Tướng mạo của tiểu tử đứng ở bên quầy thượng nom rất thật thà nhưng đôi mắt lại có thần, vừa thấy đã biết là người lanh lợi, tay chân linh hoạt.
Ánh mắt hai người cũng nhìn Phượng Hồng Loan, không quên lộ ra vẻ mặt tươi rói, ngưỡng mộ vẻ đẹp của nàng, khuất phục trước khí chất nàng.
Toàn bộ phòng khách cũng đều giống như bên ngoài, yên lặng không một tiếng động.
E rằng một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.
Phượng Hồng Loan quay đầu, nhàn nhạt nhìn hai người.
Chỉ là ánh nhìn qua loa nhưng lại khiến hai người chỉ cảm thấy lạnh từ đầu đến chân.
Lão đầu lập tức trước thức tỉnh, vội vàng rời khỏi quầy, mặc kệ tên tiểu tử vẫn còn run sợ, đi tới trước mặt Phượng Hồng Loan, cúi thấp người: “Lão nhi bái kiến Phượng Tam tiểu thư.”
Phượng Hồng Loan gật đầu.
Nghĩ đến việc, bên ngoài dòng người tấp nập, nhưng ở đây lại trống rỗng, e rằng Quân Tử Ly đã bao toàn bộ Phượng Hoàng lâu rồi.
Phượng Hoàng lâu là tửu lâu lớn nhất kinh đô Đông Ly.
Một ngày tiếp đãi không biết bao nhiêu đoàn khách lui tới, giờ tửu lâu duy nhất buôn bán suốt hai tư giờ.
Sổ ghi chép thu chi một ngày không biết bao nhiêu, lợi nhuận thu vào e là còn nhiều lượng vàng hơn.
Hôm nay Quân Tử Ly bao toàn bộ Phượng Hoàng lâu, con số rất lớn.
Xem ra hắn cũng phải tốn khoảng một trăm ngàn lượng vàng.
"Ly Vương điện hạ chờ Tam tiểu thư ở gian phòng Thiên Tự số một trên lầu ba.
Tam tiểu thư mời đi theo lão nhi.” Mặc dù không phải được giao phó trước nhưng lúc này nhìn cô nương cả người tao nhã, xinh đẹp trước mặt, lão đầu không dám có nửa phần lạnh nhạt.
Lập tức nói.
"Ừ!" Phượng Hồng Loan lại gật đầu.
Lão đầu lập tức đi trước, dẫn Phượng Hồng Loan đi lên lầu.
Phượng Hồng Loan cũng đi theo sau, từ từ bước lên cầu thang.
Thanh Lam, Thanh Diệp ở sau lưng cũng lập tức đi theo.
“Đây là phòng Thiên Tự số một.
Ly Vương điện hạ đang chờ Tam tiểu thư bên trong.
Phân phó không cần thông báo, tiểu thư cứ trực tiếp vào trong.” Lão đầu dừng lại cách cửa phòng Tiên Tự đầu tiên ba bước thì liền dừng bước, khom người với Phượng Hồng Loan.
Cửa phòng Thiên Tự số một khép hờ, Phượng Hồng Loan không quay đầu lại, âm thanh nhàn nhạt: “Mở cửa.
"Vâng.” Thanh Lam, Thanh Diệp lập tức tiến lên, một trái một phải cùng đẩy cửa ra.
Trước mắt là một tấm mành che, hai người lại tiếp tục vén tấm mành ra.
Phượng Hồng Loan cất bước đi vào.
Bên trong phòng lớn khoảng chừng hai gian nhà.
Nàng nhanh chóng nhìn thấy Quân Tử Ly đứng trước cửa sổ, sau lưng hắn còn có một lão đầu đang đứng.
Phượng Hồng Loan lướt qua Quân Tử Ly, ánh mắt rơi trên người lão đầu.
Dáng vẻ lão đầu kia cũng chỉ hơn năm mươi tuổi, sắc mặt hồng hào, hai tròng mắt tinh khiết, bên hông đeo một lệnh bài lớn.
Không cần suy nghĩ cũng biết lão đầu này nhất định là Triệu Khải, Đại tổng quản của Ly Vương phủ.
Cũng chỉ nhìn qua Triệu Khải một cái, ánh mắt Phượng Hồng Loan nhìn đến chính giữa gian phòng, trên bàn ăn có vô số món ăn đầy màu sắc, có chim bay trên trời, có cá bơi trong nước, năm hoa tám sắc, cái gì cũng có cả.
"Ly Vương điện hạ thật là hào phóng.” Phượng Hồng Loan nhìn hơn trăm món ăn trên bàn, lông mày thoáng cười lạnh: “Số tiền mà hàng vạn dân chúng dưới lầu kiếm được một ngày e rằng còn không bằng được một mâm đồ ăn ở đây, thậm chí còn không đáng giá bằng cái mâm.”
Quân Tử Ly dường như cũng không phát hiện ra Phượng Hồng Loan đi vào.
Không trả lời mà đứng yên, bóng lưng nép trong sương mù, thậm chí ngay cả sắc tím phát quang cũng bị mây mù che nấp.
Phượng Hồng Loan nhìn lướt qua Quân Tử Ly đang đứng ẩn mình, bất động trong làn sương mù, ánh mắt lại nhìn qua từng món ăn đầy màu sắc trên bàn, khóe miệng cười nhạo: “Mười sáu năm nay Phượng Hồng Loan quen ăn cơm nguội canh thừa.
Hôm nay có rượu thịt, chưa từng được thưởng thức bao giờ.
Hôm nay, Ly Vương điện hạ đúng là khiến cho ta mở rộng tầm mắt.”
Nói hai câu, Quân Tử Ly vẫn đứng yên, không nhúc nhích.
Nụ cười yếu ớt trên mặt Phượng Hồng Loan không thay đổi, chỉnh quần thẳng thớm rồi nhàn nhã ngồi xuống trước bàn, đưa tay lấy bầu rượu trước mặt, rót một ly đầy vào bạch ngọc ly.
Ngẩng đầu, uống một hơi cạn sạch.
Triệu Khải chợt nhìn Phượng Hồng Loan vừa bước vào trước tiên, cả người khiếp sợ, kinh dị, đây chính là Phượng Tam tiểu thư sao? Phượng Tam tiểu thư bị Vương gia chưa gả đã hưu?
Chỉ một cái liếc mắt.
Triệu Khải chợt quay đầu nhìn Quân Tử Ly.
Trong lòng bỗng nhiên xao động.
Vương gia có phải đã sớm biết Phượng Tam tiểu thư vốn như vậy rồi hay không? Nhưng nếu đã biết trước, sao còn từ hôn?
Đôi mắt già này dính chặt lên người Phượng Hồng Loan đầy suy tư.
Nếu như Quý phi nương nương còn sống, nhất định sẽ không cho phép Vương gia từ hôn nàng…
Phượng Tam tiểu thư như vậy, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ để ông ta biết, có lẽ Vương gia sai rồi…
Tiếp nhận ánh mắt pha tạp nhiều suy nghĩ của Triệu Khải, Phượng Hồng Loan buông ly rượu trong tay xuống, cong môi cười: “Đại tổng quản của Ly Vương phủ quả nhiên không giống người thường.
Vừa nhìn khí phái này, đúng là khác xa người khác.
Nếu không phải tiểu nữ từng được diện kiến phong thái của Ly Vương điện hạ còn tưởng rằng ngươi mới chính là chủ tử của Ly Vương phủ đấy.”
"Lão nô không dám! Lão nô đê tiện, sao có thể so sánh với Ly Vương điện hạ.
Tam tiểu thư đã đánh giá cao lão nô rồi." Triệu Khải kinh hãi, trong lòng chợt lạnh run, thu hồi tầm mắt, lập tức cúi đầu, sợ hãi hành lễ: "Lão nô thỉnh an Tam tiểu thư, Tam tiểu thư vạn phúc!"
“Ta cũng chỉ là một cô nương ít học, không nhận nổi một lễ này của Đại tổng quản Ly Vương phủ.
Gần đây không có chuyện tốt, chuyện xấu thì một đống.
Triệu tổng quản không ngại nói cho ta biết, vạn phúc là sao chứ?” Phượng Hồng Loan cau mày.
Gương mặt già nua của Triệu Khải lập tức trắng nhợt, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, không biết phải trả lời như thế nào.
Phượng Hồng Loan bật cười nhìn ông ta.
Quân Tử Ly dường như vẫn không nghe được những lời bỡn cợt của Phượng Hồng Loan, vẫn đứng yên, không nhúc nhích.
Gian phòng yên tĩnh trở lại, ngay cả tiếng hô hấp cũng có thể nghe thấy.
“Ha ha…” Sau đó, Phượng Hồng Loan bỗng nhiên bật cười.
Quay đầu lại cầm bầu rượu trên tay, rót một ly đầy, uống một hơi cạn.
Động tác ưu nhã, tùy ý linh hoạt.
Sau đó, nàng buông ly rượu xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bóng lưng Quân Tử Ly: "Ly Vương điện hạ chuẩn bị kĩ càng như vậy mà đứng yên không nói lời nào sao? Hay là một ngày không gặp, Ly Vương điện hạ đã bị câm?"
Nét mặt già nua của Triệu Khải ảm đạm, ngẩng đầu nhìn Phượng Hồng Loan không dám tin.
Những chuyện xảy ra trong hai ngày này đương nhiên ông ta hiểu rõ, nhưng cũng không được tận mắt chứng kiến, đương nhiên không thể ngờ được Phượng Tam tiểu thư lại nói với Vương gia như vậy.
Vừa định lên tiếng, Loan ánh mắt Phượng Hồng liếc qua ông ta.
Ông ta lập tức cảm thấy mồ hôi lạnh sau lưng lại rét run.
Lời muốn nói lập tức không tự chủ mà nuốt xuống.
Trong lòng hoảng sợ.
Ngoại trừ Vương gia ra, ngay cả đương kim Hoàng thượng, Thái hậu đứng trước mặt ông ta, ông ta cũng không có cảm giác như vậy, áp lực và sợ hãi.
“Một ngày rồi nàng chưa ăn uống, ăn cơm trước đi.
Sau khi ăn xong chúng ta bàn bạc tiếp.” Quân Tử Ly đột nhiên lên tiếng.
Có lẽ là do lâu không lên tiếng nên giọng hơi khàn đục.
"Ly Vương điện hạ quả là đối đãi khoan dung, thương hoa tiếc ngọc.” Chân mày Phượng Hồng Loan cong lên, khóe miệng giễu cợt.
Cố ý thêm vào bốn chữ “thương hoa tiếc ngọc”.
Quân Tử Ly như không nghe thấy, không tiếp lời.
Phượng Hồng Loan đưa tay cầm đũa, nói với Thanh Lam, Thanh Diệp đứng sau lưng: “Hai ngươi cũng cả ngày chưa ăn gì rồi, cùng ngồi xuống ăn đi.”
"Tiểu thư..." Thanh Lam, Thanh Diệp lập tức kinh hãi.
Hai người vừa tiến lên, đương nhiên cũng nhìn thấp Ly Vương điện hạ đứng khoanh tay trước cửa sổ.
Chỉ một bóng lưng thôi cũng mang phong thái lỗi lạc như vậy rồi.
Rất xứng đôi với tiểu thư hào quang rực rỡ quanh người.
Nhưng không hiểu tại sao hắn lại muốn bỏ tiểu thư.
Đang suy nghĩ bỗng nghe được lời của Phượng Hồng Loan đích lời, khuôn mặt nhỏ nhắn đồng loạt biến sắc.
