Lúc này, Đồng Nhất Xuyên thấy bộ dạng háo hức của mấy người Liễu Thiên liền lạnh giọng nói:
“Ta khuyên các ngươi không nên tham lam tài vật làm gì! Mỗi lần thí luyện này diễn ra đều có rất nhiều đệ tử bỏ mạng mà nguyên nhân tử mạng của đệ tử chủ yếu là do tranh giành tài vật mà ra. Nếu có cơ duyên gặp phải thì cứ tiến vào lấy nhưng nên nhớ không nên tham lam tranh đoạt làm gì, kiếm được tài vật xong thì các ngay tức khắc phải tìm một điểm nghỉ chân mà đi vào trong đó chú ẩn. Phải biết thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội*!”
Liễu Thiên nghe vậy vốn chẳng hiểu cái câu vô tội có tôi kia lắm nhưng vẻ mặt hắn vẫn trở lên ngưng trọng. Hắn thật không ngờ được trong thí luyện các đệ tử có thể giết nhau nữa. Như vậy có phải quá tàn nhẫn không, cùng một tông môn lại sát hại lẫn nhau.
Lúc này, đại chấp sự lại nói: “Các ngươi đã hiểu về yêu thú thí luyện rồi thì hãy về chuẩn bị đi, tối nay chúng ta sẽ khởi hành!”
Mấy người Liễu Thiên nghe vậy cũng đi ra khỏi lều lớn này, trong lều chỉ còn lại bốn vị chấp sự vẻ mặt lo âu nhìn nhau.
“Lâu rồi kể từ lần đó đến giờ ta vẫn chưa cho một đệ tử nào tham gia thí luyện cả.” Đại chấp sự ánh mắt sầu thảm nhìn ra ngoài lẩm bẩm.
“Đại ca quá lo lắng rồi, ngoài tên Liễu Thiên kia thì lớp đệ tử năm nay của chi chúng ta đều rất tốt!” Lan Nhược Vân mỉm cười nói.
“Mà đây cũng là cơ hội để bọn chúng thể hiện ra kẻ nào thực sự là người mạnh.” Đồng Nhất Xuyên bên cạnh thản nhiên nói.
“Đúng đó! Lần này đệ tin đám đệ tử này sẽ thành công!” Hướng Kha cũng lên tiếng.
“Hi vọng là như vậy! Mà Nhược Vân ngươi vừa rồi cố tình đẩy Liễu Thiên vào thí luyện đúng không?” Đại chấp sự khẽ gật đầu rồi lại nhớ ra gì đó hướng sang Lan Nhược Vân hỏi.
“Huynh nghĩ muội lại nhỏ mọn vậy sao? Tên đó lúc nào cũng tỏ vẻ thần bí nghĩ mình mạnh thì muội cho cơ hội thể hiện. Nếu hắn yếu mà mất mạng thì cũng không trách muội được!” Lan Nhược Vân lắc đầu từ từ nói.
“Ài! Tên đó cũng rất chịu khó nếu như chết trong thí luyện thì cũng thật…! Thôi! Dù sao cũng xong rồi, lần này phải xem vào khả năng của chúng?” Đại chấp sự định nói gì đó nhưng rồi lại lắc đầu thở dài tự hỏi.
..
Tại cái lều nhỏ trên một khu đất cao, ba người Liễu Thiên đang ngồi bên trong chuẩn bị lại đồ đạc của mình.
Tằng Nhất đang kiểm tra lại Thiên Châm Hạp của mình. Hà Minh thi ngồi lau lại trường kiếm của mình.
Liễu Thiên cũng cầm trường kiếm lên nhìn ngắm một lượt rồi lại cất đi.
Lần đi này, Liễu Thiên đã để hết đống đồ vớ vẩn trong chỉ giới ở nhà. Trong không gian chỉ giới của hắn chỉ còn một thanh tiểu kiếm màu đen cùng với một thanh đoản kiếm mà thôi. Trường kiếm của hắn thì hắn luôn cầm ở tay, quần áo với vật dụng thì hắn bỏ ở tay lải buộc lên người.
Bây giờ đi vào nơi nguy hiểm, mọi trang bị phải thật gọn gàng, chỉ mang theo những thứ quan trọng mà thôi. Những đồ không cần thiết hắn đều bỏ hết! Như vậy thì lúc chiến đấu cũng sẽ không bị vướng víu, nhất là hắn chưa điều khiển được thần giới nên càng phải gọn gàng.
Sau khi chuẩn bị đồ xong, Liễu Thiên lững thững đi quanh viền hồ, hai tên kia thì một tên ngồi trên cây gỗ nghịch binh khí, một tên thì đang ngồi thiền trên một đám cỏ xanh.
