kẻ khác thì độc cho câm đi." Phượng Hồng Loan gật đầu nói với giọng hờ hứng.
"Tiểu thư? Có ba trăm người liền!" Thanh Lam hết hồn.
Tiểu thư định độc câm cả ba trăm người luôn?
"Tai của ngươi cũng không phải điếc." Vẻ mặt của Phượng Hồng Loan vẫn như cũ.
"Thế nhưng tiểu thư.....!nếu như độc hết, thì....!thì...." Giọng của Thanh Lam hơi run rẩy.
"Điêu nô bắt nạt chủ.
Giữ lại cho bọn họ một mạng đã là không tồi rồi.
Suốt ngày chỉ biết xuyên tạc cãi vã.
Không bằng cho câm hết đi.
Nếu ai dám không phục thì cứ đánh chết ném ra bãi tha ma cho chó ăn.
Ngươi cứ để bọn họ chọn một cái là được." Phượng Hồng Loan lạnh giọng mở miệng.
Thanh Lam vốn đang nổi lên chút lòng thương hại, thế những nghĩ tới những thứ bọn nô tài kia viết trên giấy mà nàng đọc được thì cơn tức giận lại lập tức bùng lên.
Đầu bếp nấu cho tiểu thư những thứ àm chó cũng không thèm ăn, nha hoàn bà tử của các viện thì còn dám cầm cả roi đánh tiểu thư.
Người nào người nấy đều độc ác như nhau, mất hết nhân tính.
Tiểu thư độc câm bọn họ còn nhẹ chán.
"Rõ! Thưa tiểu thư!" Thanh Lam lên tiếng trả lời.
"Ừ, ngươi mau đi đi!" Phượng Hồng Loan khoát tay.
Thanh Lam ôm đống giấy này bước nhanh ra ngoài.
Thanh Lam mới đi không lâu thì Đỗ Hải vội vàng bước vào Thanh Tâm Các.
Phượng Hồng Loan mới vừa nhắm mắt nghỉ ngơi lại bị quấy rầy nên cau mày.
Thế nhưng nàng cũng không ngăn cản mà để Đỗ Hải bước vào.
"Tiểu thư!" Đỗ Hải khom người chào Phượng Hồng Loan xong thì lập tức mở miệng: "Nếu như tiểu thư công bố toàn bộ những thứ các vị phu nhân và tiểu thư làm với người cho thiên hạ biết thì chỉ sợ thanh danh của phủ thừa tướng cũng sẽ bị phá hủy.
Xin tiểu thư hay suy nghĩ...."
"Suy nghĩ cái gì?" Phượng Hồng Loan nhíu mày nhìn Đỗ Hải.
"Tiểu thư, người không suy nghĩ cho phủ thừa tướng thì cũng nên nghĩ cho chuyện chung thân đại sự của chính mình.
Những thủ đoạn độc ác, hành vi tàn bạo này được viết rất chi tiết, hiện rõ ràng trước mắt.
Lão nô sợ....!hạnh phúc tương lai của tiểu thư sẽ bị ảnh hưởng!" Đỗ Hải lập tức nói.
Phượng Hồng Loan vẫn bình tĩnh nghe, vẻ mặt thì bình thản.
Đỗ Hải vội nói tiếp: "Hiện tại thân phận của người là đích nữ của phủ thừa tướng.
Lão gia đã cho người chủ trì công đạo, giao cho người việc quản gia.
Muốn xử lý đám người này như thế nào cũng được.
Thế nhưng nếu như những thứ này được lan truyền ra, cộng thêm cả việc Ly vương điện hạ chưa cưới đã hưu.
Thì còn có người nào dám đến phủ thừa tướng cầu hôn nữa? Tiểu thư thử suy nghĩ lại xem."
"Tiểu thư...." Đỗ Hải nói một hơi liền, thấy vẻ mặt của Phượng Hồng Loan vẫn bình tĩnh như cũ thì lập tức quỳ rạp xuống đất: "Xin tiểu thư hãy thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!"
"Ngươi cho rằng những việc ta xử lý đám người của các viện trong phủ thừa tướng chưa bị lan truyền ra ngoài sao?" Phượng Hồng Loan mở to mắt nhìn Đỗ Hải.
Đỗ Hải ngẩn người ra.
"Trừng phạt di nương, làm nhục thứ muội, không có tôn ti trật tự, đại nghịch bất đạo.
Có tư tình với Vân Cẩm, vũ nhục Ly Vương..." Phượng Hồng Loan thản nhiên liệt kê ra một loạt, ánh mắt vẫn trong trẻo lệnh lùng: "Ngươi cho rằng mấy thứ này nếu lan truyền ra ngoài thì thiện hạ này sẽ nói về ta như thế nào?"
Nét mặt già nua của Đỗ Hải lập tức trắng bệch.
"Bịt mồm được mấy trăm người của phủ thừa tướng cũng không bịt mồm được cả thiên hạ." Trên mặt của Phượng Hồng Loan bây giờ như nhiễm một tầng sương giá: "Thế nhưng ta cũng không định ngăn lại.
Việc ta làm bây giờ chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...