Thiên Y Tiêu Dao

Lăng Phi khẽ giật mình, còn muốn nói điều gì đó, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Trần Ngao thì trong nội tâm của cô hơi e ngại, ánh mắt ấy của anh khiến cô kính sợ.

Ngay sau khi lướt qua Lăng Phi, Trần Ngao không chần chờ chút nào mà trực tiếp chuẩn bị châm cứu.

Cửu cung thần châm, anh đã thực hiện rất nhiều lần, từ rất lâu đã quen đường đi nước bước, chỉ vẻn vẹn hơn mười phút, chín cây châm cũng đã được châm vào người bệnh một quy luật nhất định.

Ngay khi chín cây châm được châm xuống hoàn tất thì vốn mặt mũi của người đàn ông trung niên đang vô cùng đau khổ, thì giờ lông mày từng chút từng chút giãn ra, tứ chi cũng không còn run rẩy, tình hình đã chuyển biến nhẹ hơn rất nhiều.

“Đ*ch mẹ, tên ranh này thế nhưng lại có thể cứu được người.”

Người thanh niên lúc nấy còn châm chọc Trần Ngao thì giờ nhịn không được nói tục, đôi mắt kinh ngạc trừng lớn, chẳng lẽ trước đó tên tiểu tử không có nói khoác lác, mà thật sự có bản lĩnh?

“Chuyện này...” Lúc này Lăng Phi cũng tỉnh táo lại, lập tức ngây dại, tình hình sức khỏe hiện tại của cha cô dường như đã rất ổn định.

Chàng trai trẻ này không có nói dối mình. “Phi Phi...”


Đúng vào lúc này một giọng nói quen thuộc truyền đến, khiến Lăng Phi run rẩy, khi cô cúi đầu nhìn xuống, thì thấy cha cô không biết đã tỉnh lại từ lúc nào.

“Cha”

Lập tức Lăng Phi nhịn không được lệ nóng quanh tròng, muốn nhào đến, nhưng lại bị Trần Ngao kéo lại, “Bệnh tim của cha cô hiện tại chỉ là tạm thời được khống chế mà thôi, còn muốn chữa khỏi hoàn toàn thì nhất định phải đưa đến bệnh viện phẫu thuật, trước lúc đó thì chín cái châm bạc này không được động đến, phòng ngừa trường hợp bệnh tái phát.”

“Hả?”

Cả người Lăng Phi run lên, không chần chờ suy nghĩ liền gật đầu, “Được”

Dường như, lời của Trần Ngao chính là thánh chỉ, không thể nghi ngờ gì.

“Thưa tiên sinh, tôi xin lỗi về thái độ vừa rồi, Lăng Phi tôi đã quá thô lỗ." Nghĩ đến thái độ không tốt của mình vừa rồi đối với Trần Ngao, Lăng Phi cảm thấy trong lòng có chút áy náy, cô thế nhưng lại tin lời của Triệu Đại Hải, một tên lang băm, suýt chút nữa thì đã hại chết cha mình.


“Không sao, cha cô đã thoát khỏi nguy hiểm, xe cứu thương cũng đã sắp đến rồi, tôi cũng nên đi đây.” Trần Ngao phất phất tay, lập tức đứng dậy, trực tiếp rời khỏi đám người.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của Trần Ngao, Lăng Phi sững sờ, cứ như vậy mà rời đi?

Đúng vào lúc này, tiếng xe cứu thương cũng vang lên inh ỎI...

“Những người đó, hình như đã đi mất.”

Bước ra khỏi đám đông, Trần Ngao liếc nhìn xung quanh, không tìm thấy những người theo dõi anh lúc nãy nữa, anh thầm thở dài một hơi trong lòng, cảm thấy nhẹ nhõm, nếu đã như vậy, anh cũng đến lúc rời đi rồi.

“Tiên sinh, xin dừng bước.”

Ngay vào lúc này, theo tiếng bước chân dồn dập tuyền đến, cánh tay của anh cũng bị người khác kéo lại, mùi nước hoa đỉnh hương truyền thẳng vào mũi, anh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lăng Phi đang thở hổn hển đứng sau lưng mình, bởi vì chạy gấp nên cúc áo ở phần cổ đều bị bung ra, để lộ ra phần da thịt trắng như tuyết khiến cho người khác chú ý.

“Tiên sinh, vừa rồi may mà có ngài cứu cha tôi, tấm danh thiếp này anh cứ cầm đi, đây là Lăng Phi tôi thiếu anh một ân tình” Lăng Phi vừa nói, vừa nhìn về phía Trần Ngao nháy nháy mắt, rồi sau đó nhanh chóng rời khỏi.

“Hả?”

Mất một lúc lâu Trần Ngao mới lấy lại tinh thần, nhìn lướt qua tấm danh thiếp, “Tòa nhà Kim Thành... Cái tên này hình như đã nghe qua ở đâu rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui