Phượng Hồng Loan ngồi trên nóc của phủ thừa tướng, tay thì cầm một vò Lê hoa tuyết ngày ấy Vân Cẩm cho người mang tới uống một cách chậm rãi.
Vừa uống vừa nhìn màn kịch trước cửa lớn.
Con ngươi đen tuyền lặng như nước lóe lên một tia lạnh lẽo.
Khóe miệng thì lộ ra một nụ cười hài lòng.
Sau sự việc ba ngày trước bị nàng dạy dỗ, Thanh Lam, Thanh Diệp quả thực càng ngày càng khiến nàng vừa lòng.
Hiện tại chắc Phượng thừa tướng đang hối hận đến mức muốn tự sát mất!
Thế nhưng như thế thì sao đây? Ông ta cũng không biết thực tế con gái của ông ta đã chết rồi! Hối hận thì có tác dụng gì.
Nàng đưa vò rượu lên miệng, rượu vừa được rót vào đã trôi luôn xuống hóng, một sự ngọt nhẹ xuất hiện nhưng nhanh chóng bị sự cay nồng thay thế.
Cay đến toàn cơ thể, giống như đang đốt một ngọn lửa trong lòng, khiến cho lòng người đều bị đốt nóng lên.
Thế nhưng lòng của Phượng Hồng Loan đốt thế nào cũng không nóng lên nổi.
Nàng có thể cảm nhận được số rượu kia vừa xuống bụng nàng đã lập tức đóng băng.
Con mắt trong trẻo lạnh lùng càng thêm tỉnh táo!
Bỗng nhiên một mùi hoa ngọc lan thanh nhã xuất hiện, Vân Cẩm nhẹ nhàng đáp xuống không một tiếng động ngồi xuống bên cạnh Phượng Hồng Loan.
Cẩm bào màu trắng xượt qua trước mắt Phượng Hồng Loan, một bàn tay trắng như bạch ngọc đoạt lấy vò rượu trong tay Phượng Hồng Loan.
"Thật sự là một màn kịch hay! Cũng may ta đến đúng lúc nếu không bị bỏ qua rồi!" Giọng nói trầm thấp dịu dàng nay mang theo một tia hưng phấn và tò mò cất lên.
Lời còn chưa dứt, hắn hơi nâng tay đổ rượu vào miệng.
"Ngươi lại tới đây làm gì?" Vân Cẩm tới một cách cực kỳ đột ngột.
Vốn dĩ suy nghĩ của Phượng Hồng Loan đang trôi dạt đi đâu đó nên không có cảnh giác, đến lúc vò rượu bị đoạt đi mấy quay đầu lạnh lùng nhìn hắn.
Khi nhìn thấy Vân Cẩm vậy mà uống rượu mà mình mới uống rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức lạnh lùng cướp về: "Bình này ta đã uống rồi!"
"Ấy...." Vân Cẩm lập tức né tránh cánh tay của Phượng Hồng Loan, mắt hơi cong cong, cười hớn hớ: "Chính bởi vì Loan Nhi đã uống rồi ta mới muốn uống.
Quả nhiên rất thơm."
"Vô liêm sỉ!" Trên trán Phượng Hồng Loan lập tức như nhiễm một tầng băng lạnh.
Nhớ tới những lời mắng chửi khó nghe ban nãy đám người kia nói về nàng và Vân Cẩm, trong lòng lập tức bùng lên cơn tức giận.
Đầu ngón tay nàng hơi động đậy, một cái kim thêu đã xuất hiện ở trong tay nàng bay về phía Vân Cẩm.
Tốc độ rất nhanh rất chuẩn, kim được phóng ra không một tiếng động.
Ngày đó thật hối hận vì đã không đánh chết hắn ta.
Vậy mà hôm nay còn dám tới đây.
Vân Cẩm dường như đã phòng bị từ sớm, một cái tay khác không cầm bình rượu lập tức vươn ra kẹp lấy cây kim trong tay.
Ánh mắt hắn quay qua nhìn Phượng Hồng Loan.
Giọng nói trầm thấp dịu dàng tràn ngập ý cười.
"Loan Nhi, mặc dù kim thêu của nàng dùng rất tốt, nhưng đã dùng với ta một lần thì lần sau sẽ không dùng được đâu.
Nàng vẫn nên đổi cái gì mới mẻ hơn đi!"
Ra chiêu đầu tiên thất bại, ánh mắt của Phượng Hồng Loan lập tức trở nên lạnh lùng.
Nàng không để ý lời của Vân Cẩm mà hơi lật cổ tay một cái, cái kim thêu khác lại xuất hiện trong tay đâm về phía Vân Cẩm.
"Ồ, vẫn còn một cây kim?" Vân Cẩm lập tức trợn to mắt, lấy vò rượu ra chắn khiến kim thêu của Phượng Hồng Loan lập tức bị đánh rớt.
Ống tay hắn hơi phất một cái đã thu cái kim thêu vừa mới rớt xuống của Phượng Hồng Loan vào tay.
Rồi hắn lại cười nói: "Loan Nhi, còn nữa không?"
Phượng Hồng Loan không đáp lời, trong lòng cáu giận đến cực điểm.
Nàng giơ tay nhổ cây trâm trên đầu ra, hơi nghiêng đầy một cái, làn tóc mượt như tơ đen như nhung rơi xuống.
Theo sau đó là vô số những thứ sắc nhọn lao về những chỗ yếu hại trên người Vân Cẩm.
Trâm cài đầu, găm tóc, kim may đủ các thứ lao tán loạn về phía Vân Cẩm, mà mỗi thứ đều lao vào tử huyệt trên người hắn.
Vẻ mặt hơi bị dính một chút hương rượu thơm nồng, tóc dài bay tán loạn, ánh trăng trên trời thì mông lung mờ ảo khiến cho vẻ đẹp khuynh thành tuyệt sắc của Phượng Hồng Loan được thể hiện ra hết, đẹp đến mức nao lòng.
Trong khoảnh khắc này, giai nhân như ngọc, hoa nhường nguyệt thẹn.
Vân Cẩm vừa mới nhặt kim thêu lên thì nhìn thấy cảnh này.
Trong ánh trăng lấp lánh, cô nương váy xanh như một vị tiên tử.
Đẹp đến mức khiến người ta không dám mở mắt.
Động tác của tay đột ngột dừng lại, hắn lập tức như ngây ra.
Phượng Hồng Loan nhìn thấy vẻ mặt si mê của Vân Cẩm thì ánh mắt càng lạnh hơn, thế nhưng vẫn cười nhìn về phía hắn.
Khóe miệng xinh đẹp như hoa hơi cong lên một chút, ánh mắt hơi lay động.
Giờ phút này, Phượng Hồng Loan khiến cho vẻ đẹp xung quanh nàng phô ra đến cực hạn.
Như hoa quỳnh, như anh túc, đẹp đến mức khiến thiên địa vạn vật đều phải ngừng thở.
Đó là sức hấp dẫn không thể miêu tả thành lời, mà những sát khí của nàng cũng đang giấu trong sự hấp dẫn này.
Đợi đến lúc Vân Cẩm cảm nhận được sát khí này thì số kim thêu này đã cách người hắn một khoảng vô cùng nhỏ.
Gương mặt đẹp như ngọc hơi trắng, hắn vội vàng bóp vỡ vò rượu trong tay.
Lê hoa tuyết lập tức bắn hết ra ngoài.
Từng giọt rượu mang theo mùi thơm nồng nàn bắn về phía đủ loại kim thêu đang bay về phía này.
Thân hình đang ngồi của hắn đột ngột phi lên, áo bào màu trắng quét một đường rồi hắn phi thân rời đi!
Thế nhưng đã quá muộn rồi.
Trong khe hở giữa các ngón tay của Phượng Hồng Loan đang giấu một cây kim, trong một khoảnh khắc hắn phi người lao ra thì nàng đã kịp bắn nó về phía Vân Cẩm.
Bắn đúng vào tử huyệt nơi lồng ngực của Vân Cẩm.
Hắn chỉ cảm thấy cả người tê rần, khí lực cả người bị phân tán ra khắp nơi.
