Trong khi nàng đánh giá bộ lông giá trị liên thành của tuyết lang thì bản thân nó cũng đang quan sát nàng.Chỉ thấy con mồi của nó là một nhân loại nhỏ bé, trông rất yếu ớt toàn khăn bị che khuất bởi chiếc áo choàng.Kể cả gương mặt cũng bị che khuất trông rất quái dị, nhưng tại sao đôi mắt của tên đó từ đầu đến giờ luôn nhìn chằm chằm vào "y phục" của nó?
Tuy nó biết rằng bản thân mình rất soái nhưng cũng không cần phải như vậy chứ, cái nhìn đó tựa như tên nhân loại này tùy thời có thể vặt trụi lông của nó vậy.Đang suy nghĩ về đạo ánh mắt kia, thì bất ngờ nghe tiếng cái bụng đói meo của mình kháng nghị lên tiếng.
Tuyết lang lấy lại tinh thần, bốn chân lùi vài bước ra sao tạo nên tư thế chuẩn bị tấn công để công kích Lệ Băng.Nhìn thấy hành động của tuyết lang, nàng biết là đã đến lúc.Bản thân nàng cũng lùi lại vài bước ,trong đôi mắt ánh lên tia khát máu.
Khi tuyết lang dùng tốc độ sét đánh nhảy vồ tới , đồng thời hàm răng sắt nhọn cũng há ra để tấn công người nàng.Vốn dĩ trong tưởng tượng của nó chỉ cần một cái ngọam là có thể hạ gục đối thủ dễ dàng, rồi đánh chén.Ai ngờ đâu, thời khắc nó sắp sửa chạm tới "con mồi ",thì "con mồi" này từ trong tay tung ra một thứ bộ phấn màu trắng hòa vào trong sương mù.Vì có sương mù nên tầm nhìn bị hạn chế nhưng bằng vào nhãn lực của nó thì vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng ,nhưng giờ phút này lại có chút cản trở.
Thứ mà Lệ Băng vừa ném vào tuyết lang chính là một loại dược được tán thành bột có tác dụng như thuốc gây mê, không phải loài này có khứu giác nhạy bén lắm sao.Nhưng thành thật xin lỗi rồi, nó càng có giác quan nhạy bén thì trúng dược càng nhanh càng có hiệu quả.
Loại mê dược này thời gian phái tác cực kì nhanh ,như để chứng thực độ tin cậy trong lời nói của nàng tuyết lang vốn hăng hái nhanh nhẹn khắc trước không tiếp tục di chuyển mà đứng tại chỗ.Đầu lang lắc lắc như muốn xua tan cảm giác mệt mỏi vì tác dụng của dược vật.
Lệ Băng tận dụng thời cơ,tuyết lang thần trí mơ hồ nhanh chóng phóng kim châm tẩm độc vào mắt nó.Dường như cảm nhận được nguy hiểm ập tới ,theo bản năng nó liền tính toán bỏ chạy.Nhưng đáng tiếc lại chậm hơn nàng một bước, tuy nói tú hoa châm của nàng vừa phóng ra không trúng đúng vị trí mục tiêu dự định nhưng cũng coi như là trúng đi,ngân châm tẩm độc của nàng vốn hướng lục nhãn của tuyết lang phóng tới nhưng cuối cùng lại trúng vào mông nó.
Tiếng tru thảm thiết của tuyết lang vang vọng khắp bốn bề, đả động đến đàn quạ đen đang đậu trên những cành cây khô .Lúc này đang bay lại tán loạn, kết hợp giữa khung cảnh mờ mịt của sương mù tứ phía quả thật rất giống với một phân cảnh của đoạn phim kinh dị mà nàng từng xem.
Quay lại tình trạng của tuyết lang, lúc này nó đang cố ngoái đầu lại nhìn về phía mông mình.Nhưng khổ nổi dù cố quay đầu lại như thế nào nó cũng không thể thấy được rốt cuộc "con gì đang cắn" vào cái mông của nó.Nên thân hình cứ như thế xoay tròn thành một đoàn, trông rất tức cười.
Vì hiệu quả của loại độc dược này khoảng thời gian hai khắc mới phát tác, nên tuyết lang sẽ không trở thành cái xác ngay tức thì.Vốn theo dự định ban đầu của nàng là sau khi tung ra mê dược mê hoặc thần trí của tuyết lang làm cho nó hạn chế tốc độ đồng thời ngừng tấn công,tiếp theo dùng độc châm chọc mù hai mắt nó sau đó thừa cơ dùng dao phẫu thuật một phát mà đưa tiễn nó theo con rắn lục đuôi đỏ lúc trước để con độc xà kia có bầu có bạn.
Nhưng lại sợ làm như thế sẽ khiến chiếc áo choàng bị bẩn nên đành thôi vậy,chỉ là tốn chút thời gian ngồi chờ độc dược phái tác.Lại nói không chừng sao khi con tuyết lang này xuống địa phủ,lão diêm vương còn phải cảm tạ nàng đã cho hắn có một con sủng vật a!
Nói đi cũng phải nói lại, cũng thật tội nghiệp cho số phận xúi quẩy của tuyết lang.Nó rốt cuộc cũng chỉ mới có bốn tuổi thôi, còn chưa kịp trưởng thành nửa là.Vốn nhịn đói đã mấy ngày liền nên ngay khi nhìn thấy Lệ Băng nàng liền tưởng là con mồi ngon béo bở, ai dè nó còn chưa kịp đụng tới một sợi lông của "bữa ăn" thì đã bị ngược lại còn sắp bị làm thịt.
Tuyết lang đáng thương không còn sức để nhúc nhích nữa, thân hình mơ hồ bắt đầu đau nhức nằm rạp ra đất kiểu như giơ tay chịu trói.Lệ Băng nhíu mày nhìn con vật đang nằm ì ra đất, còn đâu khí thế của kẻ săn mồi máu lạnh.Xúc động muốn lột da làm thịt nó đột nhiên tan biến.
Lại nhìn đôi mắt xanh biếc tựa bảo thạch kia lúc này lưng tròng nước mắt như sắp rơi lệ đến nơi.Trời ạ!Con tuyết lang này căn bản không giống động vật chút nào,còn co biểu cảm kia...làm sao một con lang thường có thể có.
"Hừ! Coi như ngươi mạng lớn!" - Nói xong câu đó nàng liền xoay lưng rời đi,bỏ mặc con tuyết lang đang ai oán phía sau tự sinh tự diệt.Sở dĩ tuyết lang không bỏ chạy vì nó có cảm giác nếu quả thật nó hành động như thế nhất định không còn mạng về, nên nó nghĩ chạy cũng chết mà không chạy cũng chết mà nó thì trời sinh lười biếng nên không phản ứng như bình thường khi gặp nguy hiểm. Mà thay vào là nằm ăn dạ bất động trên đất, rất may là có hiệu quả.
Hàn Lệ Băng đi khoảng nửa canh giờ thì thu thập cũng kha khá không đến nổi tệ, bắt được vài con ếch tiên độc*.Loài động vật thuộc lưỡng cư này tuy ở căn cứ trước kia nàng có không ít, khoảng tầm vài chục con.Nhưng muốn bắt được chúng cũng không phải chuyện dễ dàng,nàng phải lặn lội đến tận rừng Amazon ở Nam Mỹ chứ chẳng phải chuyện đùa.Cho nên chuyện phát sinh ngoài ý muốn này làm nàng vô cùng hài lòng cùng thỏa mãn.
Nhưng lại phát sinh một điểm dị thường, đó là nàng đi lại trên cùng một đoạn đường tận bốn lần.Nàng có chứng mù đường trầm trọng có thể nói là ở cảnh giới max level,vì điều đó nên nàng có một thói quen là đi một đoạn thì sẽ đánh dấu hiệu lên những cái cây ven đường để tránh đi lạc.Nhờ thế, mới khiến nàng phát hiện ra có điều không đúng ở đây.
Phải tỉnh táo cận lực tập trung suy nghĩ bây giờ không phải lúc nàng nên mất tập trung ,thiếu cảnh giác .Tuy nói nàng là thiên tài y học, nhưng danh hiệu này cũng chỉ dừng ở lĩnh vực đó mà thôi.Còn nói đến những phương diện khác, thì nàng quả thật không dám nhận.Nhìn tình huống này, có khi nào...đúng rồi chính là bát quái trận trong truyền thuyết.
Bát quái trận căn cứ theo tám quẻ:Càn,Khôn,Cấn,Chấn,Tốn,Ly,Khảm,Đoài.Lợi dụng nguyên tố trong ngũ hành mà bày thành tám trận chính được án theo tám cửa trong đó ba cửa Sinh,Cảnh,Khai là cửa sinh mà Hưu,Thương,Đỗ, Tử,Kinh là cửa tử.Nếu không am hiểu trận pháp mà đi lầm vào cửa tử thì không thể nào ra được mà nàng là đang chân chính lâm vào tình cảnh này a!
Tuy nàng đoán ra được đây là bát quái trận đồ nhưng điều đó với việc nàng giải được trận đồ , là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.Lão thiên a, rốt cuộc trong hồ lô ngươi bán thuốc gì cư nhiên đem ta lâm vào tình cảnh này,có phải ta có cừu oán với ngươi nên chơi xỏ ta có phải hay không.
Còn tên diêm vương khốn kiếp có phải ngươi biết trước số phận bi thảm của cái thân thể này nên mới cố ý hãm hại ta? Còn có ta mà biết tên khốn nào bày trận đồ này ở đây ta nhất định phải đánh cho hắn bầm dập đến mụ hắn nhận không ra,...trong khi nàng đem mười tám đời tổ tông của vị cao nhân bày bát quái trận ra mắng xói xả trong lòng thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng động.
Lúc quay lại nhìn, thì không ngờ tới chính là con tuyết lang lúc nãy.Theo thời gian thì đáng lẽ độc tính phải phái tác từ lúc nào rồi chứ,sao trong nó bình yên vô sự thế kia.Kì quái, vô cùng kì quái con tuyết lang này chắc chắn không bình thường.Nhìn cách nó di chuyển, chỉ chậm hơn bình thường một chút ngoài ra thân thể không hề có dấu hiệu bị ảnh hưởng của độc dược.Làm sao có thể như vậy được?Lệ Băng nghĩ,nghĩ muốn nát óc nhưng cũng không cách nào tìm ra nguyên nhân.
Tạm thời gác lại chuyện này, vấn đề ở chỗ là tại sao con tuyết lang này lại một mực đi theo nàng.Nàng đi qua trái vài bước, nó cũng đi qua vài bước.Nàng bước sang phải,nó cũng làm theo bước sang phải.Nàng ngồi xuống thì nó cũng liền nằm xuống,sau đó lại ngước đôi mắt lên nhìn nàng tựa như đang nói với nàng"ta rất đáng thương,xin hãy nhận nuôi ta đi,ta rất nghe lời".
Thấy tuyết lang như vậy, đầu nàng liền hiện lên vài vạch đen, bản thân nàng lúc này còn lo chưa xong còn muốn rước thêm của nợ?Nên câu nói tiếp theo của Lệ Băng như dội một gáo nước lạnh vào người tuyết lang:
- Nếu ngươi cứ tiếp tục đi theo ta...Chết!-Giọng nói lạnh lùng không một tia độ ấm, nếu là người khác rơi vào trường hợp này chắc là đã bỏ chạy từ lúc nào nhưng không may cho nàng phải đối mặt với một con vật có da mặt chỉ có thể dùng câu "cứng hơn sắt thép,súng bắn không thủng" để miêu tả.Tuyết lang sau khi nghe xong câu nói của Lệ Băng liền làm như mắt điếc tai ngơ,tiếp tục mở to đôi mắt đáng thương nhìn nàng.
Biện pháp tốt nhất đối với trường hợp này chính là dứt khoát không quan tâm đến nó.Chính vì thế trong rừng Huyết Tử âm u hiện lên khung cảnh,một người bị che khuất toàn thân bởi chiếc áo choàng màu đen đang ngồi trên một tảng đá to quan sát xung quanh chốc lát lại trầm tư như có điều suy nghĩ.Phía dưới người đó,có một con tuyết lang nằm yên dưới đất.Dùng đôi mắt xanh biếc nhìn chầm chầm vào người phía trên không chớp mắt.
Hàn Lệ Băng gần như đã đạt đến mức chịu đựng giới hạn:
- Nếu ngươi còn nhìn ta như vậy,ta thật không dám chắc sẽ không lấy đi đôi mắt của ngươi.Đừng làm phiền ta,ta đang bận phá trận.
Đáng lẽ khi nghe nàng nói như thế,nó sẽ biết điều mà không làm phiền nàng nữa.Nhưng trong thấy nó hiểu thì đã hiểu nhưng lại tiến lên dùng răng ngậm một
đoạn áo choàng,cố sức lôi kéo nàng đi.Thông minh như Lệ Băng làm sao mà không hiểu được ý tứ của tuyết lang là đang muốn nàng đi theo nó.Nhưng chỗ đó là nơi nào đây?
*Ếch tiên độc (ếch tên độc - trong một số loại sách) được mệnh danh là loài ếch xinh đẹp nhất trên thế giới mặt khác cũng là một trong những loài độc nhất thế giới.Kích thước cơ thể bé nhỏ chỉ dài 1,5cm toàn thân màu sắc sặc sỡ như cầu vòng.Trong giới động vật thì loài mà có màu sắc cơ thể càng sặc sỡ thì độ cảnh báo nguy hiểm của chúng càng cao,ếch tiên độc cũng không ngoại lệ.Chất độc mà loài ếch này tiết ra cực mạnh tương đương với 200 lần moócphin , một phần trăm nghìn gam có thể giết chết một con người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...