Liễu Thiên loanh quanh luẩn quẩn một lượt liền quay lại gọi hai tên kia.
“Các ngươi có muốn xuống hồ tắm không?” Liễu Thiên ánh mắt hào hứng hỏi.
“Tắm? Ngươi định tắm dưới hồ lớn này ư?” Hà Minh ngạc nhiên hỏi lại.
Liễu Thiên gật đầu rồi lại nhìn ra mặt hồ mênh mông không thấy nhìn thấy bờ kia. Trên hồ lúc này, gió nhẹ thổi làm mặt hồ lăn tặn gợn sóng, làn nước trong xanh thỉnh thoảng có những chiếc lá vàng điểm tô tạo lên quang cảnh nhẹ nhàng gần gũi.
“Trời này tắm biển thì thích quá a!” Liễu Thiên khẽ hít một hơi, hắn cảm nhận cơn gió mát thổi vào mặt lẩm bẩm một câu.
Mà khi này hai người Tằng Nhất vẫn ngồi đó chưa có đứng dậy, cả hai vẫn không hiểu Liễu Thiên muốn làm gì, chẳng nhẽ sắp khởi hành rồi lại định tắm?
“Sao các ngươi không giám à?” Liễu Thiên lúc này liền quay lại hỏi.
“Ta cũng muốn vận động chút, lâu rồi không được tắm thoải mái rồi!” Tằng Nhất lúc này đã hiểu rồi, hắn cười cười rồi đứng dậy, vẻ mặt thì đầy thích thú nói.
“Các ngươi không sợ chấp sự trách phạt à?” Hà Minh thấy hai người Liễu Thiên như vậy thì hơi ngập ngừng nói.
“Đại chấp sự đã bảo thích làm gì thì làm mà, tắm hồ thì có sao đâu.” Tằng Nhất vừa thu dọn đồ vừa nói.
“Đúng đó! Ngươi hôm nay làm sao vậy, đừng bảo ngươi không biết bơi?” Liễu Thiên dùng ánh mắt khó hiểu và khiêu khích hỏi Hà Minh.
“Ai bảo! Tắm thì tắm có gì mà sợ!” Hà Minh đứng bật dậy nói.
“Nha! Lên nào anh em!”
Tại một vùng ven hồ có một mỏm đá, ba người Liễu Thiên đang cửi trần chạy ra và từ đó nhảy xuống.
“Ùm! Ùm! Ùm!”
“Đã quá! Xem ai có thể đuổi được ta! À nhớ không chơi xấu dùng nguyên thần đâu đấy!” Vừa nhô lên khỏi mặt nước Liễu Thiên liền lại hướng hai người kia thách thức rồi rất nhanh bơi trước ra phía ngoài hồ.
“Cần gì nguyên thần mới có thể thắng ngươi!” Tằng Nhất liền nói rồi cũng bơi theo.
Hà Minh cũng không ngoại lệ, hắn cũng vùng lên bơi theo.
Cả ba nhảy xuống hồ rồi bắt đầu bơi ra xa nô nghịch một hồi rồi lại bơi vào gần bờ, cuối cùng thì cùng bơi về một chỗ nước cạn đến ngang bụng. Ở chỗ này, cả ba bắt đầu đủ trò đùa của mình. Ba tên vừa té nước vừa cười lớn, rồi thỉnh thoảng lại chuyển qua bốc bùn ném nhau rồi thi nhảy từ trên cao xuống,…
Lúc này, những đệ tử khác đa số đều đi vào sâu trong rừng khám phá rồi, ở quanh chỗ này chỉ còn mấy chập sự cùng mấy vị trù sư và hai tên Lệ Bá Kiên và Lã Phi Hùng là nghe thấy động tĩnh ba người Liễu Thiên tạo ra mà thôi.
“Hừ! Sắp chết rồi còn lạc quan vậy!” Lã Phi Phùng ngồi trên một cây lớn nhìn xuống hồ hừ lạnh nói.
Lệ Bá Kiên thì đang ngồi trong lều của mình sửa sang lại, hắn tuy nghe thấy tiếng lô nghịch của đám người Liễu Thiên nhưng cũng không để ý đến.
Trên một khu đất cao, đại chấp sự nhìn xuống dưới hồ mỉm cười, ánh mắt thì gã thì đầy vẻ trầm tư và xa xăm như đang hồi tượng lại cái gì đó. Bên cạnh gã là ba chấp sự kia nữa, tiếng nô cười của ba người Liễu Thiên đã làm ba người phải ra đây xem.
“Giờ phút nào rồi còn chơi bời, mấy tên này nghĩ yêu thú thí luyện là trò đùa chắc?” Lan Nhược Vân đứng cạnh đại chấp sự tức giận nói.
“Không! Ba tên này làm vậy là đúng! Trước một trận đánh lớn thì tâm lí phải thật thoải mái!” Đồng Nhất Xuyên lắc đầu nói rồi cũng không xem nữa mà quay người rời đi.
Đại chấp sự đi một đoạn rồi nói: “Kệ chúng, chúng ta quay lại với công việc của mình thôi.”
Thế là bốn vị chấp sự cũng không quan tâm đến ba người Liễu Thiên nữa mà quay lại với công việc của mình. Chi sáu lần này tham gia thí luyện nên họ có nhiều việc hơn cần xử lí.
Nửa canh giờ sau, ba người Liễu Thiên tắm xong đang ngồi phơi nắng hong đồ tại phiến đá lớn trên một khoảng đất trống ven hồ.
Liễu Thiên ngồi duỗi dài hai chân vẻ mặt lo lắng hỏi: “Thí luyện yêu thú này có khi phải giết các đệ tử khác nữa, các ngươi thấy việc này thế nào?”
“Giết người ta cũng chưa từng thử và cũng không muốn nhưng có kẻ nào muốn chết thì ta cũng không khách sáo!” Tằng Nhất vừa phơi đồ vừa nhếch mép nói, trong ánh mắt không hề hiển lên vẻ sợ hãi hay lo lắng gì cả.
“Ta cũng vậy! Chưa từng giết người nhưng thế giới cường giả không có chỗ cho kẻ mềm yếu! Đã mềm yếu thì nên như những đệ tử khác, ở đây đi chơi vài ngày rồi về cho xong!” Hà Minh cũng lắc đầu, sau đó tỏ vẻ kiên quyết nói.
“Không ai động vào mình thì thôi, động vào mình thì mình cũng không làm khác được. Lúc đó sẽ tùy vào hoàn cảnh mà xử lí.” Liễu Thiên thầm đưa ra kết luận của mình. Giết người là việc bất đắc dĩ nhưng có những lúc không thể không làm. Con đường của hắn ở thế giới này khác rồi, ở đây là nơi kẻ mạnh có tiếng nói, những kẻ yếu đuối thì chỉ làm đá lót đường mà thôi.
Hắn luôn muốn giúp đỡ kẻ khác, không muốn làm hại ai nhưng phải biết làm người xấu cần phải mạnh nhưng muốn làm người tốt thì lại càng phải mạnh hơn mới được. Vì con đường tu đạo hắn không thể câu lệ quá nhiều được, tốt nhất là đến đâu hay đến đó, kẻ đáng giết thì cứ giết, nam tử hán mà cái gì cũng sợ sệt thì còn nói chuyện gì nữa! Liễu Thiên sau một hồi suy tư đã nghĩ thông.
Trời gần tối, năm người Liễu Thiên được tập trung lại. Đại chấp sự liền đi lên phát cho mỗi người một túi đồ nhỏ rồi nói: “Bên trong túi này có những loại vật dụng như dây thừng, đá lửa, vải mỏng, băng gạc, mấy lọ dược liệu cầm máu, đuổi muỗi, cùng mấy thứ linh tinh nữa! Các ngươi sống trong rừng rất cần mấy thứ này!”
“Nên nhớ thí luyện kéo dài bẩy ngày, một hai ngày đầu khẳng định chưa có chiến đấu nhiều nhưng mấy ngày cuối sẽ là trận chiến thực sự. Vì vậy vào trong đó trước tiên cứ phải ổn định sinh hoạt và sức khỏe đã, chỉ có vậy thì mới hoạt động hiệu quả được!” Đại chấp sự lại dặn dò.
“Đa ta đại chấp sự căn dặn!”
“Đệ tử đã rõ!
“Vâng!
Năm ngươi Liễu Thiên chắp tay cung kính đáp.
“Giờ tất cả đi ăn cơm, đồng thời hãy chuẩn bị ít đồ ăn khô để dễ dàng mang theo.”
Thế là năm người được an bài ăn cơm sớm.
Cơm nước no nê, mấy người Liễu Thiên bắt đầu chọn mấy thứ đồ có thể dễ dàng mang theo.Liễu Thiên lấy một tờ giấy lớn gói một đống lương khô lại, sau đó hắn lại đi lấy mấy cái bánh mì đặc gói lại, rồi mấy cái màn thầu, lấy thêm thịt khô, thêm chút muối vừng.
Lấy xong những thứ này, Liễu Thiên gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Đối với hắn bằng này đồ ăn trong mấy ngày tuy hơi thiếu chất rau nhưng cũng gọi là tạm ổn, dù sao đây cũng là đi thí luyện chứ không phải là đi picnic mà đầy đủ tất cả.
Hắn lấy đồ ăn xong liền quay lại nhìn thì mấy tên kia đều đã lấy xong hết rồi.
“Ngươi bị làm sao vậy? Chúng ta đi giết yêu thú đó, ngươi nghĩ có nhiều thời gian ăn uống vậy sao?” Hà Minh nhăn mày tỏ khó hiểu hỏi Liễu Thiên.
“Không ăn làm sao đánh nhau được!” Liễu Thiên lại dùng ánh mắt khó hiểu hỏi lại.
“Thì phải biết có nguyên thần thì việc nhịn đói vài ngày cũng có sao, chỉ cần có linh dược phụ trợ tăng nguyên thần là được, ngươi lấy nhiều đồ ăn như vậy làm gì?” Tằng Nhất cũng khó hiểu hỏi.
Liễu Thiên chợt nhớ ra chỉ có hắn là cần nhiều đồ ăn, những người khác có thể dùng nguyên thần bù vào lượng năng lượng đã mất nên không nhất thiết phải ăn nhiều như hắn, tất cả chỉ cần hấp thụ linh khí là cũng có thể duy trì được mấy ngày rồi.
“À cái này chỉ là để phòng mà thôi, các ngươi không cần lo lắng đâu!” Liễu Thiên gãi gãi đầu cười cười tỏ vẻ vô ý nói.
Mấy người kia nghe vậy cũng không nói đến nữa tất cả đều cho đồ vào trong túi mà đại chấp sự phát cho.
“Đại thúc có thể cho cháu một bình rượu nhỏ kia được không?” Liễu Thiên đi lại chỗ đại hán nấu ăn chỉ lên hồ lô rượu cheo ở cột lều khẽ nói.
“Làm gì? Ngươi định la cà sắc tửu bên trong đó chắc?” Lúc này đại chấp sự từ đâu đi đến gằn giọng hỏi.
“À! Không! Không!” Liễu Thiên lắc đầu như cuội rồi giải thích.
“Chỉ là đệ tử nghe nói rượu có thể rửa sạch vết thương nên định xin một ít mà thôi!”
“Được rồi lấy đi! Tất cả đi theo ta!” Đại chấp sự nghe vậy thì nhíu mày rồi cũng gật đầu nói.
Liễu Thiên mỉm cười đi lên cầm hồ lô rượu thì thầm hài lòng, theo hắn cảm nhận thì hồ lô này không đầy nhưng cũng phải hơn một cân rượu bên trong, như vậy là đủ dùng rồi!
Năm người Liễu Thiên đứng trước bờ hồ, trước mặt họ có một con thuyền dài tầm năm mét, rộng hơn hai mét, kiểu dáng đơn giản, đồng thời nó không có buồm cũng chẳng có mái chèo luôn.
“Lên thuyền đi, chúng ta khởi hành thôi.” Đại chấp sự liền ra lênh, sau đó gã lại quay lại nói vơi ba người Lan Nhược Vân:
“Đám đệ tử còn lại giao cho các ngươi!”
“Đại ca yên tâm!” Lan Nhược Vân liền nói, hai người kia cũng gật đầu.
Đại chấp sự liền gật đầu rồi nhảy lên thuyền, lúc này năm người Liễu Thiên đã ngồi ở trong thuyền rồi.
Đại chấp sự liền nhìn quanh một hồi năm người Liễu Thiên, gã đảo ánh mắt nhìn ra giữa hồ, đồng thời chiếc thuyền cũng từ từ chuyển động, nó hướng thẳng ra giữa hồ mà đi.
Thấy một màn này, Liễu Thiên cùng mấy tên kia cũng không ngạc nhiên. Tuy bọn hắn không nhìn thấy nguyên thần của đại chấp sự nhưng bọn hắn cũng biết rằng thuyền đi chình là nhờ vào đại chấp sự đang dùng nguyên thần tạo thành một dị thuật hệ phong nào đó để đẩy thuyền đi.
Thuyền mỗi lúc di chuyển một nhanh, đại chấp sự liền nhắc nhở: “Tất cả hãy ngồi thấp xuống, bám chặt vào. Ta không muốn quay lại vớt các ngươi đâu!”
(*Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội nghĩa là một thường dân vốn không có tội nhưng vì mang ngọc quý mà thành có tội. Cái này ý nói việc mang đồ có giá trị trên người lúc nào cũng thành bia ngắm, mục tiêu cho nhưng kẻ khác tấn công.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...