Đi được chừng một nén nhang, xe ngựa vòng qua hai con phố lớn, rồi rẽ vào con phố nối liền đến phủ tướng quân.
Mới rẽ vào phố, phía trước đã truyền đến tiếng đánh nhau và tiếng quát tháo, hơn nữa trong không khí nồng nặc mùi máu tươi.
Phượng Hồng Loan nhắm mắt, nghe được trong tiếng va chạm đao kiếm có mười người đang tấn công ba người.
Hơn nữa, bản thân là một sát thủ nhạy bén, nàng lập tức phán đoán được mười mấy người này là sát thủ.
Ba người kia hiển nhiên đã bị thương nặng, hơn nữa sắp không chống cự được.
Phu xe thấy tình hình phía trước lập tức ghìm dây cương ngựa: “Tiểu thư, phía trước…”
Phu xe vừa mở miệng, giọng nói lạnh lẽo của Phương Hồng Loan từ trong xe ngựa vang lên: “Quay ngựa! Đi về bằng đường khác!”
Chỉ cần không liên quan đến nàng, không chọc đến nàng, nàng đương nhiên không rảnh mà nhúng tay vào phá hoại chuyện làm ăn của người khác!
Liều mạng giúp đỡ người khác không thích hợp để nói về nàng!
“Rõ!” Phu xe vội đáp lại, ghìm dây cương.
Xe ngựa lập tức quay đầu.
Phu xe tuy nhỏ tuổi nhưng được Đỗ tổng quản tự mình bồi dưỡng, đương nhiên không kém Thanh Lam, Thanh Diệp là bao.
Nhìn tình hình trước mặt, mười người áo đen ra chiêu nào chiêu nấy đều hung tàn độc ác, chứng tỏ là sát thủ, muốn lấy mạng ba người kia.
Mà Đỗ tổng quản căn dặn, chức trách của bọn họ là bảo vệ tiểu thư, tất cả đều nghe theo lời tiểu thư.
Thanh Lam, Thanh Diệp phát hiện phía trước có chém giết, sớm đã nhanh chóng bước lên từ sau xe, mỗi người bảo vệ một bên xe ngựa.
Bây giờ nghe thấy Phượng Hồng Loan nói quay đầu, lập tức xoay người.
Tuy trong đó có một công tử trẻ tuổi, nếu chết sẽ thật đáng tiếc.
Nhưng trong lòng các nàng biết rõ mười sát thủ này võ công cao cường, hai người các nàng và một phu xe không là đối thủ.
Hôm nay phải bảo vệ tiểu thư nhanh chóng rời khỏi đây.
Ngay từ đầu những sát thủ kia đã phát hiện ra bên này có người, song nhiệm vụ của bọn hắn là giết chết người trước mặt, đương nhiên sẽ không quan tâm đến những người không liên quan.
Cho nên sau khi đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn ra tay càng tàn nhẫn.
“Xin dừng bước, mau cứu công tử nhà ta…” Một giọng nói già nua the thé chợt hô lên, trong giọng nói còn ẩn nhẫn sự đau đớn.
Thái giám? Phượng Hồng Loan nhíu mày, sau đó không bận tâm, nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi.
Người của hoàng gia, nàng càng không đi cứu!
Phu xe đương nhiên cũng nhận ra là giọng nói của thái giám, bất giác quay đầu nhìn lại.
Thanh Lam, Thanh Diệp cũng thế, đều quay lại nhìn.
Chỉ thấy một lão đầu che chở cho một công tử trẻ tuổi mặc quần áo tôn quý liên tục lùi về sau, bị ép đến góc tường.
Râu của lão đầu kia chỉ còn một bên mép, hiển nhiên là râu giả đã qua dịch dung, vừa nhìn đã biết là thái giám hàng thật giá thật.
Cẩm bào phong nhã cao quý của công tử trẻ tuổi thấm đầy máu, chứng tỏ đã bị thương.
Gương mặt tuấn tú hơi trắng nhợt, được lão đầu bảo vệ liên tục lùi về sau.
Lão đầu cũng không khá hơn chút nào, áo choàng màu xám cũng bê bết máu, thậm chí còn thương nặng hơn công tử trẻ tuổi phía sau mình vài phần, thế nhưng vẫn liều mạng đứng phía trước bảo vệ hắn.
Công tử trẻ tuổi và lão đầu đều có võ công, song căn bản không chống lại được đòn tấn công đồng thời của mấy tên sát thủ, hiện giờ đang cận kề nguy hiểm.
Ở một bên khác, một nam tử mặc áo choàng đen giống như ám vệ đang liều mạng chiến đấu với mấy tên sát thủ.
Võ công của nam tử mặc áo choàng đen hiển nhiên cao nhất trong mấy người này, nhưng vẫn không cản được đòn tấn công đồng thời của đám áo đen.
Hắn cũng đã bị thương, có xu thế không chống lại được, đang kề cận nguy hiểm.
Ba người có thể chết dưới đao của sát thủ bất cứ lúc nào.
Nếu lão đầu kia là thái giám, công tử trẻ tuổi mà hắn liều mạng bảo vệ này chính là người trong hoàng tộc…
“Tiểu thư…” Thanh Lam, Thanh Diệp nhìn tình cảnh khốc liệt, có chút không đành lòng, dè dặt lên tiếng dò hỏi.
“Sao xe chạy chậm như vậy, ta có nên cân nhắc đổi người hay không!” Giọng nói lãnh đạm của Phượng Hồng Loan vọng ra từ trong xe ngựa.
Ai quy định người của hoàng tộc thì nên được cứu? Nực cười!
Phượng Hồng Loan vừa dứt lời, khuôn mặt của phu xe chợt trắng bệch.
Roi ngựa vung lên, con ngựa vốn đang chạy chậm liền tung vó vùng chạy.
Khuôn mặt nhỏ của Thanh Lam, Thanh Diệp cũng trắng bệch, lập tức quay đầu về, nhanh chóng chạy lên phía trước.
“Đừng đi, xin hãy cứu công tử nhà ta…” Lão đầu nhìn người mới xuất hiện đã thấy chết không cứu mà rời đi, nhất thời cuống quýt hô to.
Công tử trẻ tuổi đương nhiên cũng thấy xe ngựa rời đi, môi mím thật chặt, đè nén đau đớn né tránh đao kiếm, cơ thể đột nhiên đụng phải vách tường phía sau, không thể lùi được nữa, sắc mặt nhất thời trắng nhợt.
“Chủ nhân nhà ta là…” Lão đầu thấy phía sau không còn đường lui, khuôn mặt già nua tái xám, khản cổ nắm lấy cọng cỏ cứu mạng duy nhất này.
Mới hô được một nửa, đám áo đen đã tàn nhẫn bổ xuống đồng thời mấy nhát đao.
Lão giả đột nhiên kinh hãi ngậm miệng, chẳng quan tâm đao có chém vào người mình không, không biết lấy sức lực từ đâu, dồn sức đánh ra một chưởng: “Hoàng thượng đi mau!”
Nam tử trẻ tuổi phía sau là người đứng đầu nước Đông Ly, Quân Tử Ngọc.
Người chắn trước bảo vệ hắn là thái giám đại tổng quản Vệ Đình.
Nghe vậy Quân Tử Ngọc mím môi mỏng thật chặt, liếc mắt nhìn Vệ Đình, cắn răng dốc sức chạy lên phía trước.
Vừa mới chạy được hai bước, phía sau đã nghe thấy có tiếng kêu rên.
Vệ Đình trúng mấy đao, cơ thể ngã xuống mềm oặt trên đất.
Bước chân hắn khựng lại, chưa kịp nhấc bước đã bị người áo đen ngăn chặn.
Mấy thanh đao bổ về phía hắn cùng lúc.
Mắt thanh thanh đao đang bổ xuống, Quân Tử Ngọc căn bản không né tránh được, sắc mặt nhất thời xám ngắt.
Nam tử áo đen bị mấy sát thủ vây đánh ở một bên khác là Thanh Lăng, ám vệ bên người của Quân Tử Ngọc.
Nhìn thấy tình hình bên này của Quân Tử Ngọc, sắc mặt nhất thời đại biến, trong lúc cấp bách bùng nổ ra khí tức mạnh mẽ, vung một chiêu kiếm đã đánh lui mấy người đang vây quanh.
Hắn tung người nhảy vọt đến chỗ Quân Tử Ngọc, ôm người xoay tròn, nhảy ra khỏi vòng vây.
Hắn chạy không ngừng nghỉ, không để ý sau lưng mình trúng liên tiếp hai đao, phi người rời đi.
Hướng chạy chính là hướng mà xe ngựa của Phượng Hồng Loan vừa rời đi.
Hắn biết lúc này không còn sức để chạy về hoàng cung, tia hi vọng duy nhất chính là chiếc xe ngựa rời đi này.
Trong lúc hắn phá tan vòng vây có hai tên áo đen trúng đòn mất mạng.
Tám tên còn lại sửng sốt, lập tức phi người đuổi theo sau.
Nhanh như chớp! Vô số luồng xé gió sượt qua, mang theo máu tươi và vẻ âm trầm đến từ địa ngục.
Lăng Thanh ôm Quân Tử Ngọc, dùng hết sức lực vọt qua, sau lưng máu tươi đầm đìa.
Nghe thấy những người phía sau càng lúc càng gần, hắn cắn chặt hàm răng, dồn sức xông lên.
Quân Tử Ngọc được Lăng Thanh bảo vệ trong ngực, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng đã khôi phục bình tĩnh, đôi mắt bằng phẳng nhìn về phía trước.
Qua một nén nhang, tốc độ của Lăng Thanh càng lúc càng chậm, chỉ cách đám sát thủ áo đen đuổi theo không ngừng nghỉ phía sau một khoảng cách ngắn.
Hắn cảm nhận được sát ý âm trầm lạnh lẽo sau lưng, cái chết đã gần hắn trong gang tấc.
Trong lòng nhất thời thấy mát lạnh, hắn vẫn cắn chặt hàm răng như cũ, phóng vọt về phía trước.
Đi qua ngã rẽ, mắt nhìn thấy chiếc xe ngựa đã chạy chậm lại ở trước mặt, hắn không khỏi mừng rỡ, sức lực sắp dùng cạn lại đột nhiên bùng lên, ôm Quân Tử Ngọc rơi vào trong buồng xe ngựa.
Rầm một tiếng nặng nề, màn che vây quanh khoang xe bị gió lớn tốc lên, hai người vọt vào xe ngựa.
Vào lúc hai người rơi xuống, Phượng Hồng Loan ngồi trong xe lập tức bừng mở mắt, nghiêng người né sang một bên.
Hai người vừa vặn rơi trúng chỗ nàng ngồi vừa nãy.
Sắc mặt Phượng Hồng Loan chợt lạnh xuống.
“Tiểu thư…” Thanh Lam, Thanh Diệp cùng kinh ngạc thốt lên một tiếng.
“Ta không sao!” Phượng Hồng Loan lạnh nhạt mở miệng.
Mặt quét qua đám sát thủ áo đen đã đuổi kịp, sắc mặt càng lạnh hơn mấy phần.
Thanh Lam, Thanh Diệp chưa kịp thả lỏng, đã thấy sát thủ áo đen đã đuổi sát phía sau.
Khuôn mặt nhỏ của các nàng tái nhợt, lập tức rút kiếm khỏi vỏ, đứng bảo hộ ở hai bên trái phải xe ngựa.
Một luồng gió mạnh đảo qua.
Đám sát thủ áo đen ở phía sau cơ hồ bao vây xe ngựa đồng thời một lúc.
Con ngựa kinh sợ hí dài một tiếng, bốn vó vung lên hạ xuống, lông tơ run bần bật.
Ngay cả khoang xe nối liền cũng rung lắc dữ dội.
Người áo đen vừa đến đã cảm nhận được luồng sát khí lạnh lẽo âm trầm phát ra từ trong khoang xe, nhất thời không biết rõ tình hình bên trong, không dám mạo hiểm ra tay, chỉ bao vây quanh xe ngựa, dò xét nội tình để tiện bề hành động.
Thanh Lam, Thanh Diệp và phu xe đứng ngoài đã rút kiếm.
Ba đôi mắt nhìn chằm chằm vào tám tên áo đen đang vây quanh xe ngựa như nhìn đại địch, trong lòng căng thẳng, hôm nay thề sống chết cũng phải bảo vệ chu toàn cho tiểu thư.
Bên ngoài xe ngựa rơi vào thế giằng co!
Bên trong xe, Phượng Hồng Loan không để ý nhóm áo đen đang bao vây, quay đầu nhìn hai người máu me đầy người, quát một tiếng: “Lăn xuống!”
Còn chưa dứt lời, Phượng Hồng Loan đã nhấc chân định đạp hai người này xuống.
Thanh Lăng rơi xuống liền dùng cơ thể mình làm đệm thịt, bảo vệ Quân Tử Ngọc trong lồng ngực.
Mới ngẩng đầu lên định nhìn tình hình trong xe, đã đối diện với đôi mắt lạnh như băng của Phượng Hồng Loan.
Hắn chợt ngẩn người, chưa kịp mở miệng lại nghe thấy âm thanh lạnh đến tận xương của Phượng Hồng Loan, chỉ thấy một bàn chân đạp về phía hắn.
Sắc mặt hắn không khỏi nhợt đi mấy phần, tựa hồ phát hiện ra ý đồ của Phượng Thanh Loan, vội ôm chặt Quân Tử Ngọc trong ngực, một tay bám chặt lấy tay vịn thành xe, gấp gáp mở miệng cầu khẩn: “Cô nương, xin cô cứu chủ tử nhà ta…”
Chưa nói hết, Phượng Hồng Loan đã nhấc chân đạp đến.
Cơ thể Thanh Lăng chịu một cái đạp, cả người hơi lay động nhưng chưa bị đạp xuống.
Một cái đạp không đạp người xuống được, sắc mặt Phượng Thanh Loan lại chìm xuống.
Chân thứ hai lập tức đạp tới.
“Cô nương, cầu xin ngươi…” Lăng Thanh vẫn bám chặt lấy tay vịn như cũ, cơ thể lại trúng một cái đạp của Phượng Hồng Loan, giọng nói khàn khàn khẩn cầu.
Hai chân còn chưa đạp người xuống được, khuôn mặt nhỏ của Phượng Thanh Loan càng thêm lạnh, cản bản không quan tâm hắn đang nói cái gì, không do dự đạp thêm cái thứ ba.
“Không được…” Quân Tử Ngọc được Lăng Thanh bảo vệ trong ngực đột nhiên bừng tỉnh, lập tức vươn người, dùng cơ thể che chắn cho Lăng Thanh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...