Thanh Lam và Thanh Diệp lập tức ngầm hiểu ý, ba người lui ra cửa, lần này không ai dám phân tâm, canh giữ ở bên ngoài.
Căn phòng lại trở lại vẻ yên tĩnh.
Trên gương mặt tuấn mỹ của Vân Cẩm bị khí lạnh bao phủ, mi mắt bị một làn sương mù bao phủ, đôi môi mỏng mím chặt.
Mái tóc xanh ngọc cũng mang theo chút ớn lạnh khiến cho ba thước quanh than cũng trở lên lạnh lẽo.
Phượng Hồng Loan không quay đầu lại, từ đầu đến cuối chỉ đứng lặng yên, nhìn ra ngoài cửa sổ, kể cả việc khi nãy Vụ Ảnh bị ném ra ngoài và rời đi cũng tận mắt chứng kiến rõ ràng.
Sau lung có cảm giác ớn lạnh xuyên qua y phục, sắc mặt nàng càng lãnh đạm.
Trong cổ thư ghi lại, linh lực của Vân tộc không thể tùy tiện sử dụng bừa bãi, vạn vật tương sinh tương khắc, có lợi ắt có hại.
Loại cấm thuật thượng cổ đó đương nhiên phần lớn sẽ không tuân theo quy luật sinh tồn của trời đất, bội chi chính là một sự hao tổn.
Cho nên hôm nay Vân Cẩm cứu Xảo Nhi một mạng, đương nhiên sẽ phải sử dụng linh lực.
Đó chính là bội chi.
Những phần bội chi đó đương nhiên sẽ muốn tìm trở lại trên người hắn.
Nhưng nàng cũng sẽ không thu hồi thỉnh cầu.
Nếu là trao đổi điều kiện thì nàng không cần quan tâm hay có bị hao tổn hay vấn đề gì hay không, càng không mang ơn hắn bởi vì sớm muộn cũng phải trả lại cho hắn.
Cái giá hắn đưa ra cho nàng nhất định không nhỏ hơn cái giá hắn bỏ ra để cứu Xảo Nhi.
“Nàng tới rút kiếm cho nàng ta đi, sau khi rút kiếm thì nhắm mắt lại rồi lập tức ra ngoài.” Hồi lâu, âm thanh của Vân Cẩm mới trong trẻo như thường lệ, chậm rãi mở miệng.
"Được!" Phượng Hồng Loan lập tức lên tiếng đáp lại.
Chốc lát, nàng xoay người lại, cũng không thèm nhìn lấy Vân Cẩm một cái.
Đi tới trước giường, ngón tay đặt lên mấy huyệt đạo sau lung Xảo Nhi, đầu ngón tay nắm được phần kiếm lộ ra bên ngoài, dùng sức nhẹ nhàng rút thanh kiếm ra.
Trong nháy mắt, mẩu kiếm gãy đã được rút ra khỏi.
Phượng Hồng Loan cũng không thèm nhìn Xảo Nhi một cái, cầm mẩu kiếm gãy trong tay rồi vội đi ra ngoài.
Vừa mới ra khỏi cửa đã cảm nhận được một luồng gió lạnh thấu xương ở sau lung.
Ngay lập tức, cửa sổ trong phòng đóng lại không một tiếng động, rèm cửa rủ xuống, cửa chưa kịp mở đã không một tiếng động mà đóng lại.
Bước chân Phượng Hồng Loan dừng lại, không quay đầu mà cất bước ra ngoài.
"Tiểu thư.” Đỗ Hải, Thanh Lam, Thanh Diệp ở bên ngoài vừa thấy Phượng Hồng Loan đi ra, lập tức khom người, ba cặp mắt đều nhìn nàng đầy lo lắng.
“Ở đây không còn chuyện gì nữa, ngươi đi làm việc đi.
Nếu có chuyện gì ta sẽ cho người gọi ngươi.” Phượng Hồng Loan nhìn Đỗ Hải.
“Lão nô không có việc gì, có thể ở đây hỗ trợ tiểu thư.” Đỗ Hải lắc đầu.
“Phủ Thừa tướng xảy ra những chuyện này, ngươi cho rằng Thừa tướng đại nhân không có tin tức sao? Chậm nhất là tối mai, lão gia sẽ về thôi.
Ngươi mau đi chuẩn bị đi.” Phượng Hồng Loan nhìn Đỗ Hải, hơi ngưng mi: “Nên chuẩn bị những gì, chắc không cần ta nói ngươi cũng biết.”
Đỗ Hải ngẩn ra, nét mặt già nua trắng nhợt lập tức hiểu ra khom người: "Vâng! Lão nô biết rồi ạ.
Vậy lão nô đi đây.”
"Ừ!" Phượng Hồng Loan gật đầu, khoát khoát tay.
Đỗ Hải lập tức đi xuống.
Bóng người Đỗ Hải biến mất ở cửa Thanh tâm các, Phượng Hồng Loan ngẩng đầu nhìn sắc trời, trời đã xế chiều.
Thu hồi ánh mắt, nhìn thanh tâm các, trong sân trồng đầy hoa lan, ở giữa có một cây quế.
Hoa lan và quế tranh nhau đua nở.
Hương lan và hương quế thoang thoảng lan khắp tiểu viện.
Ánh nắng chiều nghiêng mình, ánh chiều tà như thật như ảo, đẹp không thể tả xiết.
Phượng Hồng Loan nhìn cây quế trong vườn, ánh mắt nhìn từ đỉnh cây quế nhìn xuống, cuối cùng dừng lại trước mảnh đất dưới than quế, dường như nhìn thấy được tình hình của chiếc hộp vuông nhỏ chôn đưới đất của Phượng Hồng Loan.
Ngày đó chính là ngày mẹ nàng mất, Phượng Hồng Loan còn nhỏ nên không dám dùng xẻng để xúc đất sợ làm kinh động đến người khác mà dùng tay bới đất sâu mười thước, bởi suốt một đêm mới chôn được chiếc hộp xuống.
Phía trên trông một cây quế.
Đến hôm nay là hơn mười năm, dáng cây quế này rất đẹp, hoa nở lá nhiều.
Chiếc hộp kia e rằng đã bị rễ cây nuốt chửng, hòa vào làm một với cây quế này rồi.
Lúc ấy mẹ nàng chỉ nói với Phượng Hồng Loan rằng sau khi thành thân mới được mở chiếc hộp ra, cũng không nói rằng thứ để lại bên trong cho nàng là cái gì.
Hôm nay từ miệng Đỗ Hải nàng mới biết, hóa ra là vì một người.
Cùng với những lời của Đỗ Hải, mẹ nàng và mẹ của Quân Tử Ly, Trần quý phi nhất định đã thỏa thuận với nhau chuyện gì đó mới gả nàng cho Quân Tử Ly.
Có lẽ chính là vì lấy lại huyết linh chi ngàn năm đưa cho người kia.
Có thể thấy, trong lòng của mẹ nàng, người đó rất quan trọng.
Nhưng mà thế sự khó lường, mẹ nàng nhất định không thể ngờ rằng Quân Tử Ly lại chưa gả đã hưu, hôm nay nàng lại bắt Quân Tử Ly đó lấy hộp gấm về.
Nhìn phần rễ của cây kia, cành lá đan xen, bộ rễ rất lớn lộ ra trên mặt đất.
Nếu như muốn lấy hộp gấm kia, e rằng phải chặt cây quế này.
Cây cối đang tươi tốt như vậy, chặt đi không phải rất đáng tiếc sao?
Khóe miệng Phượng Hồng Loan cong lên một nụ cười lành lạnh.
Bây giờ nàng không có hứng đưa cho ai cái gì cả.
Cây quế này nhìn rất ưa mắt, vẫn nên chăm sóc thật tốt.
Một tiếng tiếng động rất nhỏ, cửa phòng mở ra.
Nghe được động tĩnh sau lưng, Phượng Hồng Loan chợt quay đầu, chỉ thấy Vân Cẩm từ bên trong chậm rãi bước ra ngoài.
Cẩm bào màu trắng sang trọng, mái tóc xanh ngọc, đẹp tựa ngọc ngà, nhẹ nhàng lỗi lạc.
Vân Cẩm vẫn như thường, không có chút thay đổi nào.
Ánh mắt Phượng Hồng Loan quét qua người Vân Cẩm một lượt từ trên xuống dưới, sau đó nàng chậm rãi mở miệng, giọng cũng lạnh nhạt như thường: “Sao rồi?”
Vân Cẩm đi ra, nheo mắt nhìn bầu trời phía Tây, sau đó mới đảo mắt nhìn Phượng Hồng Loan.
Chỉ thấy nàng đứng dưới gốc cây quế, bóng cánh lá đổ lên người nàng, kết hợp với ánh chiều tà lại trở thành phong hoa kiều diễm.
Một thoáng mất hồn, Vân Cẩm gật đầu, thanh âm dường như mềm nhũn hơn bình thường: “Không phụ sự kì vọng.”
“Tốt.” Phượng Hồng Loan lập tức gật đầu, mặt không biểu cảm nói: "Thanh Lam, Thanh Diệp, tiễn khách!"
"Vâng, tiểu thư!" Thanh Lam, Thanh Diệp ngẩn ra, lập tức lên tiếng đáp lại, khom người tiến lên, dùng tay làm dấu mời: "Vân công tử, mời!"
“A a… Loan Nhi… Nàng quả nhiên là nhẫn tâm…” Vân Cẩm mỉm cười, lồng ngực khẽ chấn động, đăm chiêu nhìn Phượng Hồng Loan rồi mở miệng: “Cũng tốt.”
Nói xong một câu liền chậm rãi rời đi.
Thanh Lam và Thanh Diệp lập tức đi theo sau lưng tiễn khách.
Đi tới cửa Thanh tâm các, Vân Cẩm không quay đầu lại, giọng nói nhẹ nhàng vọng lại: "Ngày mai chính là ba ngày ước hẹn.
Loan Nhi, nàng phải mời ta ở Phượng Hoàng lầu, đừng quên đó nha!"
Phượng Hồng Loan không trả lời.
Vân Cẩm một thân cẩm bào trắng dần biến mất khỏi tầm mắt.
Ra khỏi cửa Phượng phủ, Vân Cẩm phất ống tay áo với hai người, cười nói: “Mặc dù rất muốn để hai vị tỷ tỷ tiễn một đoạn đường nhưng mà sợ Loan Nhi thấy các ngươi đi lâu về lại giận ta.
Hai người quay về đi.”
"Vâng, Vân công tử!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Lam, Thanh Diệp nhất thời trắng nhợt.
Không dám nhìn Vân Cẩm thêm, lập tức xoay người rảo bước trở về phủ.
Hai người biến mất khỏi tầm mắt, nụ cười như ngọc của Vân Cẩm lập tức thu hồi lại, vừa quay đầu bước một bước bỗng lấy tay ôm ngực, phun ra một ngụm máu tươi, cả người mềm nhũn, ngã bịch xuông đất.
Vân Cẩm như ngọc nụ cười trên mặt nhất thời vừa thu lại, quay đầu mới vừa đi một bước, chợt đưa tay che ngực, phun một ngụm máu tươi đi ra.
Người mềm nhũn, liền hướng trên đất ngã xuống.
"Thiếu chủ!" Vụ Ảnh trong nháy mắt đã xuất hiện, kêu lên, đỡ lấy Vân Cẩm sắp ngã xuống đất.
Dung nhan như ngọc của Vân Cẩm trong nháy mắt đã lộ ra nét nhợt nhạt khác thường, có chỗ còn gần như trong suốt như thủy tinh.
Hắn ngẩng đầu nhìn Vụ Ảnh, khóe miệng cong lên, âm thanh yếu ớt nói: “Đi.”
Phun ra một chữ, nghiêng đầu rồi ngất đi.
Vân Cẩm một thân cẩm bào trắng biến mất ở cửa Thanh tâm các.
Con ngươi lạnh lẽo của Phượng Hồng Loan thoáng qua một tia âm u.
Chốc lát, nàng xoay người, cất bước vào trong.
Vào đến phòng, bên trong căn phòng không hề có chút thay đổi nào, Xảo Nhi vẫn nằm trên giường.
Chỉ có điều, sắc mặt trông đã tốt lên.
Đi đến trước giường, nàng đưa tay ra kiểm tra hơi thở của Xảo Nhi.
Hô hấp của Xảo Nhi đều đặn, dường như không khác người thường đang ngủ là mấy.
Nàng đưa tay lật người Xảo Nhi, chỉ thấy vết thương sau lưng Xảo Nhi đã kín miệng.
Đôi mắt phượng hơi nheo lại, Phượng Hồng Loan nhìn Xảo Nhi, quả nhiên là thế gian không thiếu chuyện lạ.
So với tưởng tượng của nàng, Vân tộc còn làm người ta kinh sợ hơn.
Nhưng là nhân lực dù sao cũng chỉ là nhân lực, nhìn tình hình của Xảo Nhi như vậy, muốn tỉnh lại e rằng cũng phải chờ thêm.
Nhưng ít nhất nàng cũng có thể chắc chắn, chính xác là Vân Cẩm đã cứu Xảo Nhi một mạng.
Nghe được tiếng bước chân của Thanh Lam, Thanh Diệp, Phượng Hồng Loan cất bước đi ra ngoài.
"Tiểu thư, Vân công tử không cần hai người nô tì đưa tiễn, đã rời đi rồi ạ!" Thanh Lam, Thanh Diệp thấy Phượng Hồng Loan đi ra, lập tức khom người, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn có chút nhợt nhạt.
Phượng Hồng Loan nhìn hai người một cái rồi gật đầu: "Thanh Lam vào trong chăm sóc cho Xảo Nhi, Thanh Diệp đến thông báo với Đỗ tổng quản rằng từ nay về sau ta sẽ ở lại nơi này.”
“Vâng.” Hai người lập tức một người vào nhà, một người ra ngoài.
Phượng Hồng Loan đi tới chiếc ghế nằm dưới gốc cây quế rồi nằm xuống, nhắm mắt lại.
Chẳng mấy chốc Thanh Diệp đã trở lại, đi tới bên cạnh rồi nhẹ giọng nói: “Chủ tử, Đỗ tổng quản nói, nơi này vốn là chỗ ở của phu nhân, chủ tử muốn ở đây đương nhiên là dễ hiểu.
Nhưng mà sau khi phu nhân mất, tương gia cho phong tỏa nơi này, đến bây giờ vẫn không cho bất kỳ ai ở lại.
Hôm nay chủ tử có thể ứng phó với tương gia, muốn ở lại cũng không phải không thể.”
Phượng Hồng Loan nhắm nghiền mắt: “Ừ, ta biết rồi.”
“Tiểu thư, ngoài phủ có mấy chiếc xe đang đỗ lại, là mười hai kim bài của Vọng Nguyệt lâu.
Nói là người của Vân công tử đưa đến cho tiểu thư.” Thanh Diệp nhìn Phượng Hồng Loan lại nói: "Phía sau hai xe lớn còn đem theo khoảng một trăm vò Lê Hoa Tuyết.”
“Ừ.” Để Đỗ tổng quản sắp xếp chỗ ở cho họ đi.” Phượng Hồng Loan gật đầu: “Lê Hoa Tuyết thì đem đến cất ở hầm ở đây đi.”
“Vâng.” Thanh Diệp gật đầu, lại nhẹ giọng nói: "Đỗ tổng quản xin ý kiến tiểu thử, nói rằng những vị tiểu thư bị nhốt ở từ đường, bởi vì Xảo Nhi không thể đưa cơm đến nên đã một ngày chưa ăn gì… Không biết tiểu thư…”
“Một ngày không ăn cơm không chết đói được.” Phượng Hồng Loan cắt đứt lời Thanh Diệp: “Canh trừng đi, không ai được phép chết.
Nhớ ngày mốt để các ả ta ra ngoài là được.”
“Vâng.” Đáy lòng Thanh Diệp khẽ run lên, lập tức khom người.
Phượng Hồng Loan khoát khoát tay.
Thanh Diệp xoay người.
Mới vừa đi được hai bước, Phượng Hồng Loan chợt nhớ đến cái gì đó, lập tức gọi lại nàng ta lại, nhắm mắt lại mở ra, ánh mắt xoẹt qua một tia lạnh lùng: “Ngươi đi điều tra thử xem, kinh thành Đông Ly xảy ra chuyện gì mà hôm nay lại có nhiều người vậy?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...