“Tôi hại ông nội ư?”
Nghe Tô Tử Phong chỉ trích, Tô Khuynh Thành sửng sốt, sau đó vẻ mặt vô cùng khó coi: “Tô Tử Phong, đừng có vu khống, làm sao tôi có thế hại ông nội được?”
“Chị vẫn kiếm cớ à!”
Tô Tử Phong hét lên, đưa tay chỉ vào ngài Chu đang đứng cạnh, bực bội nói: “Nếu chị không đưa tên lang băm này về nhà họ Tô, dùng châm đâm lung tung lên người ông thì làm sao ông nội lại trở bệnh nặng hơn, đến cả ngài Smith cũng không có cách nào.”
“Gì cơ?”
Cả người Tô Khuynh Thành run rấy, bệnh của ông trở nặng ư? Cô ấy vội chạy vào trong nhìn Tô Vân Thiên, lúc này, mặt ông đã trắng bệch, môi xanh tái, không còn tí máu nào. Hai chân Tô Khuynh Thành như nhũn ra, nhào vào giường: “Ông ơi…”. Tiên Hiệp Hay
“Ha ha, chị họ, chị đừng đạo đức giả như vậy, nếu không có chị, chắc chắn ngài Smith đã cứu được ông rồi: “Tô Tử Phong hết lên, trốn tránh đấy hết trách nhiệm cho Tô Khuynh Thành.
“Được rồi, tôi vừa tiêm dịch dinh dưỡng và thuốc kích thích cho ngài Tô, nhưng cơ thể của
ông ấy đã bị người ta làm cho không chịu nổi thuốc nặng, đến cả thành quả khoa học mới nhất của nước Mề cũng không xoay chuyển được.” Cái người được gọi là bác sĩ nước Mễ Smith cũng lên tiếng, chỉ thiếu điều nói thẳng tên Tô Khuynh Thành và chu chính Hoa ra.
Vừa nói xong, cả đám người nhà họ Tô xung quanh đều bắt đầu bàn tán, chỉ vào Tô Khuynh Thành.
“Ngài Smith là tiến sĩy học nước Mễ, chắc chắn anh ấy sẽ không nói linh tinh, xem ra đúng là Tô Khuynh Thành mời lang băm họ chu kia đến hại gia chủ rồi.”
“Tôi đã nói Trung Y không đáng tin mà, quả nhiên…”
“Tô Khuynh Thành lên kế hoạch hết cả rồi…”
Trong lúc nhất thời, Tô Khuynh Thành trở thành cái đích cho dư luận, Chu Chính Hoa đứng cạnh cũng được thơm lây. Gương mặt Tô Khuynh Thành trắng bệch, cô ấy muốn bào chữa nhưng không thể nói được gì.
“Đúng là không nhìn nối nữa rồi.”
Trần Ngao cũng không nhịn nổi nữa, đứng dậy: “Ban nãy ngài Chu đã nhắc nhở các người, ông Tô không chịu nối thuốc kích thích đâu. Các
người khi ấy còn không tin, giờ gặp rắc rối thì lại tìm ngài Chu gây sự, có biết liêm sỉ viết như nào không?”
Anh vừa nói xong, nét mặt Tô Tử Phong lập tức thay đối, chỉ thẳng vào Trần Ngao cười lạnh: “Anh chỉ được cái nói linh tinh, lời lang băm nói thì tin sao được? Ngài Smith chính là bậc thầy y học nước Mễ, làm gì có ai có quyền hơn anh ấy?”
“Rõ ràng chính tên lang băm do Tô Khuynh Thành mời đến hại chết ông nội!”
Tô Tử Phong khăng khăng cho rằng chính mấy châm do ngài Chu đâm vào khi nãy khiến bệnh tình của ngài Tô trở nên nguy kịch, ném hết trách nhiệm lên đầu Tô Khuynh Thành.
“Ha ha, khi nãy ngài Chu mà không dùng ngân châm giữ mệnh cho ông Tô, chỉ sợ ông ấy đã không chịu nổi nữa rồi. Các người báy giờ còn mặt dày cắn ngược lại ư.” Trần Ngao cười lạnh, lúc anh bước vào đây đã mở mắt thần, xem xét tình huống của ông cụ. Cũng may có ngân châm của ngài Chu, nếu không ông ta đã sớm đi đời, làm sao chịu nổi đến bây giờ.
“Hừ, chỉ bằng tên lang băm này ư?” Tô Tử Phong cười lạnh. Đột nhiên, hắn nhớ ra gì đó, quay lại trêu: “Tôi nhớ ra rồi, khi nãy anh còn nói là ngoài anh ra, không ai cứu được ông nội tôi, xem ra mấy người chung một đám với nhau cả, giờ xảy ra chuyện thì đổ vạ!”
Nghe vậy, tất cả những người nhà họ Tô đều ồ lên.
Sắc mặt Tô Khuynh Thành càng trắng hơn, bây giờ cô ấy không còn gì đế chối cãi, hậm hực lườm Trần Ngao một cái: “Đủ rồi đó, đừng nói nữa!”
Ban nãy nếu Trần Ngao không khoác lác, để người ta bắt được nhược điếm, vậy thì bây giờ cô ấy cũng không bị động đến mức này.
“Những gì tôi nói đều là sự thật.” Trần Ngao bình tĩnh nói, không chút sợ hãi.
“Ha ha, phét, cứ nói phét tiếp đi.” Tô Tử Phong cười lạnh, nhìn Trân Ngao với vẻ khinh bỉ. Cậu ta đang lo không tìm thấy cớ đâm chọc Tô Khuynh Thành, tên nhãi này lại tự dâng tơi cửa: “Nếu anh chữa khỏi được cho ông nội tôi, tôi sẽ tin những gì anh nói.”
Không chỉ Tô Tử Phong, mà những người nhà họ Tô khác cũng vậy. Đến cả tiến sĩy học nước Mễ như ngài Smith còn không làm được, một tên thanh niên mới hơn hai mươi sẽ làm được ư?
“Vậy nhé!”
Trần Ngao đồng ý thẳng thừng không chút do dự. Vừa nói xong, sắc mặt Tô Khuynh Thành tái nhợt không còn một tia máu, cô nghiến rằng, lườm Trần Ngao, Bây giờ thì cò hối xanh cả ruột, vì
sao cô lại ngốc đến mức đưa tên thích bốc phét này về cơ chứ, giờ đã leo lên lưng cọp rồi thì khó mà xuống.
Nhưng bây giờ chuyện đã đành, cô ấy có hổi hận cũng đã muộn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...