Cô gái bên kia điện thoại mở lời giải thích: "Đúng là điện thoại của Vân tiên sinh, nhưng bây giờ anh ấy bận không tiện nghe máy, nếu cô có gì có thể nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời giúp."
"Chuyển lời giúp ư?"
'Thẩm Như Ngọc cảnh giác hỏi: "Cô là ai? Anh ấy đang ở đâu?"
"Đây là khách sạn Đế Hào..."
Lời của Phương Nhã còn chưa dứt, Thẩm Như Ngọc đã nghe thấy giọng Vân Hiên vang lên từ đầu dây bên kia.
"Phương Nhã, em đang nói chuyện với ai vậy, em tắm xong chưa?” "Chờ một chút, em tắm xong rồi, em ra ngay đây!" Cô gái đáp lại một tiếng, tiếp tục nói vào điện thoại: "Cô có việc gì không?”
Lời Phương Nhã còn chưa dứt, đầu dây bên kia đã vang lên những tiếng tút tút liên hồi.
"Lạ nhỉ" Phương Nhã cúp máy, bưng đĩa hoa quả bước ra ngoài.
"Vân đại ca, đây là táo đỏ quê em, mẹ em đặc biệt bảo em mang đến cho anh dùng thử, ngọt lắm đấy."
"Được!" Vân Hiên nhận lấy đĩa hoa quả, cầm một quả táo đỏ thắm bỏ vào miệng.
'Thơm ngọt dễ chịu, nhiều nước giòn tan, cắn một miếng vỡ ra một mùi thơm thanh mát nơi đầu lưỡi.
Phương Nhã cẩn thận nhìn anh hỏi: "Thế nào ạ?" Vân Hiên gật đầu nói: "Không tồi, rất ngon, có tâm quá."
"Lúc nấy anh đang rửa mặt, để điện thoại trên bàn nước, em vừa tắm xong vô tình làm ướt, định lau màn hình giúp anh, ai ngờ lại có điện thoại gọi đến."
Phương Nhã cẩn thận đưa điện thoại qua. Vân Hiên cầm lấy điện thoại xem, hoá ra là Thẩm Như Ngọc gọi đến.
Anh theo bản năng gọi lại, chuông chưa kịp reo hai tiếng đã bị cúp máy, gọi lại lần nữa thì đối phương đã tắt máy.
"Vân tiên sinh, có phải đã xảy ra hiểu lầm gì không ạ!"
"Không đâu, không sao đâu!"
Vân Hiên để điện thoại sang một bên, hỏi một cách không để tâm: "Đúng rồi, mẹ em thế nào rồi, bệnh tình đỡ hơn chưa, em không cần đi chăm sóc bà ấy sao?”
"Vâng, tập đoàn Long Môn nói sẽ chỉ trả toàn bộ viện phí cho mẹ em, giờ đã sắp xếp nhập viện rồi, nhưng em không muốn nhận ân huệ này một cách vô cớ, nên đã nhờ anh Bọ Cạp sắp xếp cho em làm việc tại khách sạn Đế Hào."
"Thực ra không cần phải vất vả như vậy đâu, em không phải còn đang đi học sao?"
Phương Nhã lắc đầu nói: "Vân tiên sinh không sao đâu ạ, em qua đây làm việc hai ngày mỗi tuần, sẽ không ảnh hưởng đến việc học đâu, dù sao em còn trẻ, tiền có thể từ từ trả, nếu bây giờ em chìa tay ra nhận không, thì sau này biết làm sao đây?"
Nghe cô ấy nói vậy, Vân Hiên hơi cảm động, trên đời có rất nhiều người, một khi có ai đó mở miệng giúp đỡ, thì sẽ vô liêm sỉ ỷ lại vào người ta.
Nào hay biết rằng một khi đã quen chìa tay xin tiền, thì cả con người cũng đã hỏng rồi.
Cho nên làm việc tốt, nhất định phải cứu khẩn cấp chứ không cứu nghèo.
Vân Hiên dặn dò Long Cửu chỉ trả toàn bộ viện phí thuốc men cho mẹ Phương Nhã, cô gái không muốn nhận lợi ích một cách không công, nên chủ động xin đến khách sạn làm việc.
Đồng thời, đây cũng là một cơ hội cho bản thân cô ấy, dù sao cơ hội thực tập tại khách sạn 5 sao cũng không nhiều, đến khi cô ấy tốt nghiệp đại học, đã tích luy đủ kinh nghiệm làm việc, biết đâu có thể trực tiếp lên vị trí quản lý cấp trung.
"Còn về bệnh tình của mẹ em cũng tạm ổn, nhưng mà..."
"Nhưng mà sao?”
"Nhưng bác sĩ nói tình trạng của mẹ em hơi nghiêm trọng, ông ấy phẫu thuật thì tỷ lệ thành công không cao lắm, em nghĩ nếu có thể mời được viện trưởng Lưu đến phẫu thuật thì tốt biết mấy."
"Viện trưởng Lưu, ý em là Lưu Nhất Thủ của Bệnh viện số 1 Thành phố à?”
"Đúng đúng, Vân tiên sinh cũng biết Viện trưởng Lưu ạ, nhưng em nghe nói Viện trưởng Lưu rất bận, bọn em là người thường không có quan hệ thì e là không
mời ông ấy được."
"Anh sẽ cho em một số điện thoại, cứ nói là anh bảo, để ông ấy phẫu thuật cho mẹ em."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...