Thiên Y Xuống Núi Thiên Hạ Đại Loạn

“Đây là đâu, địa phủ sao?”

Ông cụ Viên đột nhiên mở mắt ra nhìn hai người Vu Kiều Kiều và Vu Viên Triều trước mặt, ánh mắt mông lung hỏi: "Sao hai người cũng tới đây?"

“Ông Viên, thật tốt quái”

Vu Kiều Kiều nhào tới, vui mừng nói: "Ông không sao rồi, ông thật sự sống lại rồi” “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Ông cụ Viên vẫn có chút sững sờ phục hồi lại tinh thần, ông cụ nhớ rõ mình rõ ràng đã chết, nhưng cảm nhận được cảm giác ấm áp trên người Kiều Kiều trong lòng, ông ấy lại có cảm giác như là mình chưa chết.

“Ông Viên, ông sống lại rồil”

Vu Viên Triều kích động tiến lên, giải thích ngắn gọn cho ông ấy về phương pháp điều trị mà Vân Hiên vừa điều trị.

“Chính là như vậy, lúc đầu chúng tôi cũng không thể tin được, nhưng ai ngờ ông thật sự tỉnh lại.”

Vu Viên Triều tiến lên quan tâm hỏi: "Ông Viên, bây giờ ông cảm thấy thân thể thế nào rồi?”

"Thoải mái hơn nhiều, hô hấp cũng dễ dàng hơn, tôi luôn cảm thấy như có một tảng đá lớn đè lên ngực mới được rời đi."

Vu Viện Triều kính nể nói: "Đây mới là thần y!”


Ông Viên kính nể gật đầu nói: "Đúng vậy, cho dù vừa rồi nhận hết oan ức nhưng vẫn không hề lay động, cuối cùng mới châm cứu chữa bệnh, chúng ta đều hiểu lầm anh ấy rồi.”

Sắc mặt Vu Kiều Kiều hơi đỏ lên.

Vừa rồi vẫn luôn là cô ta chỉ mũi vào mắng Vân Hiên là động vật máu lạnh, nói anh uổng công làm bác sĩ, thậm chí còn muốn ra tay đánh người.

Nếu như không phải anh trai giữ chặt lấy cô ta thì chỉ sợ cô ta đã thật sự ra tay rồi.

“Kiều Kiều, anh đã nói rất nhiều lần rồi, làm việc phải cẩn thận một chút, đến lúc nên kiềm chế tình nóng nảy của em rồi.”

Vu Kiều Kiều bĩu môi nói: "Được rồi, đều là lỗi của em, em đi xin lỗi anh ấy.”

Ông cụ Viên chế nhạo nói: "Chỉ xin lỗi thôi thì chưa đủ, tôi nhớ rõ vừa rồi có người nói, chỉ cần Vân tiên sinh chữa bệnh cho tôi thì cô ấy sẽ lấy chồng, không biết có phải tôi nghe lầm hay không nhỉ?”

“Ông Viên, không phải lúc đó ông đã ngất xỉu rồi sao?”

“Người ngất xỉu, nhưng lỗ tai vẫn còn có thể nghe thấy!”


“Hừ, gả thì gả, có gì to tát đâu!”

Vu Kiều Kiều đỏ mặt, vội vàng chạy ra ngoài.

Lúc này Vân Hiên mới vừa đi tới cửa bệnh viện, cũng không phải anh lạnh lùng mà là quy củ của Thiên Y môn nên anh luôn giữ thái độ trung lập, thiên chức của bác sĩ là cứu người, đồng thời cố gắng không bị ràng buộc với những quyền lực và gia tộc này.

Nếu không, tương lai lúc chữa bệnh, không thể tránh khỏi việc những người tìm đến chữa bệnh sẽ có khuynh hướng thiện và ác, đến lúc đó, làm sao còn có thầy thuốc nhân từ được?

Hơn nữa, cho dù Ngụy Vô Đạo cũng không thể kéo Vân Hiên đến bên cạnh cô, Vu Viên Triều và tướng quân Viên về hưu này thì dựa vào cái gì chứ?

Mới vừa đi ra khỏi cửa bệnh viện, điện thoại di động trong túi Vân Hiên đã vang lên.

Vân Hiên lấy di động ra nhìn và ấn nghe. “A lô, Tiểu Cửu?”

“Vân lão đại, là tôi, là tôi đây!”

Giọng Long Cửu trong điện thoại rất nịnh nọt hỏi: 'À, tôi nghe Bọ Cạp nói, tối hôm qua ngài ngủ ở khách sạn Đế Hào, nghỉ ngơi có tốt không?”

“Đừng nói nhảm nữa, nói thẳng đi!” "Tôi chỉ muốn hỏi, ngài xem nên xử lý tên Từ Bắc này như thế nào, tôi đã dựa theo lời dặn dò của ngài để ông ta lăn đến nhà họ Thẩm xin lỗi, ngài xem là

buông tha mạng chó cho ông ta hay là dìm ông ta xuống vịnh Đông Hải?"

“Đừng, Cửu gia, xin tha mạng, Vân tiên sinh, tôi chưa nói gì cả, xin Vân tiên sinh tha mạng!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui