Chương 7: Ngao du giang hồ. . .
Ta không thích bỉ ngạn nhưng vì nàng thích, ta sẽ luôn mang những thứ nàng thích bên mình…
————————————————————————————————————-
- Phụ hoàng, hài nhi sắp xuất giá… Không biết bao giờ mới có thể trở lại quê nhà, nay con muốn chu du khắp Thiên Xuân quốc 1 lần. Mong phụ hoàng đồng ý!- Tú Anh quỳ trước hoàng thượng. Ông đau đầu xoa mi tâm:
- Ý con đã quyết, trẩm còn có thể từ chối hay sao? Vấn đề là… ai sẽ đi cùng con?
- Không sao, con sẽ đi 1 mình. Con hứa sẽ bảo trọng, không làm phụ hoàng lo lắng!
- Sao ta có thể không lo? Vẫn nên có ai đi cùng con. . .
Hạ Tử Phong đi vào, hành lễ cùng hoàng thượng, con ngươi đục ngầu không dao động, lạnh nhạt nói:
- Hài nhi sẽ đưa muội muội đi ngao du Thiên Xuân!
- Không được, con sẽ đi 1 mình!- Tú Anh nhanh chóng phản đối, cô vẫn nhớ về những câu nói của Hạ Tử Phong đêm đó. Hơn nữa, nam nữ thọ thọ bất tương thân *cọ cọ đứt dây thun*, Hạ Tử Phong lại có tình cảm với Hạ Tử Anh, nhất định không được.
- Muội là thân nữ nhi, chân yếu tay mềm, 1 mình sao có thể sống ở chốn giang hồ? Phụ hoàng, từ nhỏ đến lớn, Hạ Tử Phong là người hiểu rõ muội muội nhất, cứ để hài nhi đưa đi. . .
Hoàng thượng thấy lời Hạ Tử Phong có lí, liền gật đầu ân thuận. Tú Anh… thiệt là tức chết mà. Hắc Huyết, con muỗi lắm điều nhất trên đời nói với cô bên ngoài vui lắm, không buồn chán và tẻ nhạt như trong cung, Tú Anh là người ham vui, tất nhiên là muốn ngao du khắp nơi rồi, cô đâu cam tâm chịu bó buộc chứ! Thạch Đào cũng không phản đối bởi vốn hiểu biết của nó rất hạn hẹp, cũng rất muốn mở rộng thêm kiến thức. Nhưng xem ra… chuyến đi này không như 3 tên điên khùng tưởng tượng rồi. . .
Sáng hôm sau, Tú Anh cùng Hạ Tử Phong bái biệt mọi người chuẩn bị lên đường. Tiểu San ôm cô khóc không ngừng.
- Nha đầu, đừng khóc. Ta giao ngươi lại cho Hạ Tử Kỳ, nếu hắn đối đãi với ngươi không tốt thì nhớ nói lại với ta, ta nhất định sẽ xử đẹp hắn!
Gò má Tiểu San đỏ ửng lên. Tú Anh đưa ỗi người 1 miếng ngọc bội, chỉ cần nhìn thấy nó là nhớ đến cô. Hạ Tử Quân luyến tiếc, ngỏ ý đi cùng nhưng không được Hạ Tử Phong ưng thuận. Thạch Đào nằm bên trong thắt lưng cô, nhô cái đầu ra chào tạm biệt cây cỏ nơi đây, cứ như 1 đi không trở lại. Hoàng hậu sau khi biết chuyện thì lập tức nổi trận lôi đình nhưng là ý của hoàng thượng, bà chỉ biết nén giận trong lòng. . .
- Ca ca… Điểm đến đầu tiên của chúng ta là đâu hả?- Tú Anh ôm cây đàn tranh theo bên mình, vừa đi vừa hỏi Hạ Tử Phong. Chàng quay đầu lại nói với cô:
- Nơi chúng ta vẫn thường hay đến!
Lại nữa rồi, cô có phải Hạ Tử Anh đâu chứ. Nhưng nơi đây là chốn bồng lai tiên cảnh cô đã thấy trong giấc mơ. Không khí ở đây thật trong lành, nên thơ, Tú Anh chạy nhảy khắp nơi, quên mất Hạ Tử Phong đang đi cùng mình. Hạ Tử Phong ngồi trên thảm cỏ xanh, tay dạo khúc nhạc. Tú Anh ngồi xuống cạnh chàng, 2 tay chống cằm chăm chú quan sát khuôn mặt nghiêm túc lúc gảy đàn của Hạ Tử Phong. Lần đầu tiên trong đời cô nghe thấy tiếng đàn hay đến vậy…
- Ca ca, dạy muội đánh khúc này nhé!
- Muội thử đi!
Hạ Tử Phong chuyển đàn tranh lại cho cô. Tú Anh cũng hào hứng đàn lại khúc nhạc ban nãy nhưng điệu nhạc vẫn còn kém xa của Hạ Tử Phong. Cánh môi đào bặm lại, bàn tay hơi run run gảy dây đàn, cô không tin là cô không đàn được. Hạ Tử Phong choàng tay qua người cô, ôm trọn thân hình bé bỏng vào lòng, bàn tay chậm rãi đặt lên tay cô hướng dẫn. Tú Anh giật mình ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tử Phong, khuôn mặt mĩ nam vẫn lạnh như tờ, không thể hiện bất cứ biểu cảm gì. Cô cúi đầu đàn tiếp, trái tim nhỏ bé đang nhảy rần rần trong lồng ngực.
- Ca ca, cá ở kia kìa! Bắt được rồi, bắt được rồi… Con này là của muội!- Hạ Tử Phong vừa bắt được con cá đã bị Tú Anh giành là của mình, 1 mình bỏ vào trong nhóm lửa. Lát sau, Hạ Tử Phong mang theo 5 con cá nữa vào, cố tình trêu chọc bản tính tham ăn của cô:
- Muội 1 con, huynh 5 con!
- Không, huynh thật là keo kiệt, sao huynh tham ăn thế? Chúng ta mỗi người 3 con…- Tú Anh tất nhiên là không chịu nhường nhịn rồi.
- Lúc nãy là muội nói mà!
- Lúc nãy khác, bây giờ khác!
-!!!
Cả 2 nằm dài trên bãi cỏ, Tú Anh quay đầu sang hỏi Hạ Tử Phong:
- Sao lúc nào muội cũng ngửi thấy trên người huynh có mùi bỉ ngạn thế?
- Ta luôn mang theo bên người mà!
- Cho muội xem!- Tú Anh xòe tay ra. 1 cánh hoa rất nhỏ được đặt vào lòng bàn tay cô.- Huynh cũng thích hoa bỉ ngạn sao?
- Ta không thích bỉ ngạn nhưng vì nàng thích, ta sẽ luôn mang những thứ nàng thích bên mình…- Hạ Tử Phong không che giấu, đôi mắt khẽ nhắm lại trả lời. Ta thích bỉ ngạn nhưng có phải vì ta mà chàng mang theo đâu, đơn giản, ta chỉ có cùng sở thích với Hạ Tử Anh, Tú Anh thầm nghĩ.
*Hoa bỉ ngạn*
- Ca ca… đây là gì thế ca ca? Đây là đâu? Chúng ta sẽ nghỉ lại đây ư?- Tú Anh lăn xăn hỏi hết chuyện này đến chuyện kia, cô làm Hạ Tử Phong chóng mặt, không ngờ, Hạ Tử Anh hôm nay lại có thể nói chuyện nhiều như thế.
Đây là 1 thị trấn nhỏ ở ngoài kinh thành, đi chẳng bao lâu Tú Anh đã than mỏi chân. Hạ Tử Phong ngỏ ý muốn cõng nhưng cô 1 mực không chịu, chốc chốc lại than nhức mỏi, than thảm thiết như sắp chết.
- Tử Anh, hôm trước, vết thương của muội vì sao lại khỏi nhanh đến thế?- Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Phong bây giờ mới nhớ.
- Chỉ là vết thương nhẹ… Tất nhiên là mau lành rồi, huynh đừng hỏi nữa!- Tú Anh lãng sang chuyện này chuyện kia, tránh làm Hạ Tử Phong nghi ngờ. . .
Chân trời điểm vàng, đang là hoàng hôn, ánh chiều tà hắt lên người Hạ Tử Phong đẹp như tranh vẽ. Tú Anh ghi nhớ kĩ thời khắc đó, ca ca không mỉm cười giả tạo, không hỏi han quan tâm, chỉ lặng lẽ đi phía trước cô, khoảng cách khá gần nhưng lòng người lại quá xa.
Đêm xuống, thị trấn rộn ràng vui, đèn hoa treo kín. Tú Anh ghé hết gian hàng này lại đến gian hàng khác, hôm nay là Trung Thu muộn, đây là tục lệ riêng của thị trấn. Hạ Tử Phong cũng không hề biết, cả giang san rộng lớn, người đứng phía trên cao cao tại thượng thật ra tầm nhìn cũng hạn hẹp.
- Mọi người đang đốt đèn hoa đăng sao?- Tú Anh chạy đến hỏi 1 lão bà bà, lưng đã còng, tóc bạc phơ. Bà gật đầu:
- Đúng vậy, trong mùa thu thị trấn chúng tôi thả đèn hoa đăng 2 lần, 1 lần vào giữa trung thu, 1 lần vào ngày cuối cùng của mùa thu, cứ viết điều ước lên đèn, thả lên trời, Ngọc Hoàng sẽ thực hiện điều ước!
- Vậy… chúng ta lấy đèn hoa đăng ở đâu?- Tú Anh cũng muốn thả.
- Ở đằng kia!- Lão bà bà chỉ tay về phía ông lão đang bị vây kín.
- Đa tạ lão bà bà!- Tú Anh vội vội vàng vàng chen chân vào đám người, cô tách dòng người đang chen chúc nhau.
- Cho ta 1 đèn hoa đăng! À không, 2 đèn!- Tú Anh nghĩ đến hạ Tử Phong phía đằng kia đang chờ mình nên cầm lấy luôn 2 đèn. Tay thả nén bạc cho ông lão, không lấy tiền thừa chạy về phía Hạ Tử Phong.
Chàng đang trầm ngâm nhìn những ngọn đèn lấp lánh bay giữa không trung, mái tóc khẽ bay bay trong gió. Mùi bỉ ngạn ngạt ngào xông thẳng vào cánh mũi Tú Anh, vẫn là cái mùi say say, càng ngửi càng nghiện ấy. . .
- Ca ca, ta cho huynh 1 cái này! À… 1 nén bạc, ta không mang nhiều ngân lượng trong người, phải sòng phẳng!- Hạ Tử Phong ngạc nhiên nhìn cô, khóe môi nở nụ cười lấp lửng, chàng lấy ra 1 nén bạc đưa cho cô, Tú Anh cười tít mắt bỏ nén bạc lại vào túi. -Huynh viết điều ước đi, không được xem trộm của ta!- Tú Anh đưa cho Hạ Tử Phong cây bút, mình chạy đến 1 tảng đá hí hoáy viết, lâu lâu lại ngẩng đầu lên trời cắn môi, xem phải ước thế nào cho “đủ tiền”. Hạ Tử Phong viết vài chữ lên đèn rồi thả đi, không đợi Tú Anh đi đến. Tú Anh giận dỗi bặm môi:
- Huynh ước gì thế? Sao không đợi ta đến xem?
- Muội cho ta xem điều ước của muội đi. Ta sẽ nói lại!
- Never, No, No… No table *miễn bàn*- Tú Anh thả chiếc đèn lên bầu trời, miệng cười toe toét. Hạ Tử Phong lắc đầu, Hạ Tử Anh quả thật rất kỳ lạ.
- Thạch Đào!- Tú Anh chạm chạm vào thắt lưng mình, hình như từ sáng đến giờ không gặp nó. Thôi chết rồi.- Hắc Huyết, Hắc Huyết…- Con muỗi lắm điều đã hút máu cô no nê nên nằm trong thắt lưng, nó trườn cái mặt ra:
- Sao?
- Thạch Đào đâu rồi?
- Lúc nãy bị ta đẩy xuống đất, bây giờ không biết hắn ở đâu nữa!
- Ngươi… con muỗi ác độc này!- Tú Anh cuống cuồng đi tìm Thạch Đào, không phải vì sợ nó đi lạc, chỉ sợ nó dọa chết người ta thôi!
- Muội đang tìm gì thế?- Hạ Tử Phong thấy cô tự lẩm bẩm từ nãy đến giờ thì lên tiếng hỏi…
- Không có…- Tú Anh bặm môi.
- Đang tìm con rắn ấy sao?
- Hả?- Tú Anh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Hạ Tử Phong biết con rắn đó???
- Ta thấy nó đói nên cho nó ăn, hiện giờ đang ngủ trong đàn tranh!
Tú Anh thở phào 1 cái nhưng lập tức, khuôn mặt không thể ngờ tới trưng ra:
- Huynh… không sợ sao?
- Lúc trước, chẳng phải muội bảo ta không được giết nó hay sao?- Hạ Tử Phong nhíu mày. Hèn chi Thạch Đào 1 tiếng phụ thân, 2 tiếng phụ thân thì ra là có thân thật. Tú Anh gật gật đầu, đã an tâm rồi.
- Còn phòng không?- Hạ Tử Phong hỏi ông chủ khách điếm. Ông ta xem xem xét xét rồi nói lại:
- Phu thê 2 người thuê 1 phòng sao?
- No, no, no… Chúng ta là huynh muội, 2 phòng.- Tú Anh nhanh chóng phản bác nhưng má vẫn ửng đỏ lên.
- Nhưng đáng tiếc, hôm nay là ngày cuối cùng của mùa thu, người dân ở thị trấn lân cận đến đốt đèn hoa đăng và ở lại nên khách điếm của chúng tôi chỉ còn 1 phòng!- Ông chủ nhìn cặp đôi nam thanh nữ tú, trong lòng không thể ngờ lại là huynh muội.
- 1 phòng thì 1 phòng, ta ngủ giường huynh ngủ dưới đất nhé!- Tú Anh gật đầu, bây giờ cũng không còn sớm, tìm ra nơi này đã là quá tốt rồi. Hạ Tử Phong nhướn mày nhìn cô? Hạ Tử Anh dám bảo chàng ngủ dưới đất, thật không giống tính tình độ nhân độ lượng của nàng trước kia chút nào nhưng Hạ Tử Phong cũng chấp nhận.
Tắm rửa sạch sẽ, cả 2 cùng nhau xuống khách điếm dùng bữa. Ở đây hỗn tạp, hạng người gì cũng có. Tiểu thư đài cát, giang hồ bặm trợn, bán hàng thịt cá ở chợ cũng có. Những tên bặm trợn ngồi tại trung tâm, không ai dám ngồi bàn lân cận. Tú Anh cũng tự lượng sức, định ngồi xuống tại 1 bàn ở phía xa nhưng Hạ Tử Phong lại ung dung đi vào, ngồi cạnh bàn của bọn đó.
- Ca ca… Muội thấy, không ổn!- Tú Anh đưa mắt nhìn những tên đang nhìn cô bằng cặp mắt thèm thuồng, muốn ăn tươi nuốt sống mà cảm thấy lạnh xương sống, tay giơ lên nắm lấy cánh tay của Hạ Tử Phong. Bàn tay nam nhân khẽ động đậy, chàng nắm lấy bàn tay cô đi thẳng. Tú Anh nửa muốn rút ra nửa lại không, cô là nữ nhi chân yếu tay mềm, hơn nữa là đại mĩ nhân, mấy tên giang hồ này trông không được đàng hoàng cho lắm!
- Cô nương thật xinh đẹp!- 1 tên râu ria lồm xồm, mặt mũi bặm trợn, xung quanh là đồng bọn nên mạnh dạn nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô. Tú Anh hoảng sợ rút tay lại, thanh kiếm vắt bên hông Hạ Tử Phong tước ra phân nửa, miếng ngọc bội chữ gió thoắt hiện trong mắt cô.
- Là cánh tay nào của ngươi dám chạm vào nàng? Ta sẽ chặt bỏ!
(Like + cmt cho truyện lên top giúp em! Thanks all!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...