Thân phận của Ly Vương điện hạ tôn quý, Tiểu thư lại là chủ tử.
Ngay cả Ly Vương điện hạ và Đại tổng quản Ly Vương phủ vẫn còn đứng, thân phận các nàng nhỏ nhoi, sao có thể ngồi chứ?
“Sao thế? Các ngươi không đói à?” Phượng Hồng Loan liếc hai người.
"Nô tỳ...!Nô tỳ không..." Hai người đối diện với ánh mắt của Phượng Hồng Loan, vốn định nói không đói bụng, nhưng không kiềm chế được vội sửa lời: “Vâng.”
Dứt lời, hai người ngoan ngoãn ngồi sau Phượng Hồng Loan.
Nhìn một bàn thức ăn toàn của ngon vật lạ, hồi lâu không dám gắp.
Các nàng chưa từng thấy nhiều của ngon vật lạ như vậy bao giờ.
Trời sinh đã hèn mọn khiến cho trong lòng các nàng căng thẳng, dè dặt, không dám ngẩng đầu.
Triệu Khải lại một lần nữa kinh động, không dám tin.
Phượng Tam tiểu thư lại để cho tỳ nữ cùng ngồi vào bàn ăn? Là muốn làm nhục nhã để trả thù Vương gia hay nàng căn bản không để ý tới thế tục?
Lén giương mắt nhìn Quân Tử Ly.
Quân Tử Ly vẫn tựa wng, không nói cũng không biến hóa.
Triệu Khải cúi đầu.
Trong lòng lo âu.
Vốn là cho rằng Vương gia hưu Phượng Tam tiểu thư, đến cũng không có gì.
Danh tiếng của Phượng Tam tiểu thư đó không xứng với Vương gia.
Nhưng mà hôm nay thế cục thay đổi.
Kể từ sau khi Vương gia đến phủ Thừa tướng, gặp Phượng Tam tiểu trở về, ông ta cũng cảm giác được Vương gia thay đổi so với trước kia.
Hơn nửa thời gian nhốt mình trong thư phòng, hơn nữa cũng thầm trầm hơn, tâm tư càng khiến cho người khác khó đoán.
Phượng Hồng Loan không để ý tới Thanh Lam, Thanh Diệp nữa, tự mình gắp ăn.
Mỗi một màu sắc thức ăn thử một miếng, cảm thấy thích thì gắp thêm hai đũa.
Thanh Lam, Thanh Diệp cuối cùng cũng không chịu được, cũng chẫm rãi cầm đũa lên, cẩn thận ăn.
Mặc dù sống chung với Phượng Hồng Loan trong thời gian ngắn ngủi nhưng các nàng cũng có chút hiểu tính cách của tiểu thư.
Tiểu thư nói, các nàng tuyệt đối phục tùng là được.
Thời gian chầm chậm trôi quan, gian phòng yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng nhai nhẹ nhàng.
Không lâu sau, Thanh Lam, Thanh Diệp đặt đũa xuống, đứng dậy, ngoan ngoãn đứng ở bên người Phượng Hồng Loan.
Mặc dù ăn ngon miệng nhưng mà bây giờ Ly Vương điện hạ vẫn còn đứng, các nàng không dám ăn no.
Động tác của Phượng Hồng Loan vẫn ưu nhã, hơn nữa còn ăn rất chậm, căn bản không thèm để ý thời gian.
“Xem ra ta tới trễ rồi.” Một âm thanh mềm mỏng vang lên, sau đó là tiếng ngọc châu va chạm vào nhau tạo ra âm thanh trong trẻo.
Vân Cẩm chậm rãi đi vào, liếc nhìn Phượng Hồng Loan đang dùng cơm, vẻ mặt ai oán: “Loan Nhi, nàng nói muốn mời ta một bữa, khách chưa tới mà chủ đã dùng trước rồi sao.
Đây không phải là nàng muốn mời khách đó chứ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...