Hai trắc phi? Đúng là nực cười hết sức! Hắn muốn dùng cách này để bảo vệ hai nữ nhân Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh kia sao? Hay là hắn muốn sỉ nhục nàng.
Hắn tưởng làm vậy là nàng sẽ bỏ qua cho hai nữ nhân kia sao? Nằm mơ!
Phượng Hồng Loan phớt lờ Phượng Thừa tướng, xoay người, liếc mắt nhìn ra phía sau xe ngựa, thờ ơ nói: “Đỗ ma ma, ngươi về đi! Nói với chủ tử nhà ngươi, ta sẽ nhớ lời hắn nói!”
“Vâng! Tam tiểu thư!” Đỗ ma ma lập tức cung kính khom người.
Quay đầu ngựa, xe ngựa nhanh chóng rời đi biến mất khỏi tầm mắt.
“Hồng Loan, con… Con không ở trong phòng? Không...!Bị nhiễm phong hàn?” Phượng Thừa tướng nhìn xe ngựa rời đi, khó khăn lắm mới nghẹn ra được một câu.
“Tôi bị nhiễm phong hàn?” Phượng Hồng Loan nhướng mày nhìn Phượng Thừa tướng, ánh mắt nhìn thoáng qua những nữ nhân với đám hạ nhân từ khi nàng xuất hiện thì đến thở mạnh cũng không dám.
Không nhìn thấy Đỗ Hải và Thanh Lam, Thanh Diệp.
Nhưng lại nhìn thấy Tứ phu nhân được nâng đến bằng cáng.
Vẻ mặt Tứ phu nhân đắc ý.
Nữ nhi của bà ta được gả đến Ly vương phủ, tuy chỉ là trắc phi nhưng từ giờ trở đi sẽ là người của hoàng gia, thân phận tôn quý.
Để xem tiểu tiện nhân Phượng Hồng Loan kia còn dám động đến bà ta không.
Trong lòng vui vẻ, mặt cũng cười tươi như hoa.
Tam phu nhân bên cạnh Tứ phu nhân cũng cười tươi như hoa.
Đã bảo tiện nhân Phượng Hồng Loan kia không dám làm gì Ly vương điện hạ.
Giờ thì sao? Chẳng phải nữ nhi bà ta làm trắc phi.
Mà tiểu tiện nhân Phượng Hồng Loan này cứ chờ làm bà lão không gả đi được đi!
“Đúng, là Thái Hoàng Thái Hậu trong cung truyền chỉ, đón con tiến cung, cha đến Thanh Tâm Các tìm con.
Hai nha đầu kia nói con bị nhiễm phong hàn...” Phượng Thừa tướng lập tức nói.
“Ừ!” Phượng Hồng Loan gật đầu.
Bảo sao không thấy các nàng đâu! Sợ là giờ còn đang canh Thanh Tâm Các! Ánh mắt quan sát vẻ mặt Tam phu nhân, Tứ phu nhân, cười nói: “Nhìn sắc mặt Tam di nương với Tứ di nương có vẻ không tệ.
Đặc biệt là Tứ di nương, xem ra rất tốt nha.
Chẳng lẽ là nhờ phúc của Ngũ muội muội với Lục muội muội?”
Gương mặt tươi cười của Tam phu nhân và Tứ phu nhân lập tức cứng đờ, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch nhìn Phượng Hồng Loan, sau đó đồng thời nói: “Nhờ… Nhờ phúc của Tam tiểu thư...”
“Ừ! Đúng là nhờ phúc của ta thật!” Phượng Hồng Loan nghe vậy thì nhướng mày cười, chậm rãi nói: “Thứ ta không cần mà, cứ nhặt đi! Dù gì thì các nàng cũng là muội muội của ta.”
Hai khuôn mặt của Tam phu nhân, Tứ phu nhân lại lần nữa trắng bệch.
Trong lòng giận dữ.
Đồng thời nghĩ Phượng Hồng Loan nàng là cái thá gì.
Chờ nữ nhi của hai bà ta gả đến Ly vương phủ, hiện giờ Ly vương không có Vương phi, hai nàng ta sẽ là lớn nhất.
Nếu hầu hạ Ly vương điện hạ tốt, có khi trong hai người các nàng sẽ có một người phù chính, đến lúc đó sẽ là Ly vương phi, thân phận của Phượng Hồng Loan sẽ chênh lệch như trời với đất.
Đến lúc đó tiểu tiện nhân này sẽ không có trái ngon để ăn!
Nhưng hiện giờ nhìn khuôn mặt mỉm cười của Phượng Hồng Loan lại nhớ đến thủ đoạn đối phó hai bà ta của nàng, cơ thể cùng run rẩy, cúi thấp đầu xuống, cố gắng đè nén sự tức giận trong lòng, cười làm lành mở miệng: “Tam tiểu thư nói đúng!”
Phượng Hồng Loan nhìn hai người, trong lòng cười lạnh.
Sao nàng có thể không biết hai bà ta đang nghĩ gì? Trắc phi? Nói dễ nghe thì là vậy, chẳng phải vẫn chỉ là thiếp thôi sao! Huống hồ các nàng có thể gả đến đấy không còn do nàng quyết định đấy!
“Hồng...!Hồng Loan...!Chuyện này là do Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Thượng tự quyết định...!Không liên quan đến cha, con...!Con đừng giận cha...” Phượng Thừa tướng lập tức giải thích.
Sợ Hồng Loan lại hận ông ta vì chuyện này.
Hiện giờ ông ta cảm thấy có gả nữ nhi không, có leo lên hoàng thất không cũng chả sao.
Chủ yếu vẫn là khiến Hồng Loan chấp nhận ông ta.
Các vị phu nhân ở phủ Thừa tướng nghe thấy Phượng Thừa tướng nói vậy thì chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Đặc biệt là Tam phu nhân và Tứ phu nhân.
Cảm thấy lão gia sau khi thấy con ranh này thì thật sự thay đổi.
Từ này các bà ở phủ Thừa tướng không còn thấy mặt trời.
Chỉ ngóng trông hai vị trắc phi Ly vương có thể trở về trừng trị Phượng Hồng Loan! Cho tiểu tiện nhân này đắc ý thêm mấy ngày.
“Đây là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn! Cha lo lắng thừa rồi! Sao con có thể giận được? Con còn thấy vui thay cho Ngũ muội muội và Lục muội muội vì có phúc nữa cơ.” Khoé môi Phượng Hồng Loan mỉm cười, trong mắt cũng có ý cười: “Tuy Ngũ muội muội với Lục muội muội là thứ nữ.
Nhưng dù gì nữ nhi của phủ Thừa tướng ta cũng khác nữ nhi của nhà bình tường.
Ly vương điện hạ muốn nghênh thú trắc phi, đâu thể nào chỉ vì một đạo thánh chỉ mà cứ thể lặng lẽ đón đi được?”
“Không sai!” Phượng Thừa tướng lập tức phụ họa.
Hồng Loan nói cái gì thì là cái ấy.
Tam phu nhân và Tứ phu nhân ngẩng đầu không tin nổi nhìn Phượng Hồng Loan.
Không phải nàng nên tức giận sao? Không phải nên tức chết sao? Nhưng nhìn bề ngoài lại không giống.
Hình như nàng thật sự rất vui.
Chẳng lẽ nàng biết sai rồi? Biết hiện giờ Thanh Linh và Ngân Linh là người không thể động đến.
Cho nên tiểu tiện nhân này bắt đầu nịnh bợ hai bà ta?
Ánh mắt Phượng Hồng Loan liếc thấy vẻ mặt của Tam phu nhân và Tứ phu nhân, trong lòng cười lạnh, ý cười trên mặt lại không thay đổi, tiếp tục nói: “Tam môi lục sính, tất cả lễ nghĩa.
Đều không thể thiếu.
Lát nữa ta sẽ liệt kê ra một danh sách lễ hỏi.
Sai người đưa đến Ly vương phủ.
Bảo Ly vương điện hạ tới cửa cầu hôn, đón hai vị muội muội vào phủ.”
Truyện Điền Văn
“Này...” Phượng Thừa tướng nhìn Phượng Hồng Loan, lập tức tỉnh táo hơn đôi chút: “Loan Nhi, trắc phi là nâng từ cửa sau vào, không có tam môi lục sính, kiệu tám người nâng, Ly vương điện hạ lại càng không thể tự đến cửa cầu hôn.
Đó là lễ để nghênh chính phi.”
“Không phải Ly vương thích hai vị muội muội sao? Chẳng lẽ cha cứ thế gả Ngũ muội muội và Lục muội muội vào Ly vương phủ?” Phượng Hồng Loan nhìn Phượng Thừa tướng: “Cha dưỡng dục Ngũ muội muội với Lục muội muội tốt như vậy, mấy năm nay ăn uống của phủ Thừa tướng, tiêu dùng của phủ Thừa tướng, bao nhiêu bạc với lương thực? Chẳng nhẽ cứ thế đưa không cho người khác? Thế chẳng phải hời cho hắn rồi sao.
Một lần nhặt được hai mỹ nhân như hoa mà không mất gì.
Chuyện tốt trên đời này đều cho Ly vương nhặt hết rồi.”
“Này...” Phượng Thừa tướng nhìn Phượng Hồng Loan.
“Ngũ muội muội, Lục muội muội chính là cầm tiêu song tuyệt.
Đừng nói chỉ kinh thành Đông Li chúng ta, cho dù nhìn khắp Đông Ly cũng là tài nữ nổi danh.
Cha đã tiêu tốn rất nhiều bạc để mời sư phụ về dạy dỗ.
Lại xem vàng bạc châu báu trong phòng Ngũ muội muội và Lục muội muội coi, có món nào không phải giá trị liên thành.
Li Vương điện hạ không dưng mà kiếm được người như vậy sao?”
Phượng Hồng Loan nhướng mày nhìn khuôn mặt đã trắng bệch của Phượng Thừa tướng, sắc mặt lạnh lẽo, tiếp tục nói: “Nếu hắn không đồng ý thì ngài cứ việc tiến cung tìm Thái Hoàng Thái Hậu từ hôn! Đến cả lễ hỏi mà Ly vương cũng không có mà đòi cưới tức phụ gì chứ? Hai vị nữ nhi của phủ Thừa tướng chúng ta đều mang thân phận quý giá yêu kiều! Nếu hắn không có sính lễ lớn đủ thể diện thì đừng có mơ tưởng!”
“Này…” Phượng Thừa tướng toát mồ hôi lạnh đầy đầu, thầm nghĩ nếu lại tiến cung từ hôn thì khác gì lại muốn đánh vào mặt Ly Vương.
Mạng già của ông ta cũng lâm nguy mất.
Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu tứ hôn mà ông ta lại chạy vào cung từ hôn.
Mạng già này chắc không cần nữa rồi.
“Sao vậy? Cha không đồng ý ư?” Phượng Hồng Loan nhướng mày nhìn Phượng thừa tướng.
“Không… Không phải, cha chưa nói không đồng ý… Chỉ là chưa từng có tiền lệ như vậy, các nàng là thứ xuất… Thân phận vẫn rành rành ra đó! Có thể gả vào phủ Ly Vương làm trắc phi đã là ân điển to lớn rồi… Chúng ta không nên đòi hỏi nhiều thế làm gì…” Phượng Thừa tướng lập tức giải thích.
“Không nên? Ý cha chính là phủ Thừa tướng chúng ta phải sốt sắng nịnh bợ Ly vương phủ sao? Là cha chạy vào cung xin thánh chỉ muốn Ngũ muội muội và Lục muội muội gả vào Ly vương phủ làm trắc phi sao?” Phượng Hồng Loan cười lạnh: “Cha thật đúng là người cha tốt của Hồng Loan, vừa nói muốn tốt cho ta, lại vừa đánh vào mặt ta! Dâng một nữ nhi thì thôi đi, lại còn tặng không hai nữ nhi cho Ly vương phủ.
Người cha bán nữ cầu vinh đến bực này, ta thấy ta cần hay không cũng vậy!”
“Không, không phải, là Thái Hoàng Thái Hậu muốn triệu kiến con, mà con nhiễm phong hàn, cha vào cung thỉnh tội.
Vốn dĩ Thái Hoàng Thái Hậu muốn tiếp tục tác thành lương duyên giữa con với Ly vương điện hạ.
Nhưng… Nhưng mà sau đó cha nói con không muốn, nên đã đẩy đi, Thái Hoàng Thái Hậu lại nghĩ tới Thanh Linh và Ngân Linh, lúc này mới cứng rắn làm chủ, không phải cha…”
Phượng thừa tướng vừa nghe Phượng Hồng Loan nói như vậy, mặt già lập tức trắng bệch, ông ta nói xong một loạt thấy Phượng Hồng Loan lạnh mặt không hề giãn ra, tức khắc lại nói: “Được, được rồi, làm theo lời con vậy.
Cha nghe con tất.
Con tới làm danh sách đi, cha sai người đưa đến phủ Ly vương vậy.”
Nghe vậy, Phượng Hồng Loan mím môi cười: “Hồng Loan vừa rồi nói có phần quá đáng, cha đừng để ý.
Hồng Loan cũng chỉ vì phủ Thừa tướng chúng ta và thể diện của cha thôi.”
“Hồng Loan làm đúng.
Do cha nghĩ không chu toàn.
Ly vương điện hạ không thể cưới không nữ nhi của ta được, nhất định phải gả đủ thể diện.” Phượng thừa tướng lập tức tươi cười.
Ông ta hưởng thụ câu nói này của Hồng Loan hơn bất cứ điều gì.
“Đúng vậy.
Gả đầy vinh quang.” Ý cười trên khoé môi Phượng Hồng Loan càng sâu hơn, ánh mắt linh động, liếc nhìn những người vẫn còn quỳ trên mặt đất, ánh mắt lướt qua vẻ mặt đắc ý của Tam phu nhân, Tứ phu nhân, cười nói: “Cha cũng phải bảo Ly vương điện hạ lập tức đưa Ngũ muội muội, Lục muội muội về.
Chọn ngày tốt lại nâng kiệu hoa về.
Sau này Ngũ muội muội và Lục muội muội không thể ở bên cạnh hiếu kính được, hiện giờ kiểu gì cũng phải nhân cơ hội ở lâu thêm với Tam di nương với Tứ di nương.”
Nghe vậy, Tam phu nhân và Tứ phu nhân càng tưởng Phượng Hồng Loan đang nịnh bợ hai bà ta.
Lập tức chen vào nói: “Đúng vậy, lão gia, cho Ngũ Nhi với Lục Nhi về nhà gả đi! Thiếp thân cũng nhớ các nàng...”
“Vậy Tam di nương với Tứ di nương tự đi đón các nàng đi!” Phượng Hồng Loan cười nói.
“Được, lão gia, cho chúng ta đi đi!” Tam phu nhân và Tứ phu nhân lập tức xin Phượng Thừa tướng.
Hai bà ta cũng muốn đến Ly vương phủ xem thử.
Sau này nữ nhi của hai bà ta sẽ sống ở đấy.
Nghe nói Ly vương phủ giống như cửu trọng cung khuyết, như tiên cảnh.
Muốn đến nịnh bợ nữ tế (con rể), hy vọng đến lúc đó có thể đón hai bà ta đến sống cùng.
“Nếu Hồng Loan đã nói vậy.
Các ngươi đi đón đi! Nhất định phải đón hai người kia về.” Phượng Thừa tướng gật đầu, sắc mặt khó chịu nhìn hai người.
Tam phu nhân và Tứ phu nhân lập tức vui vẻ.
Tam phu nhân nhanh chóng đứng lên, Tứ phu nhân chỉ có thể để nha hoàn bà tử nâng bà ta về viện của mình.
Bộng dạng hai người gấp gáp không chờ nổi.
Phượng Hồng Loan cười lạnh liếc mắt nhìn hai người, quay đầu nói với Phượng Thừa tướng: “Tôi về viết danh sách.
Thời gian còn sớm, lát nữa cha sai người đưa đến cho Ly vương điện hạ đi.
Nếu Ly vương điện hạ không nhận, vậy cha biết làm gì rồi đấy.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...