“Đi mặc quần áo vào đi!”
Vân Hiên nói: “Cô coi tôi là loại người gì hả? Đừng làm mấy chuyện vớ vẩn đó, tôi không phải là loại người như thết”
“Vân tiên sinh ghét tôi lắm à? Thật ra công việc ở tập đoàn Đế Hào chỉ là công việc bán thời gian thôi, tôi là sinh viên năm thứ hai trường đại học nghệ thuật Đông Hải. Tôi... tôi có thẻ sinh viên, đây chính là lần đầu của tôi, tôi rất sạch sẽ!”
Phương Nhã vội vàng giải thích, vừa nói vừa đưa tay với lấy thẻ sinh viên trên bàn.
Vân Hiên lắc đầu liên tục nói: “Không phải, cô hiểu lầm rồi, tôi không ghét cô, thật ra là tôi không tiện, cô nên đi đi.”
“Nhưng nếu tôi không ở cùng anh thì Cửu gia sẽ không trả tiền nằm viện cho. mẹ tôi nữa. Tôi cầu xin anh, cho dù chỉ là bố thí cũng được, tư thế nào cũng được, đau cỡ nào tôi cũng chấp nhận được, hãy cho tôi ở cùng anh một lần thôi!”
Phương Nhã vừa nói vừa định quỳ xuống trước Vân Hiên.
“Được rồi, đứng dậy đi, cô còn trẻ đẹp như vậy, lại đang ở tuổi thanh xuân phơi phới, mắc mớ gì phải làm như thế?”
Phương Nhã thấp giọng nghẹn ngào nói: “Tôi không còn cách nào khác. Cha tôi phá sản và tự tử. Mẹ tôi đang nằm trong bệnh viện chờ phẫu thuật. Học phí của em trai tôi vẫn chưa thu xếp được, nếu tôi không làm như vậy thì còn có thể làm thế nào đây?”
“Bác sĩ nói nếu ngày mai mẹ tôi không thể phẫu thuật thì tôi sẽ trở thành kẻ mồ côi. Tôi không muốn làm kẻ mồ côi, tôi muốn có mẹt”
Vân Hiên nghe cô gái khóc lóc, trong lòng khẽ xúc động.
Cho dù cô ta nói có phải là thật lòng hay không, nhưng anh biết hai chữ mồ côi này nặng nề đến mức nào.
Cha mẹ còn, cuộc đời vẫn còn nơi để ta đến; cha mẹ mất, đời này chỉ còn lại lối về.
“Được rồi, đứng dậy đi. Yên tâm, tôi sẽ kêu Long Cửu trả tiền thuốc men cho mẹ cô.”
Phong Nhã kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Thật sao?” Vân Hiên kéo cô ta đứng dậy, nhặt quần áo trên bàn đưa cho cô ta, nói: “Từ nay về sau nhớ kỹ, đừng dính dáng đến mấy chuyện như này nữa. Sai một ly là đi một dặm đấy!”
Phương Nhã rưng rưng cầm lấy quần áo, gật đầu. Vân Hiên quay lưng lại, sau khi cô ta mặc quần áo xong thì dẫn cô ta ra khỏi phòng.
“Vân tiên sinh!”
Bọ Cạp đang canh cửa, thấy Vân Hiên ra khỏi phòng, lập tức đứng thẳng dậy.
Vân Hiên trừng mắt nhìn anh ta, chỉ vào Phương Nhã nói: “Đưa cô ta đi đi.”
“Vân tiên sinh, có phải anh không hài lòng không?”
Bọ Cạp bị trừng mắt thì trong lòng nơm nớp lo sợ.
“Nói với Long Cửu sau này đừng làm mấy chuyện như vậy nữa.”
Bọ Cạp nhìn thấy sắc mặt của Vân Hiên không tốt thì theo bản năng nghĩ Phương Nhã không phục vụ tốt, nổi giận nói: “Đồ vô liêm sỉ, ngay cả Vân tiên sinh mà cũng không phục vụ cho tốt thì còn cần gì cô nữa. Cút ngay!”
“Không phải, không phải vậy.”
Phương Nhã mở miệng giải thích. “Cậu câm miệng cho tôi!”
Nào ngờ Vân Hiên giơ tay tát Bọ Cạp một cái thật mạnh, mắng: “Nói với Long Cửu, cậu ta coi tôi là loại người nào hả? Lại thừa dịp người ta gặp nạn mà bắt nạt một cô gái? Nói cậu ta chăm sóc tốt cho cô gái này, cho dù là tiền thuốc men hay học phí, cô ấy cần gì thì cũng phải đáp ứng ngay. Sau này không cho phép có người lạ xuất hiện trong phòng tôi, rõ chưa?”
“Dạ, Vân tiên sinh, rõ rồi ạ!” Bọ Cạp gật đầu lia lịa. Vân Hiên bất mãn nhìn anh ta một cái rồi quay về phòng đóng cửa lại.
Mồ hôi lạnh toát ra trên đầu Bọ Cạp, anh ta thấy Vân Hiên quay về phòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, anh ta liếc nhìn Phương Nhã với ánh mắt phức tạp và nói: “Cô may. mắn lắm mới được Vân tiên sinh thương hoa tiếc ngọc đấy. Sau này ở Nghỉ Thành sẽ không có ai gây khó dễ cho cô nữa.” Vân Hiên đóng cửa lại, sau đó anh lại lo
lắng có người lẻn vào nên đã khoá cửa, lúc này mới yên tâm đi nằm.
Bộ giường đế vương là loại đắt nhất, khi nằm có cảm giác mềm mại như nằm trên mây.
Ngày hôm sau, vừa tờ mờ sáng.
Đồng hồ sinh học trong cơ thể nhiều năm khiến Vân Hiên lập tức mở mắt, vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Điện thoại di động trên giường chợt vang lên. “A lô?”
Vân Hiên nhìn thấy tên Thẩm Như Ngọc trên màn hình, bèn mở điện thoại ra nói: “Có chuyện gì à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...