Thiếp Bổn Kinh Hoa


Đi tới trước giường, Ngọc Ngân vén chăn, lên giường, đưa tay kéo Phượng Hồng Loan vào trong lồng ngực.

Bàn tay như ngọc nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng: “Ngủ đi.”
Phượng Hồng Loan tìm được ấm áp, chốc lát lại yên tĩnh trở lại.
Ngọc Ngân không buồn ngủ, nhìn người trước ngực, ánh mắt trở nên dịu dàng ấm áp.

Ánh trăng xuyên thấu qua mành cửa, loáng thoáng nhìn thấy hai người đang nằm ôm nhau, tựa như thơ như tranh vẽ.
Lúc nửa đêm, Ngọc Ngân khẽ thở dài một tiếng, cũng nhắm hai mắt lại.
Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, Phượng Hồng Loan đã tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, nhìn căn phòng xa lạ.

Con ngươi mờ mịt.

Căn phòng vô cùng hoa lệ, còn hoa lệ hơn Thanh Tâm Các gấp mấy lần.

Những món đồ cổ quý giá có quá nhiều, không thể liệt kê hết được.

Còn nàng đang nằm trong trướng lụa mềm mại, có thể nhìn thể được vẻ hoa mỹ của trướng mềm.
Nơi này không phải Thanh Tâm Các, đây là nơi nào?
Ngay lập tức, Phượng Hồng Loan tỉnh táo hơn mấy phần.

Nằm yên đánh giá căn phòng.

Một lúc sau cảm thấy không đúng, chợt cúi đầu, chỉ nhìn thấy một người đang nằm bên cạnh nàng.

Đây chính xác là một người đàn ông.

Con ngươi mờ mịt nhanh chóng tản đi, toát ra vẻ thanh lệ, nàng ngồi bật dậy, xoay người lại, cổ tay nhanh như chớp bóp lấy cổ người nam nhân đó: “Nói, ngươi là ai?”
Âm thanh của Phượng Hồng Loan có chút khàn khàn, nhưng mà không thể giấu được nhiệt độ lạnh lẽo.

Khuôn mặt nhỏ nhắn phủ đầy sát khí, nhìn Ngọc Ngân lạnh thấu xương.
Ngọc Ngân đánh thức, mở mắt ra, chỉ thấy cánh tay mảnh khảnh của Phượng Hồng Loan đang siết chặt cổ hắn, khuôn mặt nhỏ tràn đầy sát khí, nhất thời ngẩn ra.
“Là ngươi.” Lúc này, Phượng Hồng Loan cũng nhìn rõ dung nhan của nam nhân này, hơi sững sờ sau đó cổ tay chợt dùng sức, con ngươi tỏa ra vẻ ác liệt: “Ngươi bắt giữ ta sao? Nói, có mục đích gì?”
Âm thanh lạnh thấu xương, xuyên qua tấm mành, truyền ra ngoài.
Bên ngoài, trong lòng Đỗ ma ma nhất thời căng thẳng, khuôn mặt Tiểu Tinh Đình trắng bệch, lập tức bước chân định chạy vào trong.

Chủ tử nói không sai, Phượng Tam tiểu thư tỉnh rồi.

Nhưng mà nghe âm thanh này có vẻ không đúng lắm.

Nhưng hắn không thể để cho Phượng Tam tiểu thư làm chủ tử bị thương được.
Tiểu Tinh Đình vừa đi được hai bước thì bị Đỗ ma ma kéo lại.

Hắn vừa định kêu lên thì Đỗ ma ma đã đưa tay bịt miệng hắn, kéo người hắn ra xa rồi mới buông hắn ra.
"Ma ma, sao bà không để tôi vào trong cứu chủ tử chứ?” Tiểu Tinh Đình trợn mắt nhìn Đỗ ma ma.
"Ngươi đi vào trong làm loạn cái gì? Có chuyện gì là chủ tử không xử lý được sao? Chủ tử vẫn chưa làm gì, Tam tiểu thư sẽ không làm chủ tử bị thương.” Đỗ ma ma lập tức nói.
“Chủ tử vẫn chưa làm gì?” Tiểu Tinh Đình lập tức mở to hai mắt: “Người chủ tử cũng để cho nhìn, ôm, còn…”
"Ngươi im miệng!" Nét mặt già nua của Đỗ ma ma trắng nhợt, lại đưa tay che miệng Tiểu Tinh Đình, nói nhỏ: "Cái miệng của ngươi đừng có nói xằng nói bậy, chủ tử chưa làm gì cả.”
Ánh mắt Tiểu Tinh Đình quay mồng mồng hai vòng, gật đầu một cái.
Đỗ ma ma không yên lòng lại cảnh cáo một lần rồi mới buông hắn ra.
Bên trong căn phòng, Ngọc Ngân nhìn khuôn mặt Phượng Hồng Loan, cúi đầu xem chừng bấm cổ tay mình, không chút nghi hoặc, bàn tay này tuy yếu đuối nhưng mà lực độ của nàng thì không thể coi thường.

Nhất định có thể lấy mạng người.


Trong lòng hắn cười khổ.

Hắn cũng không hề bất ngờ với hành động của nàng.
Phượng Hồng Loan thấy Ngọc Ngân chỉ nhìn nàng không nói gì, cổ tay dùng sức: "Nói!"
Khóe miệng Ngọc Ngân hơi nhếch lên, cười khổ, âm thanh oán trách: “Nàng cho rằng ta có thể bắt giữ nàng sao?”
Phượng Hồng Loan cau mày, nhìn Ngọc Ngân, lực tay không hề buông lỏng, lạnh giọng nói: “Vậy tại sao ta lại ở đây? Đừng nói với ta đây là Phượng phủ!"
“Nàng như vậy… Ta cũng không có cách nói…” Ngọc Ngân khó khăn nói.
Phượng Hồng Loan buông lỏng một phần, lạnh lùng nhìn Ngọc Ngân: “Đừng có giở trò bịp bợm.

Cho dù bây giờ ta buông ngươi ra, nếu như ngươi dám lừa gạt ta, ta cũng có thể giết ngươi.”
Ngọc Ngân lại cười khổ nhìn Phượng Hồng Loan, giọng ôn tồn nói: “Ta biết nàng có thể.”
"Đừng nói nhảm, nói đi!" Phượng Hồng Loan nhìn gương mặt tuấn mỹ của Ngọc Ngân, bởi vì vừa thức dậy nên gương mặt mang theo một vẻ lười biếng quyến rũ.

Khí tức thanh nhã của người nam nhân lượn lờ bên trong trướng mềm, khác với sự không thoải mái, chân mày nhíu chặt của nàng.
“Nàng bị ngất, Đại quản gia của phủ Thừa tướng và tì nữ thiếp thân của nàng đưa nàng đi chạy chữa, là ta cứu nàng.” Ngọc Ngân nói đơn giản, Phượng Hồng Loan giảm mấy phần lực đạo ở tay khiến hắn thoải mái hơn, hoàn chỉnh nói một câu.
“Ta bị ngất?” Phượng Hồng Loan không tin nhìn Ngọc Ngân: "Không thể nào, sa ta lại bị ngất xỉu?”
“Cái này ta cũng không biết.

Nàng đã hôn mê hai ngày rồi.

Hôm nay là ngày thứ ba.” Con ngươi Ngọc Ngân lóe lên, lắc đầu một cái.
"Nói cách khác ta đã hôn mê ba ngày?" Phượng Hồng Loan ngẩn ra.
"Ừ!" Ngọc Ngân gật đầu.
Phượng Hồng Loan nhìn ánh mắt Ngọc Ngân, nhìn con ngươi bình tĩnh, không giống đang nói dối.


Trong đầu nhớ lại cảnh Vân Cẩm cường hôn hắn, sau đó nàng như nhớ lại những phong trần nhiều năm qua, sau đó không còn biết gì cả, khuôn mặt tái nhợt.
Ngọc Ngân đương nhiên biết Phượng Hồng Loan nhớ ra cái gì đó, phượng mâu thoáng qua một tia đau lòng, ẩn giấu một vẻ u ám.
“Ta tin ngươi như thế nào đây?” Cổ tay Phượng Hồng Loan chợt dùng sức, khuôn mặt trắng nhợt phủ lên một mảng rét buốt: “Cứu được ta trên giường ngươi?”
Ngọc Ngân lần nữa cười khổ, cúi đầu nhìn Phượng Hồng Loan, cái tay kia vẫn còn ôm chặt eo hắn, bất đắc dĩ nói: "Là nàng quăng ta lên.”
Phượng Hồng Loan nhìn theo ánh mắt của Ngọc Ngân, liền thấy tay mình vẫn đặt ở hông hắn, khuôn mặt biến sắc, giương mắt nhìn Ngọc Ngân ra vẻ vô tội lập tức giống như khoai lang phỏng tay, rụt bàn tay đang ôm Ngọc Ngân về.

Không dám tin nhìn tay mình, lại nhìn tư thế của hai người, khuôn mặt lập tức trắng bệch.
Cổ được giải thoát, Ngọc Ngân vẫn duy trì tư thế như vừa nãy, mắt phượng thoáng qua một tia buồn cười nhìn Phượng Hồng Loan.
Phượng Hồng Loan nhìn hai tay mình, sau đó lại cúi đầu nhìn áo quần trên người mình, một chiếc áo vừa rộng vừa to, áo bằng tơ lụa, bao quanh nàng như ẩn như hiện.

Mà bên trong cũng không mặc yếm, khuôn mặt trắng bệch, lại xuất thủ, bấm chặt lấy cổ Ngọc Ngân, lạnh lùng nói: “Ngươi thay quần áo cho ta?”
Mắt phượng của Ngọc Ngân đương nhiên cũng nhìn xuyên thấu mờ mờ người của Phượng Hồng Loan qua trường bào lụa.

Mặc dù cơ thể mảnh khảnh nhưng lả lướt uyển chuyển thích thú.

Nhớ tới chuyện ôm trong ngực, trên người hắn vẫn còn vương mùi thơm của nàng, gương mặt như ngọc hơi đỏ ửng.
Phượng Hồng Loan đương nhiên nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của Ngọc Ngân, nhất thời giận dữ, cổ tay dùng sức: "Có phải ngươi hay không?”
Ngọc Ngân nhìn nét mặt Phượng Hồng Loan, trong nháy mắt, mắt phượng hòa hợp rút đi, thu hồi tầm mắt, che kín mi mắt, khó khăn lên tiếng: " Ừm...!Đỗ ma ma..."
"Đỗ ma ma là ai?" Phượng Hồng Loan vừa nghe không phải Ngọc Ngân, căng thẳng lòng rút đi, thở phào nhẹ nhõm.

Không đợi Ngọc Ngân trả lời, nhớ đến việc ở trong cung ma ma là cách gọi với nữ nhân, lập tức hỏi lại: “Thật sự không phải ngươi.”
"Không phải..." Ngọc Ngân lên tiếng chối.

Nhìn nét mặt của Phượng Hồng Loan, nếu như hắn dám nói đúng, nàng nhất định sẽ không chút do dự bóp gãy cổ hắn.
Phượng Hồng Loan chậm rãi rút tay lại, một tay kéo chăn, chớp mắt đã bọc kín người mình lại, gương mặt vừa trắng vừa đỏ, nhìn Ngọc Ngân đang cười chúm chím nhìn cô, nhất thời nói: “Cút ra ngoài.”
“Ha ha…" Ngọc Ngân cười khẽ.
"Ngươi cười cái gì? Còn không mau đi ra ngoài! Ta muốn mặc quần áo!" Mặt Phượng Hồng Loan đầy tức giận nhìn nét cười trên mặt Ngọc Ngân, cảm thấy thật chướng mắt, muốn ra tay đập vỡ.
“Ta bị nàng đè đến tê rân rồi, không nhúc nhích được!” Ngọc Ngân nhìn gương mặt tức giận của Phượng Hồng Loan, cúi đầu nhìn cơ thể cứng ngắc, khổ sở cười.
Nghe vậy, Phượng Hồng Loan cau mày nhìn Ngọc Ngân, quả nhiên thấy người hắn cứng ngắc.

Cánh tay vẫn duy trì tư thế ôm nàng, người cuộn cong, chiếm một góc đầu giường, tư thế vô cùng quái dị.


Còn người nàng lại chiếm nguyên giường, rõ ràng là mình dồn người ta.

Chỉ cần là người có mắt thì đều nhìn ra được.
Khuôn mặt nhợt nhạt hiện lên một vẻ quẫn bách hiếm thấy, Phượng Hồng Loan nhắm mắt rời khỏi người Ngọc Ngân, giọng nói cứng ngắc, không tự nhiên: “Vậy ngươi nhanh một chút.”
Ngọc Ngân nhìn vẻ lúng túng, nét mặt khó xử của Phượng Hồng Loan, trong con ngươi thoáng qua một nụ cười thật sâu, nghiêm túc gật đầu một cái: "Được!"
Phượng Hồng Loan không nói thêm gì nữa, cũng không nhìn Ngọc Ngân, mà cúi đầu nhìn chiếc chăn bao quanh nàng.

Chăn được thêu hình long phượng, phú quý hoa mỹ.

Hơi thở xung quanh đều là hơi thở thanh nhã từ trên người hắn toát ra, toàn bộ màn trướng trong căn phòng này đều bị hơi thở này vương vấn.

Nhất là trên người nàng lại càng nồng đậm, không hề tản đi.
Phượng Hồng Loan cau mày, thấy Ngọc Ngân bất động hồi lâu, lạnh giọng lên tiếng: "Ngươi xong chưa?"
“Sắp rồi.” Ngọc Ngân vẫn nhìn Phượng Hồng Loan.

Cảm thấy dáng vẻ khó xử như vậy của nàng rất thú vị.

Trong cơ thể này dường như có một linh hồn có thể giả vờ thiên hình vạn trạng, chỉ cần nàng muốn, dường như nàng có thể bày ra bất kỳ diện mạo nào.
Không kiềm được tâm trạng chao đảo, nghĩ đến việc có một ngày, hắn có thể lột trần linh hồn trong cơ thể nàng, thấy thiên hình vạn trạng khác nhau của nàng, có lẽ rất tuyệt….
Khóe miệng nặn ra một nụ cười ôn nhu, ngay cả Ngọc Ngân cũng không ý thức được.
“Rốt cuộc bao giờ ngươi mới xong?” Phượng Hồng Loan lại đợi hồi lâu, ảo não ngẩng đầu nhìn Ngọc Ngân.

Đập vào mặt đã thấy gương mặt của hắn như tiên tử, nụ cười phong hoa tuyết nguyệt.

Nụ cười như vậy đủ để hòa tan vạn sự vạn vật trên thế gian.

Nhất thời cả người chấn động, đưa chân đạp một cái, tức giận nói: “Đi ra ngoài.”
Ngọc Ngân bị Phượng Hồng Loan đạp một cái, nhất thời tức giận hừ một tiếng, chợt thức tỉnh, nụ cười thu hồi, cau mày nhìn Phượng Hồng Loan.
Phượng Hồng Loan cho rằng hắn định nổi giận nhưng không ngờ ánh mắt của Ngọc Ngân lại rơi lên cặp đùi của mình, dịu dàng lên tiếng: “Đá tiếp đi, rất có tác dụng.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui