Thiên Ý

Người già kia là một lão giả râu tóc bạc phơ, trên mặt nhiều nếp nhăn, lão thân mặc một bộ xam y cũ kỹ, trên tay cầm theo một cuốn sách có bìa rất cũ. Người này không ai khác chính là Đồng lão giả từng chủ trì Khai Linh Thiên Mục trận phía ngoài đại môn Kỳ Nhân Các.

Người trẻ kia là một thanh niên thân mặc thanh y, đầu đội kim quán, tóc dài buộc bổng để lại vài dải phất phơ trước gió, gương mặt thì lại vô cùng thanh tú nhìn không khác gì một thiếu nữ cải nam trang.

“Thì ra là Đồng lão cùng Thượng Quan đệ!” Lúc này, Trích trung niên liền mỉm cười chào hai người mới đến kia, mấy người còn lại cũng chặp tay đi lên.

“Không cần hàn huyên làm gì! Vừa rồi giao động chiến đấu vừa xuất hiện thì rất nhanh đã vụt tắt! Như vậy kẻ đột nhập kia đã bị tiêu diệt?” Đồng lão giả không muốn dài dòng liền xua tay bỏ qua màn chào hỏi mà đi vào vấn đề chính.

Một màn đánh nhau vừa rồi nói thì lâu nhưng thức chất chỉ diễn ra trong vòng vài phút nên khi mấy người Đồng lão phát hiện ngay tức khắc phi độn đến thì mọi thứ cũng đã xong nên Đồng lão giả không khỏi sốt ruột muốn biết kết quả.

“Nói ra thật đáng hổ thẹn, kẻ kia chỉ là một phân niệm, bốn người bọn ta thủ đoạn kém cỏi nên đã để một phân hồn của phân niệm kia chốn vào lỗ hổng không gian, một phân hồn thì tự giải đào thoát mất!” Trích trung niên tỏ vẻ áy náy từ từ nói.

“Phân hồn! Lại có thể từ trong tay bốn người các ngươi chạy thoát!” Đồng lão giả nhăn mày tự hỏi.

“Chủ nhân phân thần này dường như có tu vi rất cao. Tàn hồn đó đón một Hỏa Lôi Tiễn của ta lại không hề bị thương ngược lại còn có thể hấp thụ hết hỏa năng!” Thiếu nữ thướt tha kia liền tỏ vẻ khó tin kể lại.

“Không chỉ có vậy, tên đó cũng có thể đỡ được Phá Diệt quyền của ta, cùng với đó y còn mượn lực để phá vỡ không gian mà bỏ chốn!” Đại hạn có thân hình vạm vỡ cũng tỏ ve ngưng trọng nói.

“Cái gì? Tuy là trong cấm chế chúng ta không sử dụng toàn lực nhưng mỗi chiêu của các vị đánh ra cũng không phải là yếu. Tại sao lại có thể hóa giải dễ dàng được?” Vị thanh niên họ Thượng Quan kia vẻ mặt đầy kinh nghi hỏi.

“Đó hoàn toàn là sự thật, nếu không phải Ích Linh Quang Kính của ta khắc chế linh hồn lực thì trận chiến vừa rồi đến giờ chưa chắc đã kết thúc!” Nữ đạo cô cũng tỏ vẻ ngưng trọng nhìn vào bảo kính trên tay nói.

“Ích Linh Quang kinh có thể siêu diệt tàn hồn, vậy mà tên kia vẫn kịp chạy. Điều này có phần khó hiểu!” Đồng lão khi này mặt mày lại đầy âm u nói.

“Đồng lão có vẻ không tin chúng ta?” Đại hán vạm vỡ nghe vậy tỏ vẻ mất kiên nhẫn, gã không giải thích nữa mà lại trợn mắt lên dùng giọng điệu tức giận hỏi.


“Trương tiểu tử bao nhiêu năm rồi nhưng ngươi vẫn không thay đổi! Lão phu vốn không muốn nhiều lời mà tính tình ta thì ngươi biết rồi! Nếu ngươi cảm thấy không vừa lòng thì lão phu cũng không ngại tiếp vài chiêu Cửu Diệt quyền của ngươi!” Đồng lão khi này đảo ánh mắt nhìn đại hán giọng điệu đầy âm hàn từ từ nói cùng với đó một màng linh áp hùng hậu theo lời nói của lão tản ra khiến đám người xung quanh và Trương đại hán không tự chủ mà đạp đạp mấy bước trên không mới dừng lại được.

Trương đại hán là người bị lực lượng linh áp tác động mạnh nhất nên đã bị đẩy đi xa hơn năm mét mới ổn định thân hình.

“Lão..”

Trương đại hán vừa ổn định thân hình thì vẻ mặt đầy buồn bực định nói gì đó thì Trích trung niên đã chặn lại rồi đi lên trước cung kính nói: “Đồng lão cũng biết Trương đệ vốn tính tình cục cằn, gã không hiểu rõ lời nói của lão mà đã hành động nên không khỏi có phần lỗ mãng!”

“Trương hiền đệ cũng đừng suy nghĩ vớ vẩn mà oán hận, Đồng lão cũng chỉ suy đoán thân thế thần bí của kẻ kia thôi chứ không nghi ngờ gì chúng ta. Dù sao thì chúng cũng thuộc tầng lớp cao tầng trong tông như thế nào lại làm mấy chuyện có hại cho bản tông!”

Trương đại hán nghe vậy nhưng có vẻ vẫn hậm hực, thế nhưng lúc này gã cũng không nói gì mà đảo mắt tránh qua hướng khác.

“Đồng lão chúng ta bỏ qua việc này mà tiếp tục tìm kiếm tên kia thôi!” Trích trung niên lại quay sang Đồng lão nói.

“Lão phu chẳng nhẽ lại so đo với các ngươi. Thôi không nhiều lời, bốn người các ngươi tản ra tìm kiếm nơi tên kia phá hủy kết giới tiến vào, Tiểu Dương hãy báo với tông chủ, lão phu sẽ đi khởi động Đại Xung Đồ! Ta không tin tên kia có thể chạy thoát được!” Đồng lão giả khi này vẻ mặt không vui không buồn nói rồi lại vung tay ra lệnh.

“Được! Chúng ta tách ra!” Tất cả những người còn lại đều đồng ý rồi quang mang trên người đại phóng quay đầu bay đi.

“Không cần nữa!” Lúc cả đám vừa tản ra thì trong không trung bỗng vang lên một giọng nói của nữ nhân khiến tất cả dừng lại quay ra nhìn.

Trong không trung tối tăm bỗng một đồ án màu xanh lục gồm bốn vòng cổ ngữ hiện ra, trong tâm đồ án đó lại là một vùng không gian đang nhè nhẹ ba động như sóng nước vậy.

“Các vị đã mệt mỏi rồi!” Lúc này trong vùng tâm của đồ án bỗng rung động mạnh hơn rồi từ trong đó truyền ra âm thanh của nữ tử kia.


“Thiên Lý Dẫn Âm! Tông chủ đại nhân!” Tất cả sáu người thấy một màn này thì đều nhận ra đồ án và giọng nói phát ra từ trong đồ án đó thì không khỏi giật mình khinh hô.

“Các vị mệt rồi, tất cả hãy trở về thôi!” Âm thanh nữ tử kia lại từ trong tâm đồ án kia mà vang lên.

“Nhưng tên xâm nhập kia còn chưa bắt được!” Đồng lão giọng khàn khàn nghi hoặc hỏi.

“Thái thượng trưởng lão vừa gặp qua ta. Người có nói rằng tàn niệm vừa rồi là của một vị tiền bối có quan hệ sâu xa cùng bổn tông. Nếu người đó đi rồi thì cũng thôi, phần tàn hồn ở lại chỉ một vài ngày nữa cũng sẽ tiêu tan. Mà vị tiền bối này chắc chắn không làm hại đến bổn tông như vậy không biết chừng người còn để lại chút sở học cho đám đệ tử hữu duyên nữa. Vì vậy không cần kinh động những nhóm người khác. Tất cả hãy trở về Kỳ Tinh điện, chúng ta sẽ nói rõ hơn!” Từ trong đồ án kia âm thanh nữ nhân kia từ từ truyền ra.

“Tuân lệnh tông chủ!” Cả đám đồng thanh đáp, ngay cả vị Đồng lão giả vốn không kiêng kỵ ai cũng phải nhún nhường gật đầu.

“Được rồi! Các vị nếu không có gì nữa thì ngày lập tức hồi tông!” Tiếng nữ nhân kia phân phó xong thì đồ án trên không từ từ thu nhỏ rồi tự động tiêu thất.

Ngay lúc này, cả đám sáu người nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng bay về một hướng. Trong màn đêm, sáu điểm sáng cực nhanh bay qua các đỉnh núi rồi biến mất nơi cuối chân trời.

Đám người vừa rời đi thì tại không trung bỗng một tàn ảnh mờ mờ hiện ra rồi mỗi lúc một chân thực. Tàn ảnh cô đọng lại thì nhìn ra đây chính là trung niên cổ bào vừa rồi.

“Hừ! Trong tông cũng có kẻ biết đến bản tôn! Cũng không quan trọng, đi tham quan cơ ngơi vạn năm này đã!” Trung niên cổ bảo nhìn vào hướng đám người vừa rời đi khẽ hừ một tiếng rồi tỏ vẻ không quan tâm nói.

Gã vừa nói xong thì tàn ảnh cũng đón gió mà bay theo đám sáu người kia.

Kỳ Nhân các.


Lúc này tại Nội Môn, Chính Đường, Hâu Cùng đều có rất nhiều người đi ra khỏi phòng nhìn về phía Tây. Trong đám người này thì có đệ tử, có chấp sự, có trưởng lão, nói chung là rất nhiều người đang bị những ba động ở hướng Tây ảnh hưởng. Vì vừa rồi đám người trong Kỳ Nhân Các không hề biết chuyện gì xảy ra phía sâu trong Tử Quang Sơn mạch nhưng những giao động do đánh nhau ít nhiều cũng làm đám người này tụ tập đoán già đoán non.

“Cong cong…”

“Bản tông vừa thí luyện đại phù nên xảy ra chút ba động. Tất cả không cần lo lắng mà hãy về phòng nghỉ ngơi. Ai tiếp tục tụ tập làm loạn sẽ bị sử theo đại luật.” Thế nhưng mọi người đang bàn tán thì bỗng có mấy tiếng chuông vang lên rồi vài lời chỉ thị vang vọng khiến tất cả im lặng trở về phòng của mình. Tất cả khuôn viên mấy trăm mẫu trong Kỳ Nhân Các trở lại yên tĩnh.

Trong màn đêm yên ắng tối tăm của Kỳ Nhân Các bỗng hiện lên sáu điểm sáng, sáu điểm sáng lóe lên vài nhịp thì đã xuất hiện tại một khu công trình đồ sộ ở trung tâm Chính Đường rồi cùng lúc biến mất.

Lại nói do một số lí do đặc thù nên Ngoại Môn và Y Viện đều có cấm chế ngăn cản ba động nên trong hai khu này không hề có động tĩnh gì cả, mọi người vẫn sinh hoạt như thường mà không hay biết về những ba động phía xa kia. Trong đó có cả Liễu Thiên, hắn sau khi đột phá thì đang nằm dạng háng ngủ không biết trời đất đâu.



Ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên cao thì Liễu Thiên mới mở mắt nhìn lên mái nhà. Hắn mơ hồ nhìn quanh rồi chợt nhớ ra gì đó liền bật dậy.

“Muộn rồi!” Hắn kêu một tiếng rồi lật tung cả phòng lên để chuẩn bị đi học.

Hôm nay chính là ngày học tiếp về ngũ hành đạo số, hắn rất thích môn này nên không hề muốn nghỉ một chút nào.

Liễu Thiên mặc vội quần áo, sau đó đóng cửa chạy đi, nhưng vừa ra đến ngoài cửa thì hắn liền dừng lại vì đám đồng môn đã đi về đến đây rồi, trong đám đó có cả Tằng Nhất và Hà minh. Xem ra buổi học hôm nay đã kết thúc.

Đi đến gần, Tằng Nhất liền hỏi: “Sao rồi đột phá thành công chứ?”

Liễu Thiên gật đầu sau đó lại nhíu mày tỏ vè không vui nói: “Sao lại không gọi ta dậy, hôm nay học về ngũ hành mà!”

Hà Minh cầm mấy tờ giấy dày đặc chữ đưa cho Liễu Thiên rồi nói: “Đây là những gì học được hôm nay, ngươi cứ từ từ nghiên cứu!”

Sáng này, hai tên này biết Liễu Thiên đột phá vất vả nên đã để hắn ngủ mà không gọi dậy. Thế nhưng cả hai đều biết môn Ngũ Hành Đạo Số rất quan trọng lên đã cố tình chép lại cho Liễu Thiên nghiên cứu.


Liễu Thiên cầm mấy tờ giấy rồi tỏ vẻ biết ơn nói: “Cảm ơn!”

“Cảm ơn gì? Chúng ta cũng chỉ tiện tay mà thôi!” Hà Minh xua tay tỏ vẻ lạnh nhạt đi về phòng của mình.

Tằng Nhất cũng lướt qua người Liễu Thiên, hắn đi được một đoạn liền nói: “Mỗi chúng ta giờ đều đã xác định đường mà mình đi rồi, ngươi không cùng đẳng cấp với chúng ta!”

“Từ này chúng ta sẽ không cùng tập luyện nữa, chúng ta phải đi học những thứ hữu ích với mình, không thể học mãi mấy thứ cơ bản cùng ngươi được! Ngươi tự lo cho mình đi!” Hà Minh lúc này cũng dừng lại trước cửa phòng, hắn không quay đầu lại giọng điệu lạnh băng nói.

Nghe một câu này của Hà Minh, nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Tằng Nhất, Liễu Thiên trợt có cảm giác hụt hẫng. Hắn chợt nhận ra vị trí của hắn ở thế giới này. Một vị trí mà hắn đang dần quên mất!

“Mình, mình đúng ra chỉ là một thằng yếu kém mà thôi!” Liễu Thiên đứng đơ ra đó, trong đầu thì tự nhủ.

Thấy Liễu Thiên đứng thần ra hai người Hà Minh, Tằng Nhất vẻ mặt vẫn không chút biểu cảm, cả hai cũng lẳng lặng rời đi.

“Ài! Ta có cơ hội làm lại thì làm sao để những suy nghĩ này nhụt chí được! Chỉ là… Mình hình như đang muốn ngộ ra thứ gì đó mà lại không rõ! Mà hai tên kia…” Liễu Thiên nghĩ một chút thì khẽ thở dài tự nhủ rồi hai mắt sáng lên như nghĩ ra gì đó.

“Hai ngươi đã nhọc lòng rồi!” Liễu Thiên lúc này hướng hai người Hà Minh, Tằng Nhất mỉm cười nói.

“Ngươi biết?” Cả hai đang tỏ vẻ lạnh đạm đi về phòng nghe Liễu Thiên nói vậy thì cùng quay ra vẻ mặt đầy ngạc nhiên hỏi.

“Haha! Cảm ơn! Hai ngươi chắc đã bàn bạc rất lâu để diễn với ta một màn vừa rồi. Điều này quả nhiên đã làm ta đại ngộ! Thôi không nói chuyện với hai ngươi nữa, trong đầu ta đang rất loạn, ta cần đi tìm câu trả lời! Khi nào rảnh chúng ta nói chuyện sau!” Liễu Thiên cười lớn rồi lại cảm ơn hai người kia rồi không đợi hai tên kia kịp nói gì thì đã quay người chạy đi. Hắn vội rời đi chính là sợ cảm giác bồi hồi cùng chút cảm ngộ trong lòng bỗng dấy lên khiến hắn biết mình sắp tìm được thứ gì đó rất quan trọng. Vì vậy thâm tâm bảo hắn lúc này phải đi tìm, đi tìm câu trả lời cho cuộc đời mình.

“Tên này! Vừa mới đó hắn đã biết chúng ta diễn kịch!” Liễu Thiên chạy đi rồi thì Tằng Nhất mới mở miệng cảm thán.

“Hắn rất nhanh trí, lúc đầu nhìn có vẻ suy nghĩ bi quan nhưng rất nhanh hắn hiểu ra! Ta còn tưởng phải diễn cái màn bỏ rơi này một khoảng thời gian nữa ai ngờ vừa mới diễn hắn đã nhận ra!” Hà Minh cũng nhìn theo bóng Liễu Thiên dưới sân nói.

Lúc này, Liễu Thiên đã chạy ra khỏi sân của chi sáu, hắn chạy một mạch ra đến sân tập rồi mới dừng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui