Thiên Xuân Mộng

Chương 9: Muội muội lắm chiêu. . .
Là muội quá ngốc nghếch hay huynh quá thông minh?
————————————————————————————————————-
Tú Anh cố gắng rặng ra nước mắt, mọi người qua đường cũng dừng lại xem, có người còn lắc đầu tiếc rẻ cho “hồng nhan bạc mệnh” này.
- Công tử, ngài muốn tiểu nữ về hầu hạ hay làm gì cho ngài cũng được, ta chỉ cần đủ tiền chôn cất cha mình thật đàng hoàng, suốt cuộc đời này cha con ta nghèo khổ, ta thậm chí còn không thể báo hiếu. Cha ơi!- Tú Anh cố tình nói to nhưng lỗ tai của tri huyện trâu thật, hét muốn rát cả cổ cũng chẳng thấy tâm hơi. Tú Anh rủa thầm trong bụng, trong cuộc đời cô chưa làm điều gì xấu hổ như ngày hôm nay, vì đại cuộc, phải nhẫn nhịn. Tuyết không còn rơi nhưng đường lạnh tanh, Tú Anh ôm vai ngồi bó gối, sao giống “cô bé bán diêm” thế này? Bây giờ không phải diễn, lạnh thiệt mà. . .
1 vài tên công tử bột, ham mê nữ sắc nên dừng lại ngả giá.
- Nhan sắc của nàng cũng không tệ, theo ta về, ta nhất định sẽ đối đãi tốt!- 1 tên cười dê, Tú Anh muốn nhảy bổ tới đó, bóp cổ hắn cho đến khi cổ họng trào ra ngoài mới thôi nhưng lại phải giả vờ hiền lương thục đức.
- Nhan sắc của ta cũng chỉ tầm thường, công tử, ngài quá lời rồi!- Quá lời cái con khỉ, đi khắp Thiên Xuân này xem, có ai đẹp bằng Tú Anh này chưa mà bảo là nhan sắc không tệ hả?
- Quá lời gì chứ mĩ nhân, chẳng phải nàng nói chỉ cần chôn cất cha đàng hoàng thì muốn gì cũng chiều ý hay sao?
- Ta…
Cổng tri huyện mở ra, Tú Anh quay đầu lại nhìn. Dáng vẻ cao ngạo, thoát tục mà lạnh lùng xoáy trọn vào đôi mắt nàng. Suýt nữa, Tú Anh đã hét lên theo phản xạ 2 chữ “Ca ca”. Thấy Hạ Tử Phong vẫn khỏe mạnh không sao, lòng cô thấy “tức”. Thì ra ca ca của cô trốn ở nhà tri huyện ăn sung mặc sướng, chẳng quan tâm đến an nguy của cô. Hạ Tử Phong thấy cô thì ngạc nhiên vô cùng, Tú Anh nháy nháy mắt, tỏ vẻ không quen biết, lơ đễnh nói chuyện tiếp tục cùng tên kia:
- Công tử, mời ngài ra giá!
- Cô nương, vì sao cô lại phải bán thân?- Sắc mặt Hạ Tử Phong cực kỳ khó coi nhưng nhận ra ám hiệu của Hạ Tử Anh nên đành giả vờ theo xem tiểu yêu tinh này có ý định gì.

- Ta… ta…- Tú Anh vừa nói vừa chấm nước mắt thê lương.- Từ nhỏ, ta đã sống trong cùng cực, nương tựa cùng cha, đến khi cha mất vẫn chưa thể làm gì cho cha, ta đành phải bán thân mình mai táng cha thật đàng hoàng để cha ở suối vàng có chết cũng nhắm mắt!
Hoàng cung đâu đối đãi cay nghiệt với muội như thế hả Hạ Tử Anh? Hạ Tử Phong thở nhẹ ra, trấn tĩnh bản thân không làm chuyện dại dột. Tên tri huyện bây giờ mới đi đến, đôi mắt hí của lão sáng quắt lên nhìn mĩ nhân trước mặt. Tú Anh nghiêng người quan sát, chẳng biết nói sao nhưng hôm qua ăn màn thầu, cô rất thèm thịt heo nhưng nhìn thấy con “heo tinh” này thì hết rồi, cho không cũng chẳng dám ăn. Tham ô hối lộ nên có cái bụng thật là “tốt tướng”.
- Cô nương ra giá đi, ta sẽ mua cô!- Hạ Tử Phong lắc đầu chép miệng, Hạ Tử Anh từ lúc nào mà có thể nghĩ ra những trò chơi lạ đời này?
- Huynh ăn mặc như thế thì có bao nhiêu ngân lượng trong người chứ! Tri huyện, ta nghe nói ông là người rộng lượng, lại có tấm lòng từ bi như Bồ Tát, hi vọng ông có thể cưu mang nữ nhi này!- Hạ Tử Phong ngạc nhiên hơn nữa nhìn cô, Tú Anh vẫn giả vờ không quen biết còn chạy đến phía tri huyện kéo tay kéo chân. Hạ Tử Phong ngẫm thật lâu, không lên tiếng. Tên tri huyện nghe được lời ngon tiếng ngọt thì cười đến tít mắt, nhất là khi được thốt ra từ miệng mĩ nhân. Ông vỗ vỗ bàn tay lên tay cô, Tú Anh giật lại nhưng mặt vẫn nở nụ cười nịnh nọt. Ông chỉ tay về phía Hạ Tử Phong:
- Vị này là. . .
- Không cần giới thiệu.- Hạ Tử Phong lên tiếng cắt ngang. Muội muội có mất trí nhớ thì vẫn phải nhớ được thân phận của chàng. Tú Anh bĩu môi rồi lấy tay chấm nước mắt:
- Không biết, tri huyện có thể…
- Ta thương dân như con, huống hồ chi đây là người…
- A, vậy được rồi. Có câu nói này của tri huyện là tiểu nữ an tâm rồi…- Tú Anh chặn ngang câu, chỉ sợ tiếp theo có thêm từ nhưng.
- Ta sẽ cho người chôn cất ông ấy ngay… Người đâu?- Tri huyện được dịp ra oai với Hạ Tử Phong, tất nhiên là không bỏ lỡ cơ hội. Tú Anh trợn mắt:
- Chôn…chôn cất ngay bây giờ?
- Phải!-Lão ta gật đầu xác nhận. Tú Anh im lặng suy nghĩ, nếu để đám gia nhân kia mai táng chẳng khác nào giao trứng cho ác, hư bột hư đường. Đúng lúc, tên Hiên Quan kia chẳng biết tại sao lại tỉnh dậy. Tú Anh vừa thấy tấm chiếu hơi động đậy đã đoán ra. Đối với tên trâu bò như hắn thì liều thuốc mê này làm sao đủ chứ? Tú Anh chạy đến định ôm lấy tấm chiếu nói nhỏ vào tay hắn nhưng Hạ Tử Phong đã chặn lại, nam nữ thọ thọ bất tương thân cho dù ôm qua tấm chiếu đi nữa.
- Để ta mai táng cùng cô ấy, ai dám cãi lệnh thì…- Câu nói Hạ Tử Phong bỏ lửng, tên tri huyện không dám nói chen vào, gia đinh trong phủ biết thân phận của chàng, kháng lệnh chẳng khác nào tự chuốc lấy cái chết. Hạ Tử Phong dùng 1 tay kéo tấm chiếu lên, áp vào vai mình dìu đi, không để mọi người thấy mặt Hiên Quan. Tú Anh nín thở đi theo…

Ra đến bìa rừng, Hiên Quan vừa hết thuốc mê, nửa tỉnh nửa mơ chưa biết trời trăng mây nước gì đã bị Hạ Tử Phong cho 1 cước đau điếng.
- Ca ca, ca ca đừng đánh huynh ấy, huynh ấy không phải người xấu!
- M…- Tiếng muội chưa kịp thoát ra khỏi miệng Hạ Tử Phong đã bị Hiên Quan chặn lại.
- Tiểu tử, rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra thế hả?
- Không có gì… Ta đang tìm cách để được vào phủ tri huyện, thu thập các bằng chứng hắn tham ô, ức hiếp dân lành.
- Đệ… dùng cách này để điều tra ư?- Hạ Tử Phong thấy Hiên Quan là người lạ, vẫn chưa biết thân phận của Hạ Tử Anh nên không tiết lộ.
- Tất nhiên, huynh ác lắm, huynh tàn nhẫn lắm, để ta lại 1 mình ở nơi rừng thiên nước độc cùng đám người lạ, còn mình thì chạy đến phủ tri huyện ăn sung mặc sướng!- Tú Anh trách móc đấm vào người Hạ Tử Phong. Chàng nhìn cô thật lâu, Tú Anh vẫn còn giận, phải giận thôi! Hạ Tử Phong không tự chủ được, kéo cô vào lòng. Tú Anh đỏ mặt, vội vội vàng vàng đẩy ra.
- 2 người là nam nhi, làm vậy không thấy mất mặt hay sao?- Hiên Quan dù biết 2 người là huynh đệ, lại là nam nhân giống nhau nhưng lòng vẫn thấy ghen tức, muốn xông ngay đến đó tách 2 người ra thật xa.
- Ai bảo đệ là ta chạy đến chỗ tri huyện ăn sung mặc sướng?- Hạ Tử Phong không thèm quan tâm đến Hiên Quan đằng sau, trước mắt chỉ chú ý đến Hạ Tử Anh.
- Chẳng phải sao?- Tú Anh xụ mặt xuống.
- Ta đến đó để tên tri huyện phái người đi tìm đệ, vừa ra đến cửa đã thấy “tiểu yêu tinh” giở trò! Ta không biết rõ địa thế nơi đây, dù có tài giỏi cách mấy, võ công có cao cường cách mấy, trúng độc của đám người kia cũng sẽ hết cách!- Hạ Tử Phong ôn tồn giải thích. Nhắc mới nhớ, quả là có phi tiêu găm vào tay ca ca, Tú Anh nắm lấy cổ áo của Hiên Quan:

- Rốt cuộc trong phi tiêu có độc gì hả? Có nguy hiểm tính mạng không?
- Không! Ta đâu có ác độc đến thế… Độc tính chỉ phát tán trong 1 canh giờ, sau 1 canh giờ là có thể vận công bình thường nhưng sau 1 ngày mới khỏi hẳn…- Hiên Quan thấy Tú Anh giận như thế cũng hoảng sợ, miệng nói như cái máy.
- Vậy thì tốt!
- Từ trước đến nay chưa có ai có thể chế tạo ra loại độc này, hút hết sinh khí của cơ thể rồi lại có thể hấp thụ dễ dàng trong 1 ngày, xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh!- Hạ Tử Phong gật đầu khen ngợi Hiên Quan. Tú Anh phủi phủi tay:
- Thuốc mê cũng là do ngươi chế tạo chứ gì?
- Đúng vậy!
- Thiệt là hàng dỏm mà! Chỉ mới 1 canh giờ đã tỉnh lại, ta còn tưởng ít nhất 1 ngày 1 đêm chứ! Hàng fake rồi!- Tú Anh gõ lên đầu hắn 1 cái. Hạ Tử Phong lắc đầu, những câu nói lạ lùng này chỉ có thể thốt ra từ miệng Hạ Tử Anh của bây giờ thôi.
- Chúng ta đi về thôi!- Tú Anh đứng dậy, tay cô đã lạnh cóng, đan vào nhau cho vào trong túi áo. Hạ Tử Phong cởi chiếc áo khoác lông bên ngoài choàng vào cho cô. Tú Anh gục đầu, kéo chiếc áo lại sát hơn, mùi bỉ ngạn này càng ngửi càng nghiện mà. Khóe môi cô vô thức cong lên thật hạnh phúc. Hạ Tử Phong đi trước, không thấy nụ cười đó của cô nhưng Hiên Quan thấy rõ. Đây rõ ràng là loại tình cảm của nam nữ, nếu tên tiểu tử kia là nữ, ai có thể tin được đây là tình huynh đệ chứ? Hiên Quan ở lại 1 quán trọ, Tú Anh được Hạ Tử Phong đường đường chính chính đưa vào tri phủ với danh phận “cô gái hiếu thảo muốn dùng thân mình mai táng cha”. Sau khi ăn no nê, Tú Anh nghịch phá hết thứ này thứ khác nhưng đa số vẫn chỉ lẩn quẩn quanh chân Hạ Tử Phong nghe chàng đàn. 2 người tự tung tự tác như chính hoàng cung của mình nhưng chẳng ai dám lên tiếng. . .
Đêm tối, Tú Anh lẻn vào thư phòng tri huyện, tìm kiếm những sổ sách thuế má đã được ghi chép.” 100 lượng vàng nếu muốn mở khách điếm?”- Tú Anh ngạc nhiên vì con số khủng bố đó nhưng có lẽ điều luật này chỉ mới là đầu tiên. Bóng dáng to ục ịch của tên tri huyện lướt qua cửa thư phòng. Tú Anh nhét cuốn sách vào trong áo, tay cầm cây chổi giả vờ đang quét dọn. Tên tri huyện đi vào, vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn quanh nhìn quất rồi đóng cửa thư phòng lại. Không trong sáng lắm, không trong sáng lắm thì phải!
Tú Anh nở nụ cười:
- Khuya vầy rồi, ngài vẫn đến thư phòng đọc sách hay sao? Ngài thật sự là tri huyện tốt nha!- Mĩ nhân nở nụ cười, lòng người ai chẳng rung động, huống hồ chi là tên háo sắc này!
- Không! Ta thấy đèn còn sáng, chẳng biết ai lại đến thư phòng của ta, ai ngờ lại là mĩ nhân nàng, lại còn dọn dẹp sổ sách giúp ta!- Tên đó cười dê, Tú Anh gật gật đầu:
- A, tiểu nữ là người ăn nhờ ở đậu, không giúp được gì thì thật ngại quá! Tiểu nữ chỉ có thể làm những chuyện này…
- Có sao đâu chứ? Cái tên thái tử kia cũng rõ thích nàng, chịu giữ nàng bên cạnh nữa kia mà!- “Tên thái tử”? Thái tử còn chẳng đáng để ngươi gọi, dám sỉ nhục ca ca hay sao? Trước đắng sau ngọt, Tú Anh ta sẽ chịu đựng.
- Làm gì có chứ! Vậy… tri huyện có thích ta không?- Tú Anh uốn éo thân hình quyến rũ dụ hoặc. Tên tri huyện hoa cả mắt, được! Thư phòng đặt cạnh phòng ngủ của tri huyện phu nhân và tên “heo tinh” này. Tri huyện phu nhân nổi tiếng hung hăng nhưng lại thích “đến chùa cầu phúc”. Tú Anh thấy cũng xứng, đối với 1 con heo tinh, cần 1 con tinh tinh hay gì đấy trấn giữ!

- Thích chứ, dĩ nhiên thích rồi!- Hắn nhảy bổ đến bên cạnh cô. Tú Anh chạy nhanh đến phía vách phòng, cố tình nói lớn:
- Tri huyện đừng nói vậy! Dễ gây hiểu lầm không đáng, hơn nữa, tri huyện phu nhân sẽ không thích tiểu nữ đâu!
Quả nhiên, lời nói theo gió bay “đậu” vào tai tri huyện phu nhân. Bà hùng hổ đẩy cửa phòng đi sang thư phòng. Tên tri huyện vẫn chưa biết mà cứ đuổi theo Tú Anh, miệng như bị thôi miên, chỉ nói được 3 chữ:” Bảo bối sống, bảo bối sống,…”
- LÃO GIÀ KIA! ÔNG DÁM…- Tri huyện phu nhân đẩy cửa xông vào. Tú Anh giả bộ ấm ức lấy sự đồng lòng của tri huyện phu nhân. Tên tri huyện trợn mắt rồi lại cười lấy lòng vợ:
- Không có gì… không có gì…
- Ông biết tay tôi!- Tri huyện phu nhân không nể tình mà “xách tai” ông về phòng. Tú Anh thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn sống!
- Ca ca, ta ngủ ở đây nhé!- Tú Anh ôm chăn gối trải xuống nền đất. Cô thấy nhớ mùi bỉ ngạn, không có nó bên cạnh, cô không thể nào ngủ được.
- Muội lên giường ngủ đi, nền đất rất lạnh!- Hạ Tử Phong không từ chối, chàng vẫn xem Hạ Tử Anh là đứa con nít cần được chăm sóc. Tú Anh lắc đầu:
- Còn huynh thì sao, muội thấy huynh ho!
- Đừng lo, ta không sao!
- Huynh chỉ biết nói huynh không sao thôi hả! Phải biết bảo trọng thân thể chứ! Huynh là thái tử, rồi sẽ là hoàng đế, là chân mệnh thiên tử, không nên buông thả như thế có biết không!- Tú Anh trách móc, Thạch Đào và Hắc Huyết vì quá lạnh đã lên giường nằm ì ra. Tử Phong xoa đầu cô:
- Chân mệnh thiên tử gì chứ!
- Không biết, muội ngủ đây. Huynh lên giường ngủ đi!- Tú Anh trùm chăn kín đầu nhưng thân thể vẫn run lên không ngừng. Tử Phong đợi cô từ từ đi vào giấc ngủ mới bế cô đặt lên giường. Là muội quá ngốc nghếch hay huynh quá thông minh?
Đọc tiếp Thiên xuân mộng – Chương 10


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui