“Tứ tiểu thư, ngũ tiểu thư, tiểu nhân đến muộn, vừa rồi hình như có chút va chạm, xem ra tiểu nhân phục vụ không chu đáo rồi!” Lúc này, từ đâu chạy lại một vị trung niên gầy gò với gương mặt dài dài, gã trung niên này vừa đến đã cung kính nói.
“Không có gì, chỉ là đám trẻ con tỷ thí mà thôi. Còn ngươi quản lí rất tốt, tại chúng ta chỉ sơ ý mới phá hỏng mấy cái bàn!” Cơ Ngọc Hoàn lắc đầu giải thích.
“Haha! Xem ra ta đã lo thừa rồi, vậy các vị cứ tự nhiên ta còn có chút việc!” Trung niên kia liền cười nói rồi quay người rời đi.
“Chúng ta đã làm kinh động cả vị tổng nội của Cơ gia rồi, cẩn thận người đó không đùa được đâu!” Cơ Ngọc Hoàn nhìn theo trung niên kia tỏ vẻ e ngại nói.
“Nhóm người đại ca đã đến!” Cơ Ngọc Oanh khi này nhìn về phía ngoài quảng trường mỉm cười nói.
Quả nhiên ở phía ngoài, mấy người Cơ Bảo Vinh đang đi qua những dãy bàn tiến lại.
“Haha! Thì ra mọi người đã sớm đến đông đủ rồi!” Cơ Bảo Vinh đi đến cười nói, cạnh gã là một mỹ phụ dáng người cao gày cũng đang mỉm cười với mấy người Liễu Thiên.
“Ta bảo đại ca rồi, bọn họ kiểu gì cũng đông đủ rồi!” Cơ Bảo Hoàng đi phía sau Cơ Bảo Vinh bất trợt nói thêm vào. Mà đi cạnh Cơ Bảo Hoàng còn có hai đứa con trai của y, đi cuối cùng là một vị phu nhân có dáng người khá mập mạp. Năm người họ rất nhanh đã đi đến trước bàn của mấy người Liễu Thiên.
“Hai vị đại ca cuối cùng cũng đã đến. Mọi người cùng ngồi xuống nào!” Cơ Ngọc Hoàn khi này đứng lên cười nói.
“Đại ca, đại tẩu! Nhị ca, nhị tẩu!
“Bái kiến đại bá, đại thẩm, nhị bá, nhị thẩm cùng hai đường huynh! ”
Mấy người còn lại cũng đứng dậy hành lễ, Liễu Thiên tuy ghét Cơ gia nhưng hắn không ghét vị đại bá này nên cũng đứng dậy cung kính chào.
“Bái kiến tam cô, tứ cô, ngũ cô! Chào các vị đệ muội” Hai thanh niên kia cũng tiến lên hành lễ với mấy người Liễu Thiên.
“Được rồi! Ta và nhị đệ còn phải tiếp khách chỉ qua đây hỏi thăm tý thôi. Mọi người cứ tự nhiên đi. À, ba mẫu tử tam muội đâu?” Cơ Bảo Vinh gật đầu nói rồi chợt nhớ ra Cơ Ngọc Ninh thì hỏi.
“Họ ngồi bên kia!” Cơ Ngọc Hoàn liền chỉ tay sang một cái bàn phía xa nói.
“Xem ra việc xích mích kia là thật!” Cơ Bảo Vinh lẩm bẩm.
“Đại bá, tất cả là lỗi của tiểu điệt!” Liễu Thiên liền đi lên nhận lỗi.
“Được rồi, không sao, mọi người dự tiệc di, chúng ta đi tiếp khách!” Cơ Bảo Vinh lắc đầu vỗ vai Liễu Thiên rồi cũng quay người rời đi.
“Nhiên Dã, Nhiên Phùng hai con cũng ngồi đây với mọi người đi!” Cơ Bảo Hoàng hướng hai người thanh niên kia nói.
“Vâng!” Hai huynh đệ Cơ Nhiên Phùng cùng đáp rồi lần lượt ngồi xuống.
Thế là bốn người Cơ Bảo Vinh lại quay người rời đi.
Trong hai người thiếu niên kia thì Cơ Nhiên Phùng liền ngồi ghế cạnh Liễu Thiên, đại ca của hắn ngồi ghế giữa bàn. Bàn của Liễu Thiên khi này lại có thêm hai người nữa là bảy người nên bàn vẫn còn rất nhiều ghế trống.
Mấy người trong bàn vừa ổn định chỗ ngồi thì bắt đầu hỏi chuyện qua lại. Ở đây đa phần là mấy người lớn hỏi thăm tình hình học tập tu luyện của hai huynh đệ Cơ Nhiên Phùng.
“Tiểu đệ dạo này khỏe chứ, ăn uống ở đây có quen không?” Cơ Nhiên Phùng sau khi thoát được một tràng hỏi thăm liền quay sang Liễu Thiên luôn miệng hỏi.
“Thôi đừng hỏi truyện của đệ, Nhiên Phùng huynh không biết ở lần gặp trước đã ngộ ra được điều gì rồi?” Liễu Thiên không trả lời mà lại hỏi ngược lại.
“Haha! Ngộ gì đâu, chỉ là hiểu ra mình sai và sửa thôi!” Cơ Nhiên Phùng cười lắc đầu đáp.
“Vậy thì tốt rồi, đệ mấy ngày này đang muốn huynh dẫn đi chơi vài nơi Cơ gia cho biết!” Liễu Thiên gật gật đầu nửa đùa nửa thật nói.
“Được, chờ ngày mai ta rảnh sẽ dẫn đệ đi tham quan một vòng!” Cơ Nhiên Phùng rất nhanh vui vẻ đáp ứng.
“Vậy đệ cảm ơn huynh trước!” Liễu Thiên mỉm cười cảm tạ.
“Hai người quen nhau?” Điền Tiểu Hi thấy hai người Liễu Thiên nói chuyện thì ngó đầu sang ngạc nhiên hỏi.
“Ta mới gặp Nhiên Phùng ca trên Phi Hạm hôm qua!” Liễu Thiên không giấu giếm nói.
“Tiểu Hi lâu không gặp bây giờ đã hơn cả ta rồi!” Cơ Nhiên Phùng lúc này nhìn Điền Tiểu Hi mỉm cười cảm khái nói.
“Ta đúng là kém cỏi, trong ba năm tu vi gần như không tiến triển mà muội thì!” Cơ Nhiên Phùng lại lắc lắc đầu mỉm cười nói.
Hơn ba năm trước Cơ Nhiên Phùng có gặp qua Điền Tiểu Hi một lần, khi đó cảnh giới của hai người chỉ như nhau nhưng ba năm sau gặp lại mọi chuyện đã thay đổi rất nhiều. Tu vi của Điền Tiểu Hi đã hơn hắn rất nhiều! Nhưng lúc này hắn lại không cảm thấy buồn mà lại thấy rất vui vì hắn đã biết điểm sai của mình đó chính là không cố gắng. Hắn tin rằng tư chất của mình cũng không kém Điền Tiểu Hi nên nàng có tiến bộ lớn như vậy chính là kết quả của việc cố gắng, hắn có niềm tin nếu mình cố gắng lại thì cũng sẽ đạt được kết quả cao. Niềm tin của hắn đã trở lại nên hắn rất vui!
“Phùng ca quá khen rồi, chỉ là may mắn thôi chứ tiểu muội thì có gì hơn người đâu!” Điền Tiểu Hi khi này lại cười nói.
“May mắn! Ừm! Đôi khi chỉ một chút may mắn có thể tạo lên khác biệt đó!” Cơ Nhiên Phùng cười cười rồi lại lắc đầu nói.
Thêm một lúc nữa, quảng trường này đã đông hơn rất nhiều, số bàn trống dần biến mất thay đó là nhiều nhóm người đang ngồi nói chuyện vui vẻ. Nhìn quanh tất cả các bàn thì mọi ngươi đa số cũng đã ổn định chỗ ngồi. Trên sân khấu lúc này cũng có một vị mỹ nữ đang đứng đó.
“Coong Coong Coong!”
Lúc này, ba tiếng chuông vang lên, toàn trường đang ồn ào bỗng trở lên yên lặng. Tất cả mọi người khi này đang làm gì thì đều tập trung nhìn về sân khấu ở phía trung tâm.
“Tại hạ là Cơ Điệp hôm nay là người chủ trì đại lễ mừng thọ của gia tổ. Đầu tiên ta xin thay mặt Cơ gia và gia tổ cảm ơn các vị bằng hữu cùng toàn thể cơ gia tộc nhân đã không quản ngàn dặm xa xôi về với Thủy Tiên phong tham dự đại lễ.”
Mỹ nhân đứng trên sân khấu lúc này mỉm cười hướng phía dưới nhẹ nhàng nói. Giọng nói của nàng nghe nhỏ nhỏ, ngọt ngào và êm ái nhưng tất cả mọi người trong quảng trường đều nghe rõ mồn một.
“Đó là vinh hạnh của nhóm người chúng ta!”
“Đúng vậy!”
“Cơ tiểu thư quá lời rồi!...”
Mọi người trong quảng trường khi này đa số đều cười tỏ vẻ hài lòng, một số người ngồi gần thì khách khí đáp lại một vài câu, những người ngồi xa thì vỗ tay tỏ vẻ hoan nghênh.
“Sau đây đại lệ mừng thọ sẽ bắt đầu, đầu tiên sẽ là lễ Tạ Thiên của gia tổ, tiếp đến chính là Thưởng Thọ trà và cuối cùng sẽ là Đại Tiệc. Ngay bây giờ sẽ là lễ Tạ Thiên của gia tổ, xin mời gia tổ cùng các vị cao tầng di giá lên đài!” Mỹ nữ đứng trên đài khi này từ từ nói những công đoạn của buổi tiệc hôm nay và cuối cùng thì lại hướng phía xa mời.
Nghe vậy, tất cả mọi người trong quảng trường không ai bảo ai đều đông loạt đứng dậy, tất cả đều nhìn về phía tòa nhà lớn phía sau quảng trường. Ở đó có một con đường nhỏ được giải thảm rắc hoa, hai bên đều có những cây đèn nhỏ lối thành hai hàng.
Trên con đường đó, một nhóm người từ từ đi ra. Người đi đầu là một trung niên thân mặc bạch y dáng người cao gầy. Người này có gương mặt khắc khổ, ánh mắt sắc bén đang vuốt ba chòm râu mỉm cười đi tới. Nhìn qua vị này có điểm giống với Cơ Bảo Hoàng nhị bá của Liễu Thiên nhưng ai cũng biết đây không phải là Cơ Triết Dường mà đây chính và vị gia tổ sắp ba trăm tuổi của Cơ gia - Cơ Thường.
Đi sau Cơ Thường là một vị trung niên đại hán thân cao chín thước, vóc dáng vạm vỡ, gương mặt có mấy vết sẹo, râu quai nón xồm xoàm còn ánh mắt thì thập phần hung dữ. Người này được gọi là Cơ Du Liệt, tu vi cũng đã là Vũ Linh cảnh, trong Cơ gia người này chính là người có tu vi đứng thứ hai đồng thời gã cũng là con ruột của Cơ Thường. Người này chính là người đứng đầu một chi đang cạnh tranh với chi của gia chủ Cơ gia – Cơ Triết Dương.
Tiếp phía sau nữa không ai khác chính là Cơ Triết Dương. Sau gã chính là mấy vị lão giả nữa, tất cả nhìn tuổi tác đều rất cao, râu tóc đều đã bạc hoặc hoa râm hết.
Đoàn người đi đến đâu mọi người đều khẽ cúi đầu tỏ vẻ cung kính. Đoàn người này dưới sự ngưỡng vọng của mọi người từ từ đi lên sân khấu kia. Vị nữ nhân xinh đẹp Cơ Điệp kia lúc này cung kính khẽ nói gì đó rồi liền đứng qua một bên.
Nhóm người Cơ Thường đi lên sân khấu thì phân biệt vai vế mà dàn đều đứng thành một hàng ngang, phía sau họ đều có một cái bàn trên đó có một bát hương nhỏ. Đồng thời bên cạnh mỗi vị lúc này đều có một thiếu nữ xinh đẹp đang bê một cái khay được phủ vài đỏ.
“Cơ Thường ta hôm nay rất cảm kích khi được các vị bằng hữu không quan xa xôi cách trở đã đến chúc thọ! Cơ mỗ cùng toàn thể Cơ gia một lần nữa cảm ơn các vị bằng hữu! Sau đây Cơ mỗ sẽ tiến hành nghi lễ Tạ Thiên, các vị bằng hữu thì cứ tự nhiên nhưng con cháu Cơ gia thì tất cả hãy tập trung quanh Tiên Đài này.”
Cơ Thường nhìn quanh quảng trường một lượt giọng khàn khàn đầy chân thành nói. Trong giọng điệu không có chút gì tự cao hay tỏ vẻ bề trên cả nhưng vẫn khiến đám người kính phục nghe theo!
“Cơ huynh cùng con cháu cứ tự nhiên! Hàn mỗ cùng mọi người thật vinh hạnh xem lễ!” Một vị trung niên mặc đạo bào ở bàn phía đầu chắp tay cười cười nói.
“Hàn huynh! Tý nữa chúng ta phải say một trận mới được đó!” Cơ Thường lúc này nhìn vị trung niên đạo sĩ cười nói.
Vị đạo sĩ kia chính là Hàn Kiếm Kinh một vị trưởng lão cao cấp trong Kỳ Nhân các, người này khi xưa từng có chút giao hảo cùng Cơ Thường nên hôm nay được Kỳ Nhân các giao cho đi Cơ gia dự tiệc. Chính vì thân thế đó nên gã mới giám nói chuyện thoải mái với gia tổ của Cơ gia và Cơ Thường mới khách sáo đáp lời.
Cơ Thường đánh mặt quanh một vòng cười hỏi một số vị cao nhân đang dự lễ rồi lại quay lại nghiêm túc đứng trước một cái bàn cao, trên bàn có một bát hương lớn nhất.
“Cơ gia tộc nhân tất cả theo thân phận tập trung quanh Tiên Đài.” Nữ nhân xinh đẹp Cơ Điệp lúc này hắng giọng nói.
“Chúng ta cũng phải đi ư?” Liễu Thiên nhìn hết một màn vừa rồi không có phản ứng gì nhưng lúc này hắn lại hương Cơ Ngọc Oanh khẽ hỏi.
“Ừ! Đây chính là nghi thức để xác định thân phận nội tộc nhân của Cơ gia. Những người tham gia đại lễ Tạ Thiên thì người của Cơ gia dù lí do gì cũng không được làm hại! Đây chính là Tổ huấn và Gia quy từ xưa đã vậy!” Cơ Ngọc Oanh gật đầu ghé sát vào tai Liễu Thiên giải thích.
“Để được tham gia nghi lễ này ngoại bà đã phải khổ công nhiều! Cơ gia được lắm!” Liễu Thiên nghe vậy gật gật đầu nhưng ánh mắt âm trầm lẩm bẩm rồi nắm tay không biết từ khi nào đã nắm chặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...