Vân Cẩm thở nhẹ một tiếng, hắn thế nào cũng không đoán được Phượng Hồng Loan còn cất giấu một chiêu như vậy, khiến hắn ngã xuống từ trên nóc tòa tiểu viện.
Đúng lúc này, một luồng sương mù màu đen nhanh như chớp lao lại đây đỡ lấy được thân mình chuẩn bị đáp đất của Vân Cẩm.
Là Phong Ảnh.
Cả người Phong Ảnh toát ra mồ hôi lạnh, hắn vội vàng cúi đầu nhìn Vân Cẩm: "Thiếu chủ!"
Vân Cẩm cũng đang toát mồ hôi lạnh đầy ngươi, may đã được Phong Ảnh đón lấy thành công thì thở phào một hơi.
Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh như băng của Phượng Hồng Loan, cả người nàng không phải bóng tối thì là băng lạnh.
Thế nhưng hắn vẫn cảm thấy nàng cực kỳ đẹp.
Thiên hạ không ai sánh bằng!
Hắn không khỏi đưa tay vỗ trán mình, giương mắt nhìn về phía trước thở dài: "Quả nhiên là sắc đẹp hại người!"
Nói xong câu này thì hắn lập tức nghoẹo đầu ngất luôn trong lòng Phong Ảnh.
Cả người đang đầy mồ hôi của Phong Ảnh còn chưa đáp đất nghe được lời vừa rồi của Vân Cẩm, lúc này cũng không hiểu tại mà nhìn lên trên.
Bầu trời đang treo một vầng trăng tỏa ánh sáng nhàn nhạt, quả thực rất đẹp nhưng cũng không đến nỗi khiến thiếu chủ nhìn đến mức ngã xuống dưới chứ.
Vậy còn lại chỉ có thể là cô gái đang ở trên nóc nhà kia thôi.
Phong Ảnh thu hồi lại tầm mắt của mình tập trung về phía Phượng Hồng Loan.
Vừa rồi xảy ra quá nhanh nên hắn chưa kịp chú ý.
Hiện tại vừa nhìn, đôi mắt hắn lập tức hiện lên vẻ kinh diễm.
Trong thiên hạ này quả thật còn có cô gái đẹp hơn cả Quỳnh Hoa công chúa và Cẩm Sắt tiểu chủ sao?
Đẹp như nàng tiên trên cung trăng, không nhiễm phàm trần.
Thế nhưng cơ thể nàng như ngập tràn ánh sáng, dường như một con phượng hoàng đã trải qua nhiều lần niết bàn, khiến cho ánh trăng xung quanh nàng như bị lu mờ bởi nhan sắc ấy.
Thì ra đây chính là người khiến thiếu chủ phải vận dụng linh lực để cứu nha hoàn của nàng.
Cũng chính là người thiếu chủ mới bế quan ba ngày đã vội vàng xuất quan tới gặp?
Hắn không thể tưởng tượng được, với thân thủ của thiếu chủ, cho dù chưa dùng tới linh lực của Vân tộc thì cũng là kỳ tài võ công khó có địch thủ trong thiên hạ này.
Vậy mà lại bị cô gái này đánh cho ngã từ trên đó xuống.
Quả thực là không thể tin được.
Phong Ảnh hiện tại là quá kinh diễm, sau sự kinh diễm đó lại là khiếp sợ.
Trong lúc không chú ý Vân Cẩm đang trong ngực mình đã ngất đi.
Khi hắn cảm giác được cánh tay hơi nặng thì lập tức bừng tỉnh, cúi đầu nhìn Vân Cẩm đã ngất đi trong lòng minh, lập tức sợ hãi kêu lên: "Thiếu chủ!"
Vân Cẩm nhắm chặt mắt lại không nhúc nhích.
"Thiếu chủ!" Vẻ mặt Phong Ảnh lập tức biến sắc, vội vã bắt mạch cho Vân Cẩm thì thấy mạch của hắn không đập nên vội vã ngẩng đầu nhìn Phượng Hồng Loan.
"Hắn không chết được!" Phượng Hồng Loan lạnh lùng đứng trên đó nhìn người đang ngất trong lòng Phong Ảnh rồi nói: "Hiện tại hắn đang ở trạng thái chết giả, hai cái canh giờ sau sẽ tự động tỉnh lại.
Lần này hắn không bị ngã chết xem như mạng lớn.
Ngươi trông chừng hắn cho kĩ nếu sau này hắn còn dám tới trêu chọc ta thì ta sẽ cho hắn đi đến chỗ diêm vương báo danh đấy.
Nếu không phải còn nể mặt một ân tình của hắn, nếu không phải hắn còn chưa làm ra chuyện gì tội ác tày trời với nàng thì chỉ với việc hắn cứ ôm nàng hết lần này đến lần khác đã đủ để nàng tiễn hắn về trời rồi.
Lần này ra tay còn đang nhẹ đấy.
Để xem sau này hắn còn dám đến chọc nàng nữa không!
Phượng Hồng Loan dứt lời, Phong Ảnh do dự nhìn Phượng Hồng Loan, không phải do hắn không tin.
Chỉ là thiên hạ còn có người có thể khiến cho thiếu chủ chết giả hai canh giời, không biết Phượng tam tiểu thư đã dùng cách gì.
"Nếu như ngươi thật sự muốn hắn chết thì cây kim trên ngực hắn cũng không cần rút ra làm gì." Phượng Hồng Loan nói bằng giọng lạnh lùng.
Phong Ảnh lập tức cúi đầu quả nhiên nhìn thấy trước ngực Vân Cẩm có cắm một cây kim thêu, là loại dùng để thêu hoa.
Vậy mà lại là thứ này? Phong Ảnh lập tức rút nó ra rồi nhìn Vân Cẩm, rồi lại ngẩng đầu nhìn Phượng Hồng Loan.
Một lúc sau hắn ôm Vân Cẩm cúi người hành lễ: "Đa tạ Tam tiểu thư đã thủ hạ lưu tình! Tại hạ nhất định để ý kỹ Thiếu chủ nhà ta, không để ngài ấy đến quấy rầy Tam tiểu thư nữa!"
"Tốt nhất không có lần sau.
Nếu không Vân tộc các ngươi chờ nhặt xác cho hắn đi!" Phượng Hồng Loan lạnh nhạt mở miệng.
Sắc mặt Phong Ảnh hơi trắng, rồi hắn điểm nhẹ mũi chân ôm Vân Cẩm biến mất.
Phượng Hồng Loan mặt lạnh lùng nhìn Phong Ảnh ôm Vân Cẩm rời đi.
Cúi đầu nhìn những mảnh vỡ của vò rượu xung quanh.
Quần áo của nàng cũng vương đầy mùi rượu, lại nhớ tới Vân Cẩm đã uống qua rượu nàng đã uống thì vẻ mặt hơi thay đổi, trong lòng thì bực tức.
"Chết tiệt!" Phượng Hồng Loan oán hận mắng một câu.
Nàng giơ chân đá các mảnh vỡ dưới chân về phía mái hiên.
Nháy mắt xuất hiện tiếng "Bộp bộp" vang vọng khắp Thanh Tâm Các!
Đỗ Hải nghe thấy tiếng vội vã đi tới thì thấy vẻ mặt Phượng Hồng Loan đang bực tức đã các mảnh vỡ bình rượu cộng thêm khắp Thanh Tâm Các toàn là mùi rượu Lê hoa tuyết.
"Tiểu thư, đã xảy ra việc gì vậy? Lão nô đến chậm......" Đỗ Hải dừng chân ở trong sân, cẩn thận khom người hỏi.
"Không có việc gì! Ngươi nên làm gì thì làm đi!" Phượng Hồng Loan phiền muộn khoát tay.
Vẻ mặt cực kỳ không tốt.
"...!Rõ!" Đỗ Hải còn định nói gì nữa nhưng nhìn thấy Phượng Hồng Loan không có việc gì, cùng đã hiểu rõ tính tình nói một không nói hai của tiểu thư nên không nói gì nữa.
Chỉ nhin Phượng Hồng Loan thêm vài lần rồi rời khỏi Thanh Tâm Các..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...