Thiên Y Xuống Núi Thiên Hạ Đại Loạn
Nghe Vu Viên Triều nói thế, Vân Hiên khế cười nói: “Tôi làm bừa thôi. Trước đây tôi từng đi theo học lão Đông y ở trong thôn, cũng không biết vị trí châm cứu có đúng hay không, mà cứ thế chữa trị. Không ngờ lại có công dụng thật.”
Bé gái nằm trên giường bệnh tin là thật, trợn tròn mắt nhìn Vân Hiên: “Wow, anh trai, anh giỏi quá đi! Như vậy mà cũng có thể chữa khỏi cho Tiểu Ngữ. Trước đây làm bài kiểm tra em đoán bừa mà sai hết ấy.”
Vân Hiên mỉm cười xoa đầu cô bé nói: “Không có gì đâu, anh chỉ may mắn thôi.”
“Có điều trên người Tiểu Ngữ vẫn còn đau lắm, nhất là ở bụng.” Cô bé chỉ vào bụng mình.
Vân Hiên vén đồng phục bệnh nhân lên xem, vết thương bị đâm ở bụng kia đã được khâu lại, dưới băng gạc màu trắng là miệng vết thương đáng sợ.
“Chị y tá bảo, vết sẹo này sẽ không biến mất mà sau này sẽ đi theo Tiểu Ngữ.
Trên mặt cô bé hơi mất mát, mặc dù có thể thấu hiểu chuyện này, nhưng trên người cô bé có một vết thương đáng sợ như vậy, sau này theo sự lớn dần của tuổi tác, vết sẹo này sẽ không biến mất, trái lại còn ngày càng lớn.
Tương lai sẽ khó mà tránh khỏi việc bị ảnh hưởng trong cuộc sống và học. tập.
“Đừng sợ, anh sẽ khiến vết sẹo này biến mất.”
Vân Hiên duỗi ngón tay vạch nhẹ một đường. Băng gạc màu trắng rớt ra ngay, dưới lớp băng gạc là một vết thương đáng sợ giống như con rết màu đỏ tươi dữ tợn trên làn da trắng mịn.
“Không sao đâu, vết sẹo này chẳng đáng là bao.”
Vân Hiên nhẹ giọng an ủi một câu, rồi lấy một lọ nhỏ đựng dung dịch trong suốt từ trong ngực ra.
Tiếp theo, Vân Hiên cẩn thận đổ mấy giọt ở bên trong lên đầu ngón tay. Mùi thơm trong nước thuốc khiến tỉnh thần của người khác chấn động, thoạt nhìn chỉ có vài giọt nho nhỏ nhưng lại khiến cả căn phòng thơm ngát thấm vào tim gan.
“Wow, thơm quá đi!" Cô bé ngẩng đầu ngạc nhiên nói.
Vân Hiên mỉm cười, cẩn thận bôi nước thuốc trong tay lên trên vết sẹo ở bụng cô bé.
Đây là nước thuốc tinh khiết trong phương thuốc cổ truyền mà anh mang theo từ đảo Thiên Y, có công dụng làm mờ sẹo sáng mắt, là thánh phẩm trong việc bị ngoại thương.
Bao nhiêu bệnh nhân trên đảo Thiên Y dù phí hết tâm tư cũng muốn có được một giọt.
Sau khi thấm vài giọt nước thuốc trong suốt, vết thương vừa mới khép lại trên phần bụng của bé gái vào ngày hôm qua đã bắt đầu khép lại bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Không chỉ có vết thương màu đỏ tươi bắt đầu khép lại chuyển dần sang màu hồng, mà ngay cả da dẻ cũng đang mọc thành từng lớp.
Chẳng mấy chốc, vết thương đã trở về hình dạng ban đầu, ngay cả vết sẹo cũng bằng phẳng lại.
Nếu không phải vết thương ở vùng bụng vẫn còn hơi ửng hồng thì ai cũng không dám tin rằng, mười phút trước đã có một vết thương vừa mới khép lại ngay tại chỗ này.
“Đây đúng là thần dược.” Vu Viên Triều ngạc nhiên nói.
Trên đời này có khá nhiều thuốc có thể giúp vết thương khép lại, cũng có không ít thuốc làm mờ sẹo, nhưng loại thuốc giống như trong tay Vân Hiên, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã phát huy công dụng của thuốc như thế này thì thật sự chưa từng nghe thấy, cũng chưa từng nhìn thấy.
“Vân tiên sinh, thần dược trong tay ngài đến từ đâu vậy? Có thể sản xuất theo số lượng không?”
Vu Viên Triều là thị trưởng Nghị Thành, tất nhiên ánh mắt sẽ nhìn xa trông rộng, có thể nhìn thấy giá trị thực thụ của thứ này. Nếu có thể sản xuất theo số lượng, vậy thì đây sẽ là một cuộc cải cách trong giới y học.
“Thuốc này có tên là “Thấm Hương, được tinh luyện ra từ phương thuốc bí truyền của chính tôi.”
Vân Hiên liếc nhìn anh ta nói: “Còn về sản xuất theo số lượng thì anh đừng hòng mơ tưởng đến. Muốn chế tạo ra loại thuốc này phải dốc hết sức bình sinh,
mà thuốc dẫn ở bên trong đều là dược liệu trong truyền thuyết. Phần lớn đều đã tuyệt chủng rồi, tôi đã tích góp mất mấy năm trời mới được một lọ nho nhỏ này, vì thế không thể sản xuất theo số lượng cũng không thể tặng cho người khác.”
“Thôi được rồi.” Vu Viên Triều thở dài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...