“Vèo Vèo… Vèo!”
Ngay tức khắc từ trong đám sương trắng trước hai tay Tần Dương phóng ra vô số băng châm, chúng vừa xuất hiện đã tạo thành một mảng dầy đặc như mưa bay đến chỗ Liễu Thiên.
Thế nhưng Liễu Thiên nào có đứng im, hắn vốn đã chạy được một đoạn. Khi thấy băng châm vừa đến thì hắn phi thân tránh đi rồi rất nhanh đã lùi tiếp mấy trượng ra đến tận viền ngoài của cái sân.
Tần Dương hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền hướng băng châm phóng đến chỗ Liễu Thiên vừa xuất hiện.
“Phạch, phạch…phạch!”
Nhưng vẫn như vừa rồi, khi băng châm phóng gần đến Liễu Thiên thì hắn lại dùng Tam Bộ Di ba nhịp liên tục, hắn đã đứng cách chỗ cũ hơn nửa trượng vừa đủ tránh được băng châm.
“Tạch! Tạch…” Còn đám băng châm như mưa bắn đến nhưng không chúng Liễu Thiên thì cắm đầy lên bức tường phía sau, một số va chạm với tường đá thì vỡ tan tạo lên những âm thành ròn rã.
Nhìn đám băng châm phóng trượt phía sau, Liễu Thiên có chút rùng mình. Hắn khẳng định mình không cứng như bức tường kia, nếu dính thì chắc chắn sẽ bị băng châm xuyên qua. Vì vậy Liễu Thiên chỉ có cách dùng Tam bộ di tiếp tục di chuyển cực nhanh tránh đi rồi tiếp tục chạy xa hơn.
Sở dĩ Liễu Thiên kéo dài khoảng cách vì hắn biết với công kích dầy đặc trên diện rộng thì hắn lúc đầu vẫn có thể né được nhưng đối phương dần sẽ đoán được hướng di chuyển của hắn mà đánh đón đầu, khi đó hắn chắc chắn sẽ bị gim chết. Đồng thời Tam Bộ Di hắn sử dụng tốt hơn người khác nhưng cứ một nhịp ba lần dùng là phải nhỉ vài giây. Cứ mỗi nhịp như vậy cơ thể hắn sẽ càng chịu tải lớn. Dần dần các bộ phận trong cơ thể sẽ tổn hại nghiêm trọng! Nếu dùng quá độ thì dù có thoát khỏi Tần Dương thì hắn cũng sẽ thành phế nhân vì kinh mạch vỡ nát.
Vì thế hắn vẫn phải cắn răng tiếp tục di chuyển, hắn biết khoảng cách càng xa thì hắn càng có nhiều cơ hội tránh được băng châm mà không cần dùng đến Tam Bộ di.
Quả nhiên càng xa thì các đợt băng châm càng khó theo được Liễu Thiên mà liên tục phóng trượt tạo thành những tiếng vèo vèo phía sau, cuối cùng thì cái thì cắm lên cây, cái thì bay đi xa, cái thì vỡ tan khi va vào tường.
“Haha! Ta xem người làm sao có thể theo kịp!”
Rất nhanh Liễu Thiên đã chạy khuất sau bức tường phía cuối cái sân, lúc này chỉ còn tiếng cười nói vọng lại.
“Hừ!” Tần Dương nhíu mày thu hai tay lại rồi vụt cái đuổi theo Liễu Thiên đồng thời thần thức của hắn tràn ra tứ phía bắt đầu dò xét.
Tần Dương lao qua bức tường, hắn tiến vào khu thư viện và khố phòng của Liễu gia.
Tên này vừa chạy vừa cảm nhận, khi đến gần một dãy nhà thì hắn bỗng cười nhạt tay phải đấm về phía.
Chỉ nghe ầm một tiếng một mảng tường bị đánh vỡ để lộ ra Liễu Thiên đứng phía trong. Thế nhưng nhìn Liễu Thiên có vẻ không bị thương mà chỉ thấy hắn đang đứng trong đống đổ nát nhìn ra cười rồi lại quay người chạy đi.
“Chết đi!” Tần Dương hai mắt trợn lên quát rồi liền lao theo, tên này vừa chạy đi vừa đấm đá, hắn phá tan tất cả những mảnh vỡ cản đường hắn. Chẳng mấy chốc cả một dãy viện định bị hắn đập tan nhưng vẫn không đuổi theo được Liễu Thiên.
“Ầm!” Tần Dương đi một đoạn thì cảm nhận thấy Liễu Thiên ở phía trước liền đạp vỡ một bức tường lao đến thế nhưng khi tường vỡ hắn lại không hề thấy Liễu Thiên. Điều này khiến hắn tức điên lên mà gào rú: “Phế vật, ngươi chỉ biết chạy thôi! Có giỏi thì thò đầu chó của ngươi ra!”
“Vù!”
Đáp lại Tần Dương là có một tảng đá lớn bay đến.
“Rác rưởi!” Tần Dương nhíu mày lầm bẩm rồi tay phải đánh ra một quyền khiến tảng đá vỡ tan.
Ngay lúc tảng đá vỡ, trong đám loạn thạch và bụi, một mỗi kiếm sắc bén lao ra nhằm thẳng mặt hắn đâm đến. Thế nhưng với thần thức phủ rộng vài trượng xung quanh thì một đòn này không làm Tần Dương bất ngờ, hắn chỉ đưa tay phải lên vỗ một cái đã khiến thanh kiếm bật ngược ra sau.
Kiếm vừa bay đi thì một mảng tường lớn lại bay đến, Tần Dương không kịp tránh nên đành phải dùng quyền đập vỡ. Thế nhưng một tảng lại một tảng, chúng thi nhau bay đến từ nhiều hướng khiến Tần Dương tạm thời rơi vào thế phòng ngự. Hắn phải liền tục tránh né hoặc đập vỡ những mảnh tưởng đang bay đến.
“Sủa ư! Nô tài phản chủ! Bản thiếu gia sẽ ném chết ngươi!” Phía ngoài Liễu Thiên dùng Lưu Thủy Bộ uyển chuyển chạy quanh, hắn vừa di chuyển vừa bê những tảng đá, mảng tường lớn ném về phía Tần Dương với lực đạo không hề nhỏ khiến tên này không thể thoát ra được. Liễu Thiên tự nhủ dùng kiếm không được thì dùng đá, dù sao hắn cũng chỉ có chút cơ bắp là hơn đối thủ nên phải tận dụng.
“Ta sẽ giết ngươi!” Tần Dương bị ném cho túi bụi, rồi lại nghe thấy tiếng của Liễu Thiên thì hét lớn rồi khí thế toàn thân chợt thay đổi. Chỉ thấy nguyên thần của hắn bùng ra ngoài như nước rồi cuồn cuộn xoay tròn hình thành một quả cầu lớn màu trắng đục bao bọc hắn lại.
“Phụp! Phụp!” Khi màng sáng kia xuất hiện thì những tảng đá lớn do Liễu Thiên ném đến đều bị cản lại rơi xuống phía ngoài, một số tảng còn vỡ tan bắn tung tóe.
“Hả! Chạy!” Liễu Thiên thấy ném đá không còn hiệu quả thì khẽ kêu lên một tiếng liền quay đầu chạy đi.
“Ta đã không tiếc tiêu hao chân nguyên mà người còn muốn chạy ư?” Tần Dương quay ra cười nhạt rồi đạp mạnh một cái cả người bay lên không đuổi theo hướng Liễu Thiên bỏ chạy.
Liễu Thiên phía kia vẫn điên cuồng chạy, hắn dung Lưu Thủy bộ băng qua vài đống đổ nát, rồi lại nhảy qua một bức tường, hướng hắn chạy chính là cái hoa viên ở đầu hậu viện.
Thế nhưng khi hắn gần chạy đến cái hoa viên kia thì bỗng đứng khựng lại vì phía trước hắn, Tần Dương đang đứng đó nhìn hắn với ánh mắt đầy thù hận.
“Thì ra bay nhanh hơn chạy!” Bị Tần Dương chặn phía trước, Liễu Thiên thầm than, trường kiếm lại xuất hiện trong tay và được hắn nắm chặt.
“Băng Linh Tỏa!” Tần Dương phía đối diện vẻ mặt lạnh tanh, hắn không chần chừ hô lớn, đồng thời hai tay hắn chập lại đẩy lên cao.
“Tạch! Tạch!...”
Liễu Thiên giật mình lùi lại nhưng không kịp, chỉ thấy xung quanh hơn trượng rất nhanh đã bốn cột băng mọc lên, đồng thời dưới chân hắn lúc này đã bị đóng băng, đôi chân hắn rất nhanh đã bị băng phủ kín, rất may là hắn có nguyên thần với thân thể mạnh mẽ nên không bị đông cứng. Thế nhưng tuy không bị đông đá nhưng Liễu Thiên cũng bị phong bế không thể di chuyển được. Mà theo hắn cảm nhận thì lớp băng dưới chân này cũng rất cứng và trong đó còn có một tia chân nguyên khống chế càng khiến hắn khó có thể dùng kiếm phá vỡ được.
“Ta sẽ ướp sống ngươi!” Tần Dương thấy Liễu Thiên chúng chiêu thì cười đầy đắc trí đồng thời hắn lại càng vận nguyên thần mạnh hơn.
Tầng băng từ từ dâng lên đến ngang đầu gối Liễu Thiên và tốc độ mỗi lúc một nhanh. Với tốc độ này chẳng mấy lớp băng sẽ phủ kín hắn.
“Thử chặt một xem ngươi điều khiển ra sao.” Liễu Thiên nhìn xuống chân rồi lại nhìn quanh bốn trụ băng thầm nghĩ rồi liền lấy ra một thanh cự kiếm dài hơn trượng bổ về một cái trụ phía bên phải.
“Ngươi! Phành!” Tần Dương giật mình định ngăn cản nhưng không kịp và cột băng kia đã bị đập vỡ. Khối băng hình vuông đang dâng lên bỗng biến dạng, ở góc trụ băng bị vỡ hàn khí tràn ra đóng băng một vùng quanh đó.
Nhìn lại thì Tần Dương ngay tức khắc đã tái tạo cột băng nhưng vẫn không đủ nhanh nên đã khiến khối băng không thể dâng cao với tốc độ như trước.
“Quả nhiên chậm lại!” Liễu Thiên mỉm cười liền vung cự kiếm bổ về cái trụ phía sau bên phải.
Lại một tiếng bang vang lên, băng tinh bắn tung tóe. Ngay sau đó một mảng lớn phía ngoài cột băng vừa bị phá đã bị đóng băng một mảng, một lượng hàn khí tổn hao khiến cho khối băng đang dâng lên lại chậm lại.
“Chết tiệt!” Tần Dương thấy vậy thầm mắng rồi lại vận nguyên thần hồi phục cột băng. Lúc này, hắn thật hối hận khi không dùng Băng Linh Tỏa trên diện rộng hơn, hắn thật không ngờ Liễu Thiên vừa tiếp xúc đã biết điểm yếu của chiêu này. Hắn đã quá coi thường Liễu Thiên.
Khi cột băng phía sau khôi phục thì Liễu Thiên lại phá vỡ cột phía trước, điều này khiến tầng băng dưới chân hắn không thể tăng lên được.
Tần Dương sau một hồi chạy theo sửa chữa cảm thấy bất lực, cuối cùng thì hắn cũng không hồi phục cột băng nữa mà liền thu tay đổi kiểu kết ấn.
“Cơ hội!” Liễu Thiên thấy đối phương thu công liền lấy từ túi trữ vật ra một khối đá lớn ném mạnh ra đồng thời cự kiếm được thu về đâm thẳng xuống phiến băng phía dưới.
Tảng đá lớn kia bay đến cũng không có nhằm vào Tần Dương mà đập vỡ cái cột đá phía xa bên trái. Khi cột đá này vỡ thì chân nguyên trong lớp băng cũng bị phá và cũng chính là lúc cự kiếm của Liễu Thiên đâm xuống tảng băng phía dưới.
Chỉ thấy phành một cái, tảng băng dưới chân Liễu Thiên vỡ làm hai. Thế nhưng Liễu Thiên vẫn chưa hoàn toàn thoát ra được, hắn nhấc chân lên thì vẫn kéo theo hai tảng băng lớn. Thấy vậy hắn nhíu mày định đập vỡ hai tảng băng thì bỗng giật mình thu cự kiếm chắn trước người.
“Xem ngươi chạy đi đâu! Chân hỏa!” Phía đối diện, Tần Dương kết ấn xong liền hét lớn rồi từ miệng thổi là một dải lửa đỏ rực. Dải lửa vừa xuất hiện đã tràn về phía Liễu Thiên.
Liễu Thiên chân bị băng bám nên không thề dùng Tam bộ di được, hắn lúc này chỉ biết cắn răng chốn sau thanh cự kiếm.
Lửa đó tạt đến được bản kiếm to cản lại, Liễu Thiên trốn phía sau cũng tránh được công kích chủ đạo nhưng vẫn bị đốt cháy hai bên cánh tay. Quần áo hắn cũng dần bốc cháy.
Tất nhiên Liễu Thiên cũng không đứng im để bị đốt mãi, hắn sau khi tránh được một kích trực diện đầu tiên của hỏa thuật thì liền ôm theo cự kiếm ngả người ngã ra sau. Với sức nặng của cự kiếm chỉ nghe phịch một cái, Liễu Thiên như cây bật rễ đổ ra sau, hai tảng băng dưới chân được bật dựng lên vừa đẹp cản lại hỏa thuật đang thủi tới.
“Tên này!” Tần Dương giật mình định thu lại hỏa thuật nhưng cuối cùng hắn lại thôi vì hắn biết đã muộn, hắn phải duy trì khiến Liễu Thiên không có khoảng trống để thoát ra được. Vì hắn cũng biết Băng Linh Tỏa đã bị phá nên lớp băng dưới chân Liễu Thiên không thể cản được hỏa thuật của hắn, chỉ vài nhịp thở là Liễu Thiên sẽ bị nướng chín.
Quả nhiên lớp băng khi mất đi chân nguyên khống chế nên rất yếu, nó vừa bị lửa đỏ thổi đến đã tan chảy với tốc độ cực nhanh.
Một màn này cũng trong dự liệu của Liễu Thiên, hắn rất nhanh thu cự kiếm lại xuất ra trường kiếm rồi chém liền mấy nhát, hai khối băng mỏng dưới chân hắn tan vỡ. Khi băng vừa vỡ, Liễu Thiên liền đạp xuống đất lộn về phía sau tránh đi hỏa thuật kia.
Sau vài nhịp thở tuy bị đốt một chút nhưng Liễu Thiên vẫn lùi ra được. Khi hắn đã ra đến khoảng cách an toàn mới phủi phủi dập tắt đám lửa trên quần áo, đám lửa tắt đi cũng để lộ ra một phần cơ thể của hắn đã bị đốt cháy tạo thành những vết phồng rộp dấm máu. Không chỉ vậy, chân hỏa kia quả nhiên mang theo chân nguyên thâm sâu vào chỗ bị thương khiến vết thương của hắn càng khó hồi phục. Một vài tia chân nguyên đã xuyên thấy vào động mạch cùng một số bộ phận quan trọng khiến gương mặt hắn vặn vẹo rồi dần tái mét không còn chút máu.
Tần Dương phía đối diện thấy Liễu Thiên thoát ra được cũng không ngạc nhiên, hắn chỉ lẩm bẩm rồi hỏa thuật lại càng được thi triển mảnh hơn, hỏa mang tràn ra với tốc độ nhanh và mạnh hơn hẳn vừa rồi. Hắn tin rằng với một chiêu này Liễu Thiên sẽ chết không không kịp ngáp.
“Cái này!” Thế nhưng khi hỏa mang tràn ra được vài trượng gần như đã ập vào Liễu Thiên thì bỗng dừng lại, sau đó rất nhanh thu nhỏ lại rồi tắt hẳn, điều này khiến Tần Dương giật mình, vẻ mặt hắn kinh nghi nhìn về Liễu Thiên như muốn được giải đáp gì đó.
Liễu Thiên vẻ mặt sau khi tái đi cuối cùng đã hồng hào trở lại, hắn khi này nhìn Tần Dường bằng ánh mắt đầy sát khí hỏi: “Sao, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Nguyên thần của ta, tại sao lại có thể!” Tần Dương thu lại hỏa thuật, hắn đưa hai tay ra trước lẩm bẩm với vẻ mặt khó tin. Hắn khi này cảm thấy nguyên thần bỗng dưng cạn kiệt đến tận cùng. Điều này chưa từng xảy ra với hắn vì dù sao những lần trước khi nguyên thần gần hết hắn cũng cảm nhận được mà tính toán nhưng lần này đến tận khi nguyên thần không đủ duy trì dị thuật nữa hắn mới nhận ra. Đây là vì sao? Điều này khiến hắn rơi vào mê hoặc.
“Hắn đâu?” Tần Dương đang mải suy tư thì bỗng hai mắt mở lớn nhìn về phía trước. Nơi Liễu Thiên vừa đứng khi này chỉ còn vô số vụn băng đang bị máu hòa tan trên đất, Liễu Thiên thì đã biến mất.
“Tiếp ta một kiếm!” Ngay lúc này, Liễu Thiên từ phía bên phải Tần Dương nhảy đến, trường kiếm vụt cái bổ xuống.
Tần Dương quá bất ngờ, hắn không kịp tránh mà chỉ quay người rồi đưa tay trái lên, hắn cố gắng dùng lớp hộ thể chân nguyên lên đỡ.
“Phựt! phịch!”
Kiếm quang từ trên đi xuống, cánh tay trái của Tần Dương bắn ra ngoài, trường kiếm của Liễu Thiên tiếp tục bổ lên vai trái của Tần Dương mới dừng lại. Nhưng công kích toàn lực như vậy Liễu Thiên cũng không thể phòng thủ được. Tần Dương dính kiếm thì hắn cũng điên cuồng đưa tay phải ra đánh một trưởng vào ngực của Liêu Thiên. Không biết Tần Dương đánh ra trưởng gì nhưng quyền này mang theo một lượng nguyên thần ba động đánh lên người Liễu Thiên làm hắn bắn ra sau hơn ba trượng ngã lăn trên đất.
“A! Tay của ta, ta sẽ giết ngươi!” Tần Dương khi này điên cuồng hét lên, hắn lấy ra một nắm đan dược ném vào miệng rồi lại lao về phía Liễu Thiên mặc cho máu từ cánh tay đang phun ra như vòi hoa sen.
“Tao lại sợ à!” Liễu Thiên thấy đối thủ lao lên thì nộ khí cũng đầy mặt, hắn cũng hét lớn rồi cầm theo trường kiếm chờ sẵn.
Tần Dương cắn đan dược thì bỗng chốc nguyên thần lại bùng ra, hắn vụt cái đã áp sát, tay phải xòe ra đẩy về phía Liễu Thiên, lượng nguyên thần cuối cùng của hắn cũng dồn ra ngưng tụ ở bàn tay tạo tành một hoa văn màu trắng đục.
“Băng ấn!”
Bàn tay Tần Dương đánh vào ngực Liễu Thiên ngay tực khắc một luồng hàn khí thủi tới, cơ thể Liễu Thiên cũng theo đó bị đóng băng.
Liễu Thiên có thể cảm nhận được luồng khí lạnh lan từ ngực ra toàn cơ thể, chỉ vài giây hắn đã cảm thấy cơ thể cứng đơ, đầu óc choáng váng, hắn cảm thấy ngột thở.
“Giết!” Liễu Thiên trong lòng gầm rú, cánh tay chưa bị đóng băng liền vung kiếm đâm thẳng vào cổ họng của Tần Dương.
“Sụt!” Tần Dương vốn đã hết nguyên thần, hắn dù cắn nhiều đan dược nhưng cũng chưa tiêu hóa hết nên không có hộ thể chân nguyên vì vậy một kiếm của LIễu Thiên dễ dàng đâm qua cổ hắn.
Liễu Thiên đâm một kiếm rất nhanh rút kiếm ra nhưng đó cũng chính là động tác cuối cùng hắn có thể làm vì cơ thể hắn đã bị đóng băng hoàn toàn.
Liễu Thiên đổ ra đất, Tần Dương phía đối diện, tay phải bịt vào cổ lùi ra sau vài bước rồi cũng ngã lăn ra đất. Tên này vô lực ngã ra cố bịt máu từ vết tương nhưng máu từ cổ và cánh tay cụt vẫn rỉ ra không ngừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...