Thiên Y Xuống Núi Thiên Hạ Đại Loạn

"Xi, làm bộ làm tịch gì chứ, thật sự lên mặt vậy, sao thấy nhà là nhịn không được đưa tay ra ngay, ở Đông Hải còn chưa có ai dám cho nhà họ Viên chúng ta mặt mũi, đằng này đã cho mặt mũi rồi mà còn không biết điều!"

Một tên con cháu nhà họ Viên phía dưới khinh thường nói. Vân Hiên nghe thấy âm thanh, sắc mặt lạnh đi.

Từ khi anh kế nhiệm chức Môn chủ Thiên Y đến nay, vẫn chưa từng có ai dám nói chuyện với mình như vậy.

Huống chỉ, mình rõ ràng có ơn với nhà họ Viên, lại để người ta chế giễu như vậy, ông cụ Viên lại coi như không có chuyện gì xảy ra, vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần không biết trời đất là gì.

"Hừ, đây chính là nhà họ Viên sao?”

Anh lạnh lùng quát một tiếng, khí thế trên người bao trùm áp đảo xuống.

Mọi người có mặt rõ ràng cảm thấy vai nặng trĩu, dường như không khí cũng trở nên nặng nề hơn.


Ông cụ Viên và Vu Viên Triều nhìn nhau, không ngờ người thanh niên trước mắt lại đáng sợ như vậy, chỉ bằng khí thế đã đè ép khiến tim những người có mặt đập thình thịch.

"Anh nói gì?"

Vân Hiên từ từ đứng dậy, đến trước mặt trừng mắt nhìn người đàn ông vừa lên tiếng quát.

"Tôi, tôi không nói gì cả."

Người đàn ông liếm môi, cứng miệng nói: 'Anh dựa vào đâu mà nói tôi lên tiếng, anh có bằng chứng không?”

"Bằng chứng?"

Vân Hiên đột nhiên giơ tay tát mạnh vào mặt anh ta.

Sức lực lớn đến mức trực tiếp khiến người đó loạng choạng.

Người đàn ông không thể tin nổi ôm mặt quát: "Anh... anh dám đánh tôi?”

"Đánh anh thì sao, miệng lưỡi hỗn láo thì đáng đánh."

Vân Hiên khinh thường nói: "Cái tát này là để anh nhớ kỹ, nhà họ Viên không dạy anh thế nào là lễ phép, vậy để tôi dạy cho, miễn cho sau này bước ra khỏi Đông Hải, chết cũng không biết tại sao."

Câu nói này khiến sắc mặt ông cụ Viên ngồi trên ghế chủ tọa tái nhợt.


Vân Hiên đang nói với họ rằng, với tư cách là con cháu dưới trướng của gia chủ mà ngay cả lễ phép cơ bản cũng không biết, sau này bước ra khỏi địa bàn Đông Hải, e rằng sẽ bị người ta đánh chết.

"Cửu gia đến!"

Đúng lúc các con cháu nhà họ Viên đang xôn xao, đột nhiên có người vội vàng mở cửa, căng thẳng nói: "Ông Viên, Cửu gia, Long Cửu gia của tập đoàn Long Môn dẫn người đến rồi."

"Cái gì, Long Cửu cũng đến sao?"

Ông Viên lập tức đứng dậy, mở miệng nói: "Đi, đi đón khách của tập đoàn Long Môn."

Mọi người hưng phấn, tranh nhau đi ra ngoài, hy vọng để lại ấn tượng tốt với Long Cửu.

Không ngờ bữa tiệc tối nhỏ lần này, lại thật sự mời được đại thần Long Cửu đến, Long Cửu tự mình đến, coi như đã cho nhà họ Viên đủ mặt mũi.

Trong số những người có mặt, chỉ có Vu Viên Triều lo lắng liếc nhìn Vân Hiên.


"Vân tiên sinh, thật xin lỗi, tôi không biết lại khiến mọi chuyện thành ra như: vậy, nhưng dù thế nào mong anh hãy tin rằng, anh ra tay cứu người nhà của tôi, tôi luôn coi anh là ân nhân."

Vân Hiên nhìn anh ta một cái, gật đầu nói: "Thôi bỏ đi, tôi cũng không trách anh, ông cụ Viên có ơn dưỡng dục với anh, cha nuôi bị bệnh, anh muốn tìm một danh y giỏi giúp ông ấy khám cũng là chuyện bình thường, tôi sẽ không trách cứ anh đâu!"

"Cảm ơn Vân tiên sinh" Vu Viên Triều bất đắc dĩ thở dài, đi theo người nhà họ Viên ra khỏi phòng. Thi Thiến Thiến ngạc nhiên hỏi: "Ủa, chuyện gì xảy ra vậy, vốn dĩ ai cũng rất vui mà, nhà họ Viên vừa hành lễ vừa tặng nhà, sao đột nhiên lại náo loạn thành ra thế này."

Thẩm Như Đồng lắc đầu nói: "Còn có lý do gì nữa, chính là có một số người muốn đứng mà kiếm tiền thôi."

"Cũng đúng, đã chữa khỏi bệnh cho ông cụ Viên rồi, bất kể là mèo mù vớ chuột chết hay không, được nhà họ Viên cảm kích, đây là cơ hội mà nhiều người nghĩ mãi cũng không tưởng tượng ra, người ta lấy ra căn biệt thự trị giá mấy chục triệu làm lễ vật cảm tạ, còn giả bộ giả tịch gì nữa chứ, dù sao người này cũng không thể ngay cả tiền cũng không cần đó chứ."

Thẩm Như Đồng nói đến đây, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vỗ đầu hoảng sợ nói: "Chết rồi, có phải Long Cửu gia đến rồi không."

"Xong rồi, lần này xong rồi." Thi Thiến Thiến hỏi: "Sao vậy, có chuyện gì xảy ra à?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui