Quan trọng nhất chính là hắn không xem được kịch hay ở Phượng Hoàng lâu.
“Trời tối thì ở lại Thanh Sơn Tự.” Người đàn ông hời hợt nói: “Ta và Trí Duyên đại sư đã mấy năm không gặp.
Hôm nay đúng lúc có mấy chuyện trọng đại.”
À… Tiểu Tinh Đình lập tức xìu xuống, có chuyện trọng đại với lão đầu tử là có ý gì…
"Muốn gặp Phượng Tam tiểu thư sẽ có cơ hội, không phải lúc này thì lúc khác.
Hơn nữa, Phượng Hoàng lâu hôm nay cũng chưa chắc đã như ngươi tưởng tượng.
Muốn xem kịch hay thì phải trả giá lớn.
Hôm nay chúng ta thân ở nước Đông Ly mà đoàn hộ vệ lại cách xa ngàn dặm, vậy nên chúng ta không nên xuất hiện.” Người đàn ông đương nhiên biết suy nghĩ trong lòng Tiểu Tinh Đình, không cần đẩy rèm, cũng có thể đoán ra được nét mặt ỉu xìu của hắn, nhàn nhạt lên tiếng.
“Vâng.” Sắc mặt ỉu xìu của Tiểu Tinh Đình cũng vui lên mấy phần.
Chủ tử không đến cùng đoàn hộ vệ, đương nhiên không thể xuất hiện ngay lúc này.
Một khi hành tung của chủ tử bị lộ, đây chính là chuyện lớn.
Bây giờ, hắn và Lưu Nguyệt ở bên cạnh chủ tử, hắn chỉ có thể hầu hạ y phục và sinh hoạt hằng ngày của chủ tử.
Nếu như Lưu Nguyệt bảo vệ không chu toàn, để chủ tử xảy ra chuyện gì thì lúc ấy có một trăm cái đầu cũng không đền tội được.
Vừa nghĩ như thế, Tiểu Tinh Đình liền lập tức thu cảm giác nóng lòng vừa rồi, tâm trạng cũng không giống nhau nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Chủ tử, sao người lại biết Trí Duyên đại sư ở Thanh Sơn Tự ạ? Nếu chúng ta tới đó mà không thấy Trí Duyên đại sư ở đó thì sao?”
“Đương nhiên là ông ấy ở đó.” Người đàn ông bỗng nhiên đưa tay kéo rèm, nhìn về phía Tây, nhàn nhạt lên tiếng.
Vừa rồi, ngôi sao kia bị lấp vào tầng mây, không xuất hiện nữa.
Ngoại trừ truyền nhân đại thông thiên chú thứ ba mươi hai của Vân tộc ra, trong thiên hạ e rằng cũng chỉ có Trí Duyên đại sư có thể khai thông thiên nhãn, nhìn được tinh tượng.
Còn Vân tộc, sau một lần đại biến từ hai mươi năm trước, gia chủ của Vân tộc, truyền nhân đại thông thiên chú thứ ba mươi mốt của Vân tộc đã bệnh liệt giường, linh lực bị phong tỏa.
Cho nên, Vân tộc chỉ còn một người có thể khai thông thiên nhãn là truyền nhân đại thông thiên chú thứ ba mươi hai, Vân Cẩm.
Nhưng mà hôm qua, Vân Cẩm lại đi giúp nàng cứu nha đầu kia, tiểu nha đầu đã cận kề quỷ môn quan, muốn kéo một người từ quỷ môn quan trở về, có thể tưởng tượng được hắn đã tiêu hao bao nhiêu.
Nhẹ thì tổn hại nhiều linh lực, nặng thì ảnh hưởng đến tính mạng.
Đương nhiên là không còn năng lực khai thông thiên nhãn nữa.
Cho nên...
Hôm nay chỉ còn lại Trí Duyên đại sư.
Con ngươi màu đen của người đàn ông lóe sáng, Phượng tinh giáng thế, là nàng sao?
Tinh tượng xuất hiện ở Đông Ly, hôm nay, lại chiếu xuống kinh đô này.
Ngoại trừ nàng ra, hắn không còn nghĩ đến người nào khác.
Chốc lát, người đàn ông như tuyết đích dung nhan thoáng qua lau một cái thanh quang.
Đem rèm rơi xuống, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Bất kể phượng tinh có phải là nàng hay không.
Người đàn bà này...
Xe ngựa lại ra khỏi thành lần nữa, hướng về phía Thanh Sơn Tự.
Ở một góc phố khác cạnh Lão Thiết Tượng tiệm, một chiếc xe ngựa không quá xa hoa cũng dừng ở đó hồi lâu không nhúc nhích giống vậy.
Trước xe không có người lái.
Con ngựa cũng không bị giặt cương nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng yên đó, không nhúc nhích.
Nếu không phải bên trong xe thỉ thoảng lại có tiếng ho khan thì dường như khiến người khác tưởng trong xe không có người.
Sau nửa giờ, bên trong rốt cuộc cũng vang lên một giọng nói ảm đạm: "Vụ Ảnh!"
Người bên trong xe chính là Vân Cẩm.
Vân Cẩm mặc một bộ cẩm bào trắng sang trọng, hoa lệ, nằm nửa người trên chiếc đệm mềm trong xe.
Lông mi dài rủ xuống, che kín cặp mắt phượng.
Mái tóc dài đen như mực, có mấy sợi rủ xuống trán, che nửa mặt hắn.
Bên trong buồng xe bị lớp rèm dày che kín nên không có ánh sáng, nhưng vẫn thấy rõ nét trong suốt, óng ánh trên gương mặt hắn.
Vốn dĩ được Trí Duyên đại sư cứu giúp, cũng không có chuyện gì nhưng không ngờ rằng vừa ra khỏi thiền viện đã thấy cảnh tượng Phượng tinh xuất hiện, hợp thành tinh tượng, lại sử dụng linh lực bừa bãi.
Mặc dù kịp thời thu hồi, nhưng vẫn khiến cho kinh mạch chưa kịp hồi phục lại lần nữa bị tổn thương nặng nề.
Bây giờ, ngay cả một chút linh lực cũng không dùng được.
"Thiếu chủ!" Vừa mới dứt lời không lâu, một bóng người mặt đồ đen như sương mù đen nhẹ nhàng bay đến.
“Sao rồi?” Vân Cẩm nhắm mắt, không hề mở, nhàn nhạt lên tiếng.
"Bẩm Thiếu chủ, Phượng Tam tiểu thư giải được mê đề kia rồi, mới vừa rời đi." Vụ Ảnh nói.
"Ừ!" Vân Cẩm nhàn nhạt đáp, dường như không hề bất ngờ với việc Phượng Hồng Loan có thể giải được mê đề đó.
Với nàng, trong thiên hạ không có chuyện gì là không thể.
“Nhưng đã tra ra được chủ nhân đứng sau lưng Lão Thiết Tượng tiệm chưa?” Vân Cẩm lại hỏi.
"Thiếu chủ thứ tội, thuộc hạ vô dụng.
Giống như Thiếu chủ tra xét, Lão Thiết Tượng tiệm nhìn thì vô hại, nhưng bên trong lại có uẩn khúc.
Bố trí trận pháp lợi hại, còn có vô số cao nhân bảo vệ, căn phải không thể đến gần.
Nếu như cố tình vào, thuộc hạ chỉ có thể dùng vân ẩn thầm vệ.” Vụ Ảnh lập tức nói.
Nghĩ đến việc, nếu như không phải người Thiếu chủ liên tiếp bị thương thì căn bản cũng không cần sợ cái Lão Thiết Tượng tiệm nhỏ nhoi này.
"Ừ?" Vân Cẩm hơi nhíu mày: "Với công lực của ngươi cũng không vào được?"
“Vâng, thuộc hạ không dám tùy ý đến gần.” Vụ Ảnh gật đầu, lại nói tiếp: “Hơn nữa, vừa rồi phát hiện ra một chiếc xe ngựa ở con phố khác, cũng dừng bên ngoài giống chủ tử.
Chắc hẳn là xe ngựa của thái tử Tây Lương.”
"Hắn còn ở đó hay không?" Vân Cẩm đang nhắm mắt lập tức mở ra.
"Mới vừa rời đi." Vụ Ảnh nói.
"Đến Phượng Hoàng lâu?" Ánh mắt Vân Cẩm thoáng qua vẻ ác liệt.
"Không phải, ra khỏi thành, hình như là đến Thanh Sơn Tự." Vụ Ảnh lắc đầu.
“Nhưng mà ngươi có nhìn thấy rõ, là Ngọc Ngân không sai chứ?” Đôi mắt phượng của Vân Cẩm nheo lại, hỏi.
"Thuộc hạ cũng không dám xác định.
Thái tử Ngọc Ngân cũng không lộ diện, chẳng qua là thuộc hạ nhìn thấy lão hoàn thiếp thân của hắn.
Cho nên đoán là xe của Thái tử Ngọc Ngân.
Thuộc hạ sợ bị phát hiện nên không dám đến gần.”
“Đó chính là hắn, không còn nghi ngờ gì nữa.” Gương mặt đẹp như ngọc của Vân Cẩm nhuốm màu lạnh lẽo: “Hắn tới vì nàng ấy hay vì Lão Thiết Tượng tiệm?"
"Thuộc hạ không biết." Vụ Ảnh lắc đầu: "Còn có một người thiếu niên.
Lão Thiết rất cung kính với người thiếu niên kia.
Thuộc hạ suy đoán hắn có vẻ như là chủ tử của Lão Thiết Tượng tiệm.
Những hộ vệ ẩn mình trong bóng tối kia là người của hắn.”
"Thiếu niên?" Vân Cẩm ngẩn người ra, nhàn nhạt cất giọng lên tiếng: "Nói một chút tướng mạo của hắn đi!"
Vụ Ảnh tả qua dáng dấp của hắn cho Vân Cẩm.
Chốc lát lại nói: “Nhưng thuộc hạ cả thấy hắn đã dịch dung, chỉ có điều thuật dịch dung khá cao tay.”
"Lam Triệt!" Vụ Ảnh dứt lời, ánh mắt Vân Cẩm hơi nheo lại.
"Thuộc hạ cũng nhìn ra có mấy phần giống Thái tử nước Lam Tuyết." Vụ Ảnh nói ra suy nghĩ của mình, trong lòng thầm tán thưởng sự sắc bén của chủ nhân.
Hắn ta chỉ dùng ngôn từ để miêu tả cũng có thể đoán ra được là người phương nào.
"Hắn cũng tới rồi sao?" Đôi mắt phượng của Vân Cẩm lóe lên một tia nghiêm nghị: "Lập tức đi thăm dò! Xem xem có phải hắn không! Nếu như không tra ra được thì ngươi phải điều tra vàng bạc hắn tuồn ra ngoài.”
“Vâng.” Vụ Ảnh lập tức khom người.
Vân Cẩm không nói nữa.
Đầu ngón tay mân mê chiếc rèm lụa.
Toàn bộ buồng xe từ trong ra ngoài đều nồng nặc ám khí nặng nề tỏa ra.
Vụ Ảnh không nhận được chỉ thị của chủ tử, cảm nhận được khí tức trong xe, đương nhiên không rời đi.
Một lúc lâu sau, vẻ tàn khốc của Vân Cẩm mới rút đi, con ngươi thoáng qua một áng sáng không rõ nét.
Giọng nói khôi phục sự dịu dàng, nhẹ nhàng: “Ngươi đi đi, tối muộn đến Phượng phủ tìm ta.
Từ nay về sau ta ở lại Phượng phủ.”
"Chủ tử?" Vụ Ảnh lập tức lên tiếng.
Từ nay về sau chủ tử muốn ở lại phủ Thừa tướng sao? Nếu như Cẩm Sắt biết, Phượng Tam tiểu thư...
“Còn không mau đi.” Chân mày Vân Cẩm cau lại, lông mày toát ra vẻ lạnh lẽo.
“Vâng.” Vụ Ảnh không dám trái lại lời Vân Cẩm, bước chân nhẹ nhàng, bóng người biến mất như một đám mây mù.
Vân Cẩm nằm nửa người trong xe không nhúc nhích, hồi lâu mới từ từ kéo rèm xe, giương mắt nhìn bầu trời phía tây, gương mặt đẹp đẽ thoáng hiện ra vẻ âm u, con ngươi như một vũng sâu không thấy đáy.
Một lúc sau, hắn kéo rèm cửa rơi xuống cái “bộp”, nói với con ngựa: “Đi, đến Phượng Hoàng lâu.”
Dường như con ngựa có thể nghe hiểu lời của hắn.
Hắn vừa dứt lời, xe ngựa đã lập tức quay đầu rời khỏi con phố, hướng về phía Phượng Hoàng lâu.
Bên trong xe, Vân Cẩm chậm rãi nhắm hai mắt lại, giọng nói trầm thấp lộ ra vẻ lạnh lẽo, phóng ra bên ngoài xe: “Cẩm Sắt…”
Sắc trời đã về chiều, giờ Thân hai khắc, xe ngựa của Phượng Hồng Loan rời khỏi con phố của Lão Thiết Tượng tiệm, chạy ra đường chính.
Suốt dọc đường từ nam đến bắc, đường chính lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt, tiếng hàng rong vang bên tai không dứt như vậy, một cảnh tượng phồn hoa.
Bên trong xe Phượng Hồng Loan nhắm mắt, tựa vào thành xe.
Dung nhan tuyệt sắc khuynh thành không nhìn ra bất kì biểu cảm nào.
Thanh Lam, Thanh Diệp yên lặng ngồi một đầu, hô hấp cũng hết sức kìm chế.
Mặc dù không thấy biểu cảm trên mặt tiểu thư nhưng các nàng cũng có thể cảm nhận được, tâm trạng của tiểu thư nhất định là không tốt.
Mặc dù hai người rất tò mò tiểu thư giải mê đề và lời giải như thế nào nhưng lúc này lại không dám hỏi.
Chỉ dám ngoan ngoãn nhắm mắt theo.
Âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải luyện võ công thật giỏi, bảo vệ tốt cho tiểu thư.
Sau nửa giờ, xe ngựa cuối cùng cũng chậm rãi ngừng lại.
Tiếng của phu xe từ bên ngoài truyền đến: “Tiểu thư! Đến Phượng Hoàng lâu rồi.”
Giọng của phu xe có chút cứng ngắc và quái dị.
"Ừ!" Phượng Hồng Loan nhắm mắt, nhàn nhạt đáp.
Thanh Lam, Thanh Diệp đang nhắm mắt lại lập tức mở ra, đưa tay vén rèm, nhìn ra ngoài.
Lúc nhìn thấy tình hình bên ngoài, lập tức kinh hãi.
Chỉ thấy trước cửa Phượng Hoàng lâu đã chất đống người tấp nập.
Chân đạp chân, vai đè vai.
Đập vào mắt là một mảng tối om, khoảng chừng hơn mấy ngàn người, nam có nữ có, già có trẻ có, lấp đầy toàn bộ Phượng Hoàng lâu, thậm chí là Túy Khuynh Trai ở đối diện, nước chảy không lọt.
Hơn nữa người người đều vô cùng kích động, mong chờ.
Nhưng mấy ngàn người lại không hề ồn ào, một khoảng tĩnh lặng, thậm chí yên lặng đến nỗi thậm chí tiếng hô hấp cũng không nghe ra được.
Nhìn tình hình trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Lam, Thanh Diệp trắng bệch: "Tiểu thư..."
Phượng Hồng Loan ngẩng đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài, đương nhiên cũng nhìn thấy tình hình người người tấp nập bên ngoài, sắc mặt lãnh đạm không có chút biến hóa nào, chỉ liếc mắt một cái rồi thu hồi tầm mắt: "Các ngươi đi xem Quân Tử Ly và Vân Cẩm đã đến chưa